Văn Quốc Đống hôn lên gương mặt nhỏ của Văn Ngọc một cái: “Tiểu Ngọc nhà chúng ta không còn nhỏ nữa, sắp được nửa tuổi...”
“Đợi khi thằng bé một tuổi, chính là tiểu nam tử hán, đến lúc đó không thể mỗi ngày dán lấy mẹ, có biết hay không...”
Nghe thấy thế, Tô Bối ôm lấy Văn Ngọc trong lòng Văn Quốc Đống, cười mỉa một tiếng: “Văn Quốc Đống, anh có biết xấu hổ hay không?”
Dấm của con trai đều ăn, còn ăn sớm như vậy!
Văn Quốc Đống ôm Tô Bối tự tại nằm trên giường: “Haizz... Có câu ngạn ngữ nói rất hay... 30 mẫu đất một con trâu, một vợ một con đầu giường lò sưởi...”
“Hiện giờ ông đây đã có vợ, còn thiếu 30 mẫu đất.”
Nghe thấy thế, Tô Bối trừng Văn Quốc Đống một cái: “Dã tâm của anh không nhỏ... 30 mẫu đất... Anh muốn lấy làm gì?”
“Chuyện này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là kim ốc tàng kiều nuôi con trai..”
Văn Ngọc không thoải mái vì bị kẹp giữa hai người, Tô Bối ôm Văn Ngọc sang một bên, Văn Quốc Đống nhân cơ hội ôm lấy Tô Bối vào lòng.
“Hơn một tháng nay.... Trong lòng anh không yên lòng nhất là em và Tiểu Ngọc... Em nói xem... Nếu tương lai anh đi trước...”
Tô Bối nghe Văn Quốc Đống khàn giọng nói như vậy, trong lòng hơi chua xót, quay đầu nhìn Tiểu Văn Ngọc đang vui tươi hớn hở: “Tiểu Ngọc... Nếu cha con không trở lại, mẹ sẽ tìm cha mới cho con lần nữa...”
Văn Ngọc nằm bên cạnh Tô Bối, hai tay nhỏ nắm lấy áo cô, vui tươi hớn hở “a a” hai tiếng.
Tô Bối nhướng mày, cười nói: “Được rồi, mẹ đã biết, con muốn cha trẻ tuổi đẹp trai...”
“Ô ô... Y y..."
“Được được... Mẹ đảm bảo, cha kế tiếp sẽ trẻ tuổi còn đẹp trai, ít nhất sau này con lớn đi ra ngoài, sẽ không khiến người ta nghĩ rằng hai người là ông cháu…”
Văn Quốc Đống nghe thấy “ông cháu” sắc mặt lập tức khó coi, giọng nói âm u hỏi: “Ở trong mắt em anh già như vậy ư?”
Tô Bối không để ý tới người đàn ông sau lưng: “Nếu anh dám chết, em dám tìm... Tiểu Ngọc không thể không có cha... Cha dượng... Ít nhất vẫn là cha...”
Cô không rõ không có cha, đứa bé sẽ khổ cỡ nào…
Khi còn nhỏ vì cơ thể cha cô không được tốt, trong nhà chỉ có mình cô là con gái, cô chịu đủ châm chọc của người trong thôn.
Cuối cùng dựa vào nỗ lực của mình, mới đi tới hôm nay.
Nghĩ như vậy, trong đầu Tô Bối đột nhiên cảm thấy không khỏe.
Nghe thấy thế, tay Văn Quốc Đống ôm eo Tô Bối không nhịn được tăng thêm sức lực: “Bối Nhi.”
Tô Bối đỏ mắt nghiêng đầu. “Em mặc kệ... Anh nói gì cũng không có tác dụng.”
Văn Quốc Đống giơ tay lau nước mắt ở khóe mắt cô: “Vì em, anh sẽ cố gắng sống lâu thêm mấy năm...”
“Ồ... Tốt nhất là anh nói được thì làm được.”
“Ừm...” Văn Quốc Đống ngửi mùi hương cơ thể quen thuộc trên người Tô Bối, còn có mùi sữa như có như không trên người Văn Ngọc, dần chìm vào giấc ngủ.
Một lát sau, Tô Bối nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Văn Quốc Đống.
Tô Bối nghiêng đầu, thấy rõ tóc Văn Quốc Đống đã bạc phần mái, nước mắt kìm nén hơn một tháng lập tức phun trào ra.
Cô chưa từng nghĩ tới Văn Quốc Đống mất đi sẽ thế nào... Càng không dám nghĩ…
“Cho dù chết... Anh cũng chỉ có thể chết sau em...”
Bởi vì trên đời này sẽ không có Văn Quốc Đống thứ hai.
Khi Văn Quốc Đống ngủ dậy, bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn đen xuống.
Văn Ngọc an ổn ngủ trên giường em bé bên cạnh, Tô Bối vùi đầu vào trong lòng Văn Quốc Đống, đôi tay nắm chặt áo ngủ của hắn.
Thấy thế, Văn Quốc Đống nắm chặt tay, cúi người hôn nhẹ lên trán Tô Bối: “Dính người như vậy... Sau này làm sao bây giờ.”
Tô Bối không thoải mái cọ vào trong lòng Văn Quốc Đống, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không dính anh... Em dính ai...”
“Được... Dính anh... Đời này chỉ có thể dính anh... Kiếp sau... Cũng dính anh.”
“Hừ...”
Nghe thấy thế, Tô Bối khẽ hừ một tiếng, đang định tiếp tục ngủ.
Tay Văn Quốc Đống đã đẩy áo trên người cô ra, cả người đè ép lên người Tô Bối. “Buổi chiều ông xã không phát huy được tốt... Lại làm thêm lần nữa?”
Tô Bối thấy Văn Quốc Đống ngủ một giấc, trạng thái tinh thần tốt hơn trước nhiều, không nhịn được nhíu mày: “Anh biết hơn một tháng, cũng không ngủ ngon là thế nào sao?”
“Không có thời gian ngủ...” Một tay của Văn Quốc Đống xoa nộn nhũ của Tô Bối, nhỏ giọng nói: “Mới đầu là bị dẫn đi điều tra hỏi chuyện... Sau đó là làm chuyện khác.”
Ngay từ lúc bắt đầu thành phố Lâm vẫn luôn có hành động chống tham nhũng chống quan tham... Chẳng qua bao phủ phía dưới thành phố Lâm chính là quan hệ tông tộc, ích lợi thị tộc rắc rối phức tạp.
Mỗi vị tiền nhiệm “người dẫn đầu” của thành phố Lâm đều muốn thanh trừ thế lực tông tộc, nói một cách dễ nghe, Cường long khó áp địa đầu xà, đặc biệt nơi này địa đầu xà chiếm phần lớn.
“Mọi việc có lợi có hại, có người muốn tông tộc hóa, thì có người luyến tiếc ích lợi... Trong thời khắc mấu chốt này... Đứng về phía nào rất quan trọng. Cho nên... Hiện giờ anh không sao.”
Tô Bối không hiểu loanh quanh lòng vòng của quan trường, nghe thấy thế chỉ ôm chặt lấy Văn Quốc Đống.
Văn Quốc Đống ngây ngốc nhìn Tô Bối, đột nhiên cười ra tiếng: “Ở trong lòng em, người đàn ông của em không có chút bản lĩnh này sao?”
Tô Bối vươn tay xoa loạn trên mặt Văn Quốc Đống: “Em mới mặc kệ anh có bản lĩnh gì, anh khiến em không có ông xã, em sẽ sửa họ cho con trai anh...”
Văn Quốc Đống cúi người hôn lấy môi Tô Bối, khi môi lưỡi dây dưa, Tô Bối nhìn gương mặt của Văn Quốc Đống gần trong gang tấc với vẻ nặng nề: “Anh phải ở bên em...”
“Hửm? Sinh nhật năm nay của em... Anh bỏ lỡ...”
Văn Quốc Đống cắn lên cái cổ trắng nõn của Tô Bối: “Quà sinh nhật anh tặng trước còn chưa đủ quý giá sao?”
Tính mạng của bản thân chân chính, tiền đồ nửa đời sau đều giao tới tay Tô Bối.
Sau khi hắn mất tích, mấy thứ kia không những giúp Tô Bối giải quyết người Văn gia, càng đặt Tô Bối lên địa vị nữ chủ nhân của Văn gia.
Hiện giờ nhất tộc Văn Thị, ai còn dám chỉ coi Tô Bối trở thành “vật phẩm” phụ thuộc Văn Quốc Đống hay “đồ chơi".
Có lẽ lúc trước có người thấy Tô Bối trẻ tuổi, không đè ép được người trong tộc, khiến tộc nhân của Văn Thị có tâm tư không nên có.
Từ sau lần này, xem ai còn dám đến trước mặt Tô Bối tìm đen đủi.
Đương nhiên là Tô Bối cũng hiểu rõ điểm này, nhưng vì mình hiểu rõ, mới càng thêm lo lắng tình cảnh của Văn Quốc Đống.
“Tự anh nghĩ xem bồi thường em thế nào... Nếu không nghĩ ra được, bắt đầu từ tối hôm nay, anh tới phòng làm việc ngủ…”
“Bà xã.”
Mới mở miệng, âm thanh gõ cửa truyền tới.
“Bác cả, bác gái... Đêm dài lát nữa hai người còn nhiều thời gian trải qua thế giới hai người! Hiện giờ bọn cháu còn chưa ăn cơm đâu! Nhanh ra đi... Cháu gái như hoa như ngọc của bác sắp chết đói mất!”
Giọng nói gây mất hứng của Văn Uyển truyền từ ngoài vào, Tô Bối nhìn đồng hồ. “Mau đứng dậy.”
Cự côn phía dưới Văn Quốc Đống trướng phát đau, xụ mặt chơi xấu: “Không dậy nổi...” “Bác cả... Chú hai, chú ba đều từ nơi khác trở về gấp... Ô... Mẹ cháu cũng đã trở lại...”
Nghe thấy thế Tô Bối trừng mắt, nghĩ tới tài ăn nói của Liễu Nhứ cộng thêm Văn Uyển, lạnh lùng nói: “Văn Quốc Đống! Anh dậy cho em!”
Văn Quốc Đống nghẹn đến gương mặt xanh mét xoay người nằm bên kia của Tô Bối, gương mặt âm trầm nhìn trần nhà: “Anh không đi xuống!”
“Không được!” Tô Bối không chút suy nghĩ trực tiếp trả lời: “Khi anh mất tích trong nhà chỉ có mấy người phụ nữ ở, hiện giờ anh đã trở về... Còn muốn tránh?”
Văn Quốc Đống bất ngờ mất tích, mấy anh em Văn gia ở ngoài không về, cho dù bên kia có trấn an, nhưng trong nhà liên tục có người tới, tất cả đều là mấy người phụ nữ xử lý.
Hiện giờ Văn Quốc Đống đã trở về, không nói một câu còn muốn tránh…
Văn Quốc Đống giận dỗi vén chăn lên: “Vậy em bảo anh đi xuống kiểu gì?”
Tô Bối nhìn nhục côn dưới người Văn Quốc Đống, lông mày hơi giật giật: “Đợi buổi tối trở về…”
“Trở về dùng miệng sao?”
Tô Bối hung dữ trừng mắt với hắn: “Anh nghĩ hay quá!”
"Ò..."
Khi hai vợ chồng ôm Văn Ngọc đi xuống lầu, bên kia nhà ăn đã ngồi đầy người, vì ngày lễ ngày tết nam quyến nữ quyến tách ra ngồi. Tô Bối vẫn luôn không có cơ hội giống như bây giờ, tâm bình khí hòa ngồi ăn cơm cùng mấy em trai em dâu của Văn Quốc Đống.
Vị trí chủ vị là Văn Quốc Đống, Tô Bối ngồi ở bên tay phải, ngồi bên tay trái là một nhà lão nhị Văn gia, phía dưới theo thứ tự là lão tam lão tử, cùng với Liễu Nhứ Văn Uyển.
Tuy Văn Tuyết sớm bị đá ra ngoài, nhưng vị trí của Diệp Liệt Thanh vẫn luôn không có người lay động.
Bao gồm khi Văn Quốc Đống mất tích cả nhà đều là phụ nữ, Diệp Liệt Thanh vẫn cứ theo lẽ thường ra vào biệt viện Văn gia, không chút tự thấy mình đã không còn là “con rể” của Văn gia.
Trái lại Diệp Liệt Thanh ngồi xuống bên cạnh Văn Uyển, dưới tình huống này Liễu Nhứ còn có thể nở nụ cười.
Nhìn thấy cảnh này, Tô Bối ngồi vào vị trí xong thì nhướng mày.
Liễu Nhứ hoàn toàn làm như không thấy đánh giá của Tô Bối, trái lại nói: “Mấy ngày anh cả không ở đây, cái nhà này chỉ có mình chị dâu chống đỡ...”
Khóe miệng thím hai Văn gia giật giật: “Đúng vậy... Mấy ngày này chị dâu cả bận rộn muốn chết... Đây là ánh mắt anh cả tốt, nếu Lâm Quyên còn ở đây, hiện giờ Văn gia đã gà bay chó sủa thành dạng gì.”
Liễu Nhứ nghĩ tới Lâm Quyên lông mày nhíu mày thành chữ xuyên: “Lâm Quyên vẫn luôn ở bệnh viện cũng không không có đạo lý ly hôn xong Văn gia còn phải phí công nuôi dưỡng người như vậy.”
Những lời này vang lên, không chỉ Tô Bối không nghĩ tới, ngay cả ba chị em dâu Văn gia cũng đều không nghĩ tới Liễu Nhứ sẽ nói những lời này.
Tuy bọn họ vẫn luôn không thích Lâm Quyên thiển cận và ngu dốt, nhưng nhiều năm làm chị em dâu như vậy, mọi người vẫn giữ lại mấy phần “tình chị em dâu” với bà ta.