Hàm Đào

Chương 191: Tự diệt



Võ Đế xoay người lại, liếc mắt nhìn Thiên Đức Đế đang quỳ trên mặt đất. Ánh mắt thâm trầm, mặc dù đang cúi đầu nhưng Thiên Đức Đế vẫn cảm nhận được áp lực tựa ngàn cân, làm hắn không dám ngẩng đầu nhìn.


"Hoàng đế hiện tại là ngươi à?" Võ Đế nhấc chân lên phía trước, nháy mắt vượt qua mấy trượng tới trước mặt Thiên Đức Đế.


Thiên Đức Đế nhìn vạt áo đen cùng giày thêu rồng chợt xuất hiện trước mắt thì ôm chặt lấy, ngửa đầu nói: "Tôn nhi là Thần Tử Viên, niên hiệu Thiên Đức."


Thiên Đức Đế vừa nói vừa trộm nhìn bộ dáng Võ Đế, khi thấy rõ gương mặt thì không khỏi ngây người.


Lúc trước nhìn thấy một đầu đầy tóc bạc kia, vốn tưởng Võ Đế phải là ông già mặt đầy nếp nhăn, da khô quắt, không ngờ lại là tuấn nhan phong hoa tuyệt đại chỉ trên dưới bốn mươi. Mắt sáng lành lạnh, mày kiếm, dù khóe môi và đuôi mắt có chút dấu vết của năm tháng nhưng càng tôn thêm vẻ uy nghiêm.


Một lão nhân một trăm tám mươi tuổi tại sao lại trẻ đến như vậy? Người này không phải là giả mạo đấy chứ!


"Ở  trong này,  mau mở cửa ra!" Ngoài cửa cung truyền đến tiếng bước chân của phản quân.


"Thần gia thế này là sắp bị diệt sao?" Võ Đế tất nhiên nghe thấy động tĩnh bên ngoài.


"Vâng, Đại Chương bây giờ đang ngập nguy cơ, sắp bị diệt tới nơi rồi, giang hồ bạo động, phiên vương soán vị, viện quân chưa tới, hành cung này đã bị phản quân bao vây, thỉnh thánh tổ ra tay cứu Thần gia." Thiên Đức Đế muốn làm cho mình càng có vẻ càng đáng thương còn cố nặn ra mấy giọt nước mắt.


Đã loạn đến mức này rồi...... Võ Đế nhìn kẻ gọi là con cháu Thần gia đang ôm chân mình khóc lóc thảm thiết có chút ghét bỏ. Ông dùng mấy chục năm dựng lên giang sơn thịnh thế, đều bị đám con cháu bất hiếu này đạp đổ.


Đá văng Thiên Đức Đế, nhẹ phất vạt áo ngồi trên ghế cao, Võ Đế thở dài, "Diệt thì diệt đi, ngôi vị hoàng đế của Thần gia vốn nhờ Đan gia mà có, hiện giờ phản bội Đan gia, bị lật đổ cũng phải thôi."


Sống đến tuổi này rồi, chuyện gì xảy ra sao mà không rõ.


Ngôi vị hoàng đế của Thần gia nhờ Đan gia mới có được? Lần đầu tiên Thiên Đức Đế nghe thấy điều này, nhưng ý của Võ Đế thì hắn minh bạch, cuống quít giải thích: "Thần gia không phản  bội Đan gia, đệ đệ ta còn mới thành thân với Phượng Vương hiện tại."


"Nói cái gì?" Võ Đế kinh ngạc bật dậy, một tên Vương gia thì thành thân với chim trống hỏa phượng thế nào được!


Vừa dứt lời, cửa cung bị cự mộc ầm ầm chấn mở, phản quân như nước vỡ đê ào ào xông đến, nháy mắt phủ đầy sân.


Còn chưa nói xong đã bị người quấy rầy, Võ Đế rất không vui, phất tay áo một cái, cửa điện ầm ầm bay ra, chưởng phong quay cuồng cuồn cuộn như sóng lớn bắn ra, mang theo tiếng rồng ngâm đinh tai nhức óc.


"A a a ——" mấy người xông vào đầu tiên nháy mắt bị thổi bay ra ngoài.


Diều hâu xoay quanh trên hành cung thấy cảnh tượng trước mắt, thiếu chút nữa cắm đầu xuống, lại bay vòng quanh thiên điện một vòng mới như tên rời cung phi ra ngoài.


Thần Tử Thích mang theo đội ngũ chậm rãi đi, xa xa nhìn thấy một điểm đen từ phía chân trời dần bay đến rồi rơi xuống cánh rừng, hóa thành hình người, nhanh chóng chạy tới báo tin. "Vương gia, phản quân Cực Dương Tông đã đánh vào hành cung, phá hỏng một tòa thiên điện. Nhưng đột nhiên xuất hiện một người đầu bạc, võ công cái thế, khi ra chiêu có tiếng rồng ngâm, kình khí hình cự long!"


"Pi ——" đại phượng hoàng kim sắc ở giữa không trung đột nhiên kêu lên cao vút, cũng không quay đầu lại bay thẳng tới hướng hành cung. Lưu lại đại phượng hoàng hồng sắc vẫn đang đảo quanh, cúi đầu nhìn Thần Tử Thích.


"Pi pi pi!" tiểu hồng điểu trong ngực Thần Tử Thích nhảy nhảy muốn ra ngoài.


Thần Tử Thích nhíu mày, nhanh chóng xem xét tình huống trước mắt, hạ lệnh quân Nam Tầm dùng tốc độ nhanh nhất có thể tới hành cung, quay đầu dặn dò Hắc Đản, "Tử Mặc, ta tới hành cung trước, đệ mang giáp binh đi nhanh một chút."


"Được, mang Truy Hồn theo huynh đi." Thần Tử Mặc chỉ chỉ tám mươi Truy Hồn Thần Tiễn binh phía sau.


Thần Tử Thích gật đầu, giơ roi, mang theo những người này thoát ly đội ngũ, nhanh chóng rời đi. Đến một đoạn đường cong thì tách ra, hóa thành tiểu long cùng Đan Y nhảy lên lưng đại phượng hoàng, nhanh chóng bay tới hành cung.


Trong hành cung, hơn một ngàn người vọt vào đều bị kình khí mạnh mẽ đánh cho bay ra ngoài, chỉ có Diêu Quang không bị ảnh hưởng, tiếp tục mang đại đao gào thét xông lên.


"Hảo tiểu tử, công phu không tồi." Võ Đế so mấy chiêu với Diêu Quang, có chút ngạc nhiên, người này rõ ràng chỉ hơn hai mươi tuổi, nội lực lại như thể đã tích luỹ mấy chục năm. Đại đao bị Võ Đế dùng nội lực chấn vỡ, Diêu Quang liền dùng tay không đánh tới.


Cực Dương Liệt Hỏa Công toàn lực ứng phó, mỗi quyền đều nặng tựa ngàn cân, va vào kình khí quanh thân Võ Đế phát ra tiếng "Phanh phanh phanh" trầm đục. Mái ngói tung bay, đình viện hoa lệ sau mấy chiêu đã bị hủy đến biến dạng.


Thiên Đức Đế trốn ở sau cửa, sợ run lên nhìn cảnh giao chiến trước mắt, Võ Đế có gần hai trăm năm công lực mà lại không thể một chiêu chế địch. Tới lúc phát hiện một bàn tay của Võ Đế đặt ở sau lưng, chỉ dùng một tay đối phó mới âm thầm thở ra.


Quan sát chiêu pháp của Diêu Quang hết một lần, lúc này Võ Đế mới chưa đã thèm mà xuống tay, chế trụ Diêu Quang đã tiêu hao hết nội lực ném vào thiên điện. Lúc này, Diêu Quang đã mệt đến thở không ra hơi, còn Võ Đế thì vẫn vân đạm phong khinh, vạt áo không có lấy một nếp nhăn.


"Thiếu niên ngươi lấy đâu ra hỏa khí lớn như vậy, thử nói xem có chuyện gì?" Võ Đế không phong bế  huyệt đạo của Diêu Quang mà tùy ý ném người xuống đất, một lần nữa ngồi trở lại ghế, ánh mắt lãnh đạm nhìn hắn.


Phản quân bên ngoài đã sớm bị đánh cho kinh sợ, thấy thủ lĩnh bị tóm cũng không dám tiến lên trước, chỉ đứng ở phía xa nhìn. Mấy tên cận vệ của Thiên Đức Đế run run rẩy rẩy chạy tới, đóng cửa viện một lần nữa, ngăn cản những ánh mắt đầy hung quang kia.


Diêu Quang như chó sắp chết quỳ rạp trên mặt đất, hồng hộc thở dốc, hơn nửa ngày mới hoãn lại được, chật vật ngồi dậy, ánh mắt nhìn Võ Đế có chút kiêng kị, mắt trừng Thiên Đức Đế như muốn nứt ra, "Thù giết cha, không đội trời chung, ta nhất định phải chính tay giết tên cẩu hoàng đế này!"


"Trẫm không giết cha ngươi!" Thiên Đức Đế dịch đến gần Võ Đế, hùng hồn đáp.


Diêu Quang không dao động, ngược lại còn tức giận thêm. Lúc trước phụ thân hắn bị bắt, Thiên Đức Đế đúng là không giết ông, nhưng lại cắt gân tay gân chân, biến ông thành phế nhân. Sau đó hành cung đại loạn, người Cực Dương Tông nhân cơ hội cứu Diêu Hùng ra. Một đời tông sư bỗng dưng biến thành phế nhân, thực sự sống không bằng chết, Diêu Hùng đem công lực cả đời đều truyền cho nhi tử, lúc nội lực hao hết thì cũng tuyệt khí.


"Vậy cũng là ngươi hại chết cha ngươi, không phải trẫm!" Thiên Đức Đế giả vờ đau đớn nói, "Trẫm không muốn hại hắn, là thủ hạ hiểu sai ý, trẫm...... A a a!"


Nói còn chưa dứt lời, Diêu Quang đột nhiên một bước xông lên, ôm chặt lấy Thiên Đức Đế.


"Không xong!" Võ Đế cả kinh, vốn tưởng rằng người này đã hao hết nội lực thì không còn gì nguy hiểm, lại quên mất Cực Dương Tông còn có một chiêu bí pháp, tự bạo đan điền, đồng quy vu tận.


Tác giả có lời muốn nói: 


Tiểu kịch trường:


Thiên Đức: Tự bạo là gì?


Diêu Quang: Chính là đồng quy vu tận với ngươi


Thiên Đức: Ngọa tào, muốn chết thì tự ngươi chết đi!


Diêu Quang: Hảo cơ hữu, cùng chết


Thiên Đức: Lão tổ, cứu mạng!


Võ Đế: Ngô, kiểu chết này không mất mặt, cứ đi đi


Thiên Đức: Gì gì gì?
-------
Ngao ngao, canh hai 8 giờ, chờ ta, sao sao pi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.