“Văn Quốc Đống... Anh nói thật cho em biết, năm đó... Có phải là anh thấy sắc nổi ý xấu hay không?”
“Ồ...” Văn Quốc Đống cười mỉa một tiếng: “Năm đó ông đây chỉ thấy sắc nảy lòng tham với em, còn để em gả cho Văn Lê sao?”
“Nếu em không gả cho Văn Lê, anh lấy đâu ra cơ hội sắc dụ con dâu? Hửm?”
Tô Bối cẩn thận hồi ức lại ký ức thời đại học, cho dù là trước khi quen Văn Lê hay sau khi quen Văn Lê, dường như Văn Quốc Đống chưa từng xuất hiện bên cạnh bọn họ.
Thấy Tô Bối nghĩ mãi mà không nghĩ ra, Văn Quốc Đống thở dài một hơi: “Cuối năm kia anh mới đến cục tư pháp, em bấm đốt ngón tay tính cẩn thận xem năm sáu năm trước ông xã em đang làm gì?”
Văn Quốc Đống không chút khách sáo nói: “Nếu khi đó anh đi ngang qua bên cạnh em, còn bị em nhớ kỹ, vậy nhiều năm như thế không phải là làm uổng phí sao?”
Tô Bối đứng dậy nhào về phía Văn Quốc Đống, đôi tay bóp lấy mặt hắn: “Cho nên năm đó em bị anh coi thành nghi phạm sao?”
“Ừm... Không... Không phải...” Văn Quốc Đống để mặc Tô Bối kéo mặt, một tay ôm eo cô: “Tê... Nhẹ, nhẹ một chút...”
“Tính ra, anh quen em sớm hơn cả Văn Lê...”
Nghe thấy thế, Tô Bối lập tức dừng động tác: “Có ý gì?”
“Lúc ấy có lẽ em học năm nhất, nho nhỏ thủy nộn, nhưng mà sức lực rất mạnh.”
Sau khi Văn Quốc Đống nói xong, không nhịn được nhớ lại Tô Bối khi đó.
Tô Bối lúc ấy, dưới vẻ ngoài có vẻ dịu dàng và dễ gần, trong đôi mắt luôn lộ ra phòng bị và không tin tưởng đối với thế giới này.
Nhưng mà Tô Bối lúc ấy, lại xuất hiện trong lúc hắn cảm thấy tồi tệ nhất.
Khi đó anh em chiến hữu mấy chục năm chết trước mặt hắn, bao nhiêu năm xuôi nước xuôi gió khiến hắn nhất thời không chịu được đả kích.
Liên tục hơn nửa tháng đều tránh ở công viên nhỏ hẻo lánh mượn rượu giải sầu, mỗi ngày uống tới say mèm ở chỗ đó.
Ở chỗ đó thỉnh thoảng sẽ có mấy người chạy bộ đi ngang qua, trên cơ bản có người thấy hắn xong, đều lựa chọn đi đường vòng. Nhưng chỉ có một cô gái nhỏ thì khác…
Nhớ rõ có một ngày, Diệp Liệt Thanh đưa rượu cho hắn không lâu, có một cái đầu nhỏ nhút nhát sợ sệt ló đầu ra khỏi lùm cây, đánh giá hắn một lát rồi đi.
Nhưng mà từ sau ngày đó, 8-9 giờ sáng mỗi ngày cô đều mang theo đồ ăn tới, có đôi khi là mì xào bên đường, có đôi khi là cháo trắng, có đôi khi là mì không.
Sau đó, trong lúc mơ mơ màng màng hắn còn nghe cô gái nhỏ đứng cách đó không xa nhỏ giọng nhắc mãi: “Chú... Cho dù lúc trước gặp phải chuyện gì, nhưng người vẫn còn sống, có thù báo thù có oán báo oán, ai khiến chú sống không tốt, chú hãy làm người đó cũng sống không tốt!”
“Nếu bị người ta lừa táng gia bại sản, vậy sao chú không khiến kẻ đó thê ly tử tán? Chú uống say như chết ở chỗ này, nói không chừng kẻ thù đang cười chú...”
“Báo thù đều không biết, còn có mặt mũi ở đây uống rượu, không biết chú còn sống làm gì? Công viên có một cái hồ, nhân lúc còn sớm nhảy xuống đi.”
“Nếu không muốn chết, thì điều chỉnh lại tâm trạng tìm một công việc, đây là 100 tệ, sau này cháu sẽ không đưa cơm cho chú hú nữa, chú là người sống tay chân đầy đủ sẽ không chết đói.”
“Tiền không có nhiều, cũng không trông cậy vào chú trả, nhưng mà cháu hi vọng chú biết rõ cháu còn là sinh viên, số tiền này là cháu vất vả kiếm ra được. Chỉ cần chú không dùng số tiền này đi mua rượu, cho dù chú cầm lấy đi mua dao phay chém kẻ thù, đều là báo đáp tốt nhất đối với cháu...”
Tô Bối nghe Văn Quốc Đống miêu tả sinh động như thật, khóe miệng không nhịn được giật giật: “Cho nên... Người lưu lạc lôi thôi lếch thếch như quỷ năm đó là anh...”
Văn Quốc Đống nhíu mày: “Anh... Lôi thôi như vậy sao?”
Mắt phải của Tô Bối giật giật: “Anh cảm thấy anh lúc đó... ‘đẹp” lắm à? Nếu em nhớ không nhầm, lúc trước... Em tặng cơm cho anh một tuần…”
Cô chỉ nhớ rõ người đàn ông kia cả người mùi rượu, trên mặt cũng không biết cọ chỗ nào xám xịt, toàn thân trên dưới bẩn thỉu ở một góc công viên.
Mỗi lần đưa cơm cô đều không tới quá gần, đặt đồ là rời đi.
Khi đó cô mới vào đại học, nếu không cô đã không có lòng đồng tình tràn lan như vậy.
Thấy Văn Quốc Đống tuổi không kém cha cô quá nhiều, một người đàn ông trung niên lén trốn đi khóc, trốn đi mượn rượu giải sầu, có lẽ nhân phẩm tốt hơn đám đàn ông điên uống say phát điên bên đường.
“...” Văn Quốc Đống lược qua đề tài kia: “Năm đó em đưa cho anh 100 tệ, anh vẫn luôn cất...”
Cũng chính vì câu “báo thù đều không biết, còn sống làm gì” của Tô Bối, cùng ngày hắn tỉnh rượu hơn nửa.
Sau khi tỉnh lại, lập tức vùi đầu vào “báo thù”, chậm chạp không nhớ tới đi tìm sinh viên kia “trả tiền”. Mãi đến sau này, Văn Lê mới năm hai đại học về nhà nói muốn kết hôn với Tô Bối, hắn mới nhận ra cô…
Hắn điều tra Tô Bối từ nhỏ tới lớn, đúng là người đó, hắn mới đồng ý cho Văn Lê cưới Tô Bối, ngay từ đầu hắn đã biết Tô Bối không “mềm yếu” “vô hại” như mặt ngoài.
“Ồ... Thưởng cho anh đấy! Cẩu nam nhân!”
Tô Bối giận dỗi xoay người lại, vòng đi vòng lại một vòng to, tất cả mọi chuyện đều do Văn Quốc Đống tính kế.
“Bà xã...” Văn Quốc Đống không biết xấu hổ ôm Tô Bối: “Đừng giận có được không...Trước khi em nổi giận... Anh... Ừm...”
Văn Quốc Đống xoay người đè lên người Tô Bối, không cho cô nói hết câu hôn lên: “Bà xã... Anh sai rồi...”
“Cút... Ừm…”
Tô Bối không đẩy được Văn Quốc Đống, chỉ có thể hung dữ trừng hắn.
Văn Quốc Đống giơ tay che đôi mắt nổi giận đùng đùng của Tô Bối: “Đừng nhìn anh như vậy, anh sợ lát nữa em không chịu nổi…”
Tô Bối cắn mạnh hắn một cái, mùi máu tươi tràn ngập trong miệng hai người: “Cắn chết anh đều đáng đời!”
Nếu lúc trước Văn Lê không coi trọng cô, không lựa chọn cô, mà lựa chọn một người phụ nữ khác, dựa theo tính cẩn thận của Văn Quốc Đống, sẽ không có quá nhiều giao thoa với cô.
Cho nên mọi thứ của cô hiện giờ đều là Văn Quốc Đống muốn, nếu Văn Quốc Đống không muốn mọi thứ hiện giờ, vậy bọn họ chính là người của hai thế giới.
“Văn Quốc Đống! Cút xuống đi!”
“Anh không... Cút thì không có bà xã!”
“Anh! Ngày mai anh ngủ ở phòng làm việc cho em!” Sau khi nói xong, Tô Bối đạp Văn Quốc Đống xuống đất, trở mình quay lưng về phía hắn.
“Bối Nhi... Anh thừa nhận tính kế em là anh không đúng... Vậy em đổi góc độ nghĩ lại xem, nếu năm đó anh trực tiếp theo đuổi em, em cảm thấy năm đó sẽ có kết quả gì?”
Nghe thấy thế, Tô Bối nghĩ một lát.
Năm đó cho dù Văn Quốc Đống là ra tay trước, hay là ra tay sau, mình mười mấy hai mươi tuổi... Đối mặt với chú già hơn 40 tuổi đã kết hôn, còn có con trai bằng tuổi mình…
Nếu hắn theo đuổi mình... E rằng cô sẽ trực tiếp báo cảnh sát…
Thấy Tô Bối im lặng, Văn Quốc Đống dán sát lại gần nói: “Bối Nhi...”
Tô Bối lạnh giọng hỏi: “Vậy nếu lúc trước Văn Lê không quen em? Hay là anh ta chỉ tính toán chơi đùa với em thì sao?”
“Bối Nhi, giả thiết này không tồn tại ở hiện giờ!” Văn Quốc Đống mặt dày vô liêm sỉ dán sát sau lưng Tô Bối, nhỏ giọng nói: “Bối Nhi, hiện giờ anh đều đã có con... nên.”
“Ồ... Đứa bé...” Tô Bối đã nói lúc ấy Văn Quốc Đống biết cô mang thai, biểu hiện không đúng lắm mà: “Có phải Văn Ngọc cũng nằm trong tính kế của anh hay không?”
Câu hỏi này, Văn Quốc Đống không dám nói mơ hồ, không chút suy nghĩ trả lời: “Không có.”
“Tốt nhất là như vậy!”
Nếu không chẳng phải nửa đời trước của cô là sống thành chê cười.
Tô Bối không kiên nhẫn dịch người: “Tắt đèn đi ngủ! Tối hôm nay đừng chạm vào em!”
Văn Quốc Đống ngửa mặt lên trời thở dài một hơi: “Haizz... Sớm biết sẽ là như vậy, anh đã để chuyện này trong lòng cả đời không nói cho em...”
“Văn... Quốc... Đống.” Tô Bối nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh dám có việc gạt em! Có tin em..”
“Tin tin tin... Anh tin...”
Cả đêm vốn cho rằng sẽ là thời gian thổ lộ tình cảm ấm áp, kết quả đến cuối cùng Văn Quốc Đống lại rơi vào hoàn cảnh bà xã ở bên mà không thể ôm.
Sau khi Tô Bối mơ mơ màng màng ngủ say, Văn Quốc Đống chậm rãi tiến đến bên cạnh cô ôm cô vào trong lòng, nhìn gương mặt ngủ say của người phụ nữ, hắn nhỏ giọng nói: “Rõ ràng là em yêu Văn Lê trước, kết quả còn trách anh.”
Nếu lúc trước không phải đôi mắt của Tô Bối không tốt, không thấy rõ con người thật của Văn Lê, hắn không đến mức đợi hơn hai năm mới đợi được Tô Bối “tỉnh ngộ”.
“Con đường này em đi 99 bước, quãng đời sau này con đường còn lại để anh tới đi...”
Văn Quốc Đống ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, hai ngày này Tô Bối không cho hắn sắc mặt tốt.
Mấy anh em Văn ở bên cạnh nhìn đôi vợ chồng son lúc trước còn nồng tình mật ý, qua một đêm lại biến thành “oan gia”, cho dù là như vậy bọn họ cũng không dám mở miệng hỏi.
Tâm trạng của Tô Bối không tốt, tuy chỉ nhằm vào mình Văn Quốc Đống, nhưng bầu không khí từ trên xuống dưới của Văn gia ít nhiều gì vẫn bị ảnh hưởng.
Người duy nhất không chịu ảnh hưởng chỉ có một, đó chính là Văn Uyển.
Văn Ngọc đã nửa tuổi, bảo mẫu làm đồ ăn, Văn Quốc Đống bưng bát dỗ Văn Ngọc: “A... Tiểu Ngọc... Há miệng... Ăn cơm...”
“Ừm...” Văn Ngọc ôm mặt không ngừng lắc đầu.
“Ngoan... Ăn cái này sẽ cao giống như cha! Lớn lên cũng đẹp trai như cha!”
Tô Bối tức giận trừng Văn Quốc Đống một cái, không hé răng.
Văn Ngọc vẫn mím chặt môi, không chịu ăn.
Văn Quốc Đống dỗ một lúc lâu, nịnh một lúc lâu, Văn Ngọc đều không dao động.
“Văn Tiểu Ngọc!”
“Văn Quốc Đống!”
Gần như là cùng thời gian, hai giọng nói vang lên.
Người trước trong tuyệt vọng kèm theo bất đắc dĩ, người sau chỉ cảnh cáo.
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống thở dài một hơi, trên mặt xuất hiện nụ cười hòa ái dễ gần lần nữa: “Tiểu Ngọc ngoan... Chúng ta ăn cơm được không?”