Tô Bối chưa từng nghĩ chuyện thân phận của Văn Quốc Đống có thể giấu được người ta, hai cha con chính là hai cha con.
“Đúng rồi, vậy Văn Lê đâu?”
Tô Bối lắc đầu: “Mình đã lâu không gặp anh ta.”
“Chậc chậc, bà xã biến thành mẹ kế... Chắc chắn trốn ở một bên khóc.”
“Nếu nói như vậy, đáng thương vẫn là Diệp Quân đáng thương”
Tô Bối im lặng: “...”
“Trong trí nhớ đại học của mình đều không có chuyện liên quan tới anh ta...”
“Yêu thầm đâu cần lý do.”
Mấy năm không gặp đám chị em tốt, nói về trời nam đất bắc cũng không chú ý thời gian. Sau khi hoàng hôn buông xuống, Tô Bối mới kịp phản ứng mình còn có ông xã: “Xong đời... Đã quên người đàn ông của mình...”
“Haizz... Nhìn cậu buông thả chưa kìa, người không biết còn tưởng cậu chưa lập gia đình...”
Tô Bối hung dữ trừng mắt với cô ấy một cái, gọi điện thoại cho Văn Quốc Đống.
Nhưng mà hắn không nghe máy, Tô Bối nhíu mày, từ trước tới nay di động của Văn Quốc Đống chưa từng rời người, càng không bao giờ không nhận điện thoại của cô.
“Đi thôi, đi tìm ông xã với mình.”
“Chậc chậc chậc... Người thấy sắc quên bạn chính là Tô Bối... Trời đất bao la ông xã lớn nhất...”
“Đúng vậy, anh ấy lớn tuổi, sao mình có thể không lo lắng.”
"Xi..."
Tô Bối vừa gọi điện thoại, vừa đi ra ngoài: “Vừa rồi anh ấy nói đi ăn súp lạnh... Chúng ta đến bể tắm nước nóng trên núi tìm thử xem...”
Làng du lịch sẽ chia ra làm bể nước nóng bình thường và bể nước nóng VIP.
Bể nước nóng bình thường là dành cho khách du lịch đại chúng, chỉ có bể nước nóng trên núi mở ra với khách quý.
Bể tắm nước nóng trên núi mỗi chỗ đều có phòng nghỉ ngơi và đình hóng gió đi kèm, còn có nhà gỗ suối nước nóng.
“Văn tiên sinh... Tôi đều nói thật... Anh có thể giúp tôi không”
Tô Bối và Lý Nhạc mới lên núi, thì nghe thấy frong đình hóng mát truyền tới giọng nữ khóc nức nở.
Lý Nhạc nóng tính muốn xông lên, bị Tô Bối ở phía sau lắc đầu kéo lại.
Vì bảo vệ riêng tư của khách hàng, bên ngoài đình hóng mát Chu Siêu rèm che, trước khi Tô Bối đi lên chú ý tới, rèm che về phía suối nước nóng không buông xuống.
Dưới ánh mắt khó hiểu của Lý Nhạc, Tô Bối mở di động mở chức năng quay video.
“Ngài Văn... Tôi không thích Tô Bối... Là có nguyên nhân...”
Lưu Hân khóc như hoa lê dính mưa với Văn Quốc Đống đối diện, đắm chìm trong kỹ thuật diễn của mình hoàn toàn không thấy được Tô Bối đứng sau lưng.
Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn thoáng qua Tô Bối, trong đôi mắt chứa ý cười, bàn tay chỉ di động trên bàn đá. Tô Bối thấy thế nhếch miệng, không hề răng.
“Khi học đại học sinh hoạt cá nhân của Tô Bối hỗn loạn, chỉ thích đoạt bạn trai của người khác... Ở đại học cô ta không chỉ có người bạn trai là Văn Lê, cô ta có lui tới với rất nhiều người đàn ông không rõ ở trong và ngoài trường. Anh đừng để bị cô ta lừa...”
Vẻ mặt Văn Quốc Đống nhìn Lưu Hân dần không tốt: “Ồ, cô nói thử xem, cô ấy có mấy bạn trai?”
“Tô Bối chính là loại phụ nữ hám giàu! Khi cô ta ở bên Văn Lê, chê Văn Lê là con nhà nghèo, ở bên ngoài câu tam đáp tứ, cô ta chơi đủ xong mới chọn Văn Lê...”
Lưu Hân vừa nói vừa quan sát sắc mặt Văn Quốc Đống, thấy biểu cảm của hắn không đổi, nhất thời không đoán được tâm tư của đối phương.
“Văn tiên sinh, anh chắc chắn bị Tô Bối lừa...”
Sau khi nói xong, Lưu Hân lắc lư dáng người thướt tha, dán sát lại gần Văn Quốc Đống.
Khi người phụ nữ sắp dán sát lại gần, Văn Quốc Đống lập tức đứng dậy, nói với Tô Bối: “Em cứ đứng ở ngoài trơ mắt nhìn cô ta câu dẫn ông xã em ư?”
Nghe thấy thế, gương mặt Lưu Hân trắng bệch quay người lại, thì thấy Tô Bối đang giơ di động: “Cô.”
Tô Bối lạnh lùng liếc Văn Quốc Đống, lạnh nhạt nói với người phụ nữ: “Lưu Hân, sao cô có mặt mũi nói về tình sử phong lưu hỗn loạn của mình trước mặt của ông xã tôi?”
“Phốc... Người ta không có mặt mũi! Nếu có mặt mũi sao dám quyến rũ ông xã của người khác dưới ban ngày ban mặt như thế?”
Lý Nhạc ở bên ngoài không nhịn được cười nói: “Lưu Hân, cô còn chưa ly hôn đúng không? Buổi chiều còn dẫn bạn học đi bắt gian, sao lúc này không biết xấu hổ đi quyến rũ ông xã của người khác?”
Lúc này Lưu Hân mới phát hiện bên ngoài không chỉ có mình Tô Bối, trên cơ bản bạn học có quan hệ tốt với Tô Bối đều ở đây.
“Các cô...”
“Các cô cố ý?”
Tô Bối lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô tới câu dẫn ông xã tôi, chẳng lẽ là tôi bảo cô tới câu dẫn?”
“Tôi câu tam đáp tứ, chê nghèo yêu giàu, Lưu Hân cô ‘đơn thuần’ không chê nghèo, đáng thương còn bị người đàn ông trung niên lừa hôn? Cô vô tội trong sạch cỡ nào... Chọc người ta đau lòng bao nhiêu... Khiến anh ấy đau lòng ly hôn với tôi, sau đó cưới cô ư?”
“Cô!” Lưu Hân tự biết không nói rõ được, đôi mắt đẫm lệ nhìn Văn Quốc Đống, xoay người chạy ra khỏi đình hóng mát.
Văn Quốc Đống cầm di động trên bàn, đưa cho Tô Bối: “Không phải là anh nguyện ý, là cô ta nói có một số thứ có tác dụng với anh.”
Nghe thấy thế, Tô Bối nghĩ tới thân phận của ông xã Lưu Hân, đơn giản là Lưu Hân Muốn mượn tay Văn Quốc Đống thu thập ông xã cô ta, giao một số thứ ra.
Tô Bối hừ lạnh một tiếng không nói.
Văn Quốc Đống ôm lấy eo Tô Bối, thân mật cọ xát: “Những lời mà cô ta nói về em, anh không tin một câu.”
“Ô... Vậy sao?”
“Anh thề!”
Khi ăn tối, Lưu Hân không xuất hiện.
Tô Bối cũng vui vẻ vì được thanh tịnh, ngay cả Diệp Quân giữa trưa ân cần với cô, lúc này cũng không âm thầm phân cao thấp với Văn Quốc Đống như giữa trưa nữa.
Bạn học tụ tập cũng coi như là hòa thuận vui vẻ, nhưng mà người tiến lên nói chuyện với Tô Bối và Văn Quốc Đống không còn như trưa, bắt đầu nhiều lên.
Văn Quốc Đống e ngại đều là bạn học của Tô Bối, cũng không mặt lạnh như đối với ông xã của Lưu Hân. Bữa cơm này ăn xong, Văn Quốc Đống mới xem như chân chính dung nhập vào “người trẻ tuổi”.
“Haizz, anh Văn, board game ở nơi này không tệ lắm, lát nữa đi chơi hai ván nhé?”
Nghe thấy thế mắt phải của Tô Bối giật giật, còn chưa mở miệng, Văn Quốc Đống đã đồng ý: “Được.”
Thấy Văn Quốc Đống chơi vô cùng vui vẻ với đám “người trẻ tuổi”, Tô Bối cũng không quản nữa.
Hai ngày này cơ thể Tô Bối không thoải mái, rất nhiều hoạt động không thể tham gia, nhưng tiện cho Văn Quốc Đống quậy với đám người trẻ tuổi.
Mấy ngày này Tô Bối nhìn Văn Quốc Đống, cảm thấy hắn đều trẻ ra không ít.
Ăn bữa cơm trước khi chia tay, Văn Quốc Đống uống không ít, say khướt nói với mọi người xung quanh: “Kết hôn sẽ gửi thiệp mời cho các cậu, đến lúc đó phải tới đủ nhé!”
“Sẽ tới, chắc chắn tới!”
“Người nào không tham gia hôn lễ của anh Văn! Tôi đánh người đó!”
Hai ngày này Diệp Quân làm người chủ trì, tu cố gắng xếp, nhưng cả người lại cho người ta ảo giác mình ở ngoài đám đông.
Thấy thế, Tô Bối chủ động tiến tới trước: “Đừng quá lo lắng, ông xã của tôi biết cậu không có ác ý. Nhưng mà giữa hai chúng ta có phải có hiểu lầm gì hay không?”
Diệp Quân cười lắc đầu “Không có, chỉ là mình anh tình nguyện mà thôi.”
"Him?"
Diệp Quân nâng mắt nhìn Văn Quốc Đống ở trong đám người, nhỏ giọng nói: “Ông ta... rất giống Văn Lê...”
Nghe xong lời nói như có ý ám chỉ của người đàn ông này, Tô Bối cụp mắt không đáp lời.
“Anh biết em không có ấn tượng gì đối với anh, nhưng mà anh có. Anh là dân quê từ trong núi ra, vừa học vừa làm giống như em, tự mình kiếm học phí.”
Sau khi Diệp Quân nói xong, tầm mắt dời khỏi người Văn Quốc Đống nhìn về phía xa.
“Mới tiến tới thành phố sinh ra tự ti đã sẵn có, vì cuộc sống vì học phí anh làm đủ mọi việc, bởi vì tự ti yếu đuối mà chuyện gì cũng không làm tốt, bưng đĩa còn bị khách quấy rối bị người ta chỉ vào mũi chế nhạo...”
Nghĩ tới khoảng thời gian đó, Diệp Quân không khỏi châm điếu thuốc: “Khi đó người xung quanh đều chế nhạo, chỉ có em đi ra che chở phía trước anh, không tự ti không kiêu ngạo xin lỗi đối phương, bồi thường tiền.”
“Buổi tối ngày đó em nói rất nhiều, nhưng anh chỉ nhớ mấy câu ‘chúng ta nghèo, bọn họ có tiền, nhưng tiền của bọn họ liên quan gì tới chúng ta?’.”
“Anh ta có tiền cũng không phải tiêu trên người cậu, vì sao phải sợ bọn họ?”
“Anh ta có tiền là tự mình kiếm, chúng ta có tiền cũng không phải trộm, vì sao phải cảm thấy tự ti kém một bậc...”
Sau khi Diệp Quân nói xong câu này, ấn dụi điếu thuốc: “Anh có thể có được ngày hôm nay, thật sự chịu ảnh hưởng của em.”
“Nếu muốn ly hôn, anh đợi em...”
Nghe thấy thế, Tô Bối nhướng mày: “Cậu có thể có được hôm nay là kết quả tự cậu nỗ lực ra, tôi không định ly hôn.”
Cô sợ lại ly hôn, kết hôn lần ba trái tim của cha mẹ sẽ không chịu nổi.
Khi Văn Quốc Đống tới đây, đúng lúc nghe thấy một câu như vậy, biểu cảm âm u: “Bạn học Diệp...”
“Cục trưởng Văn...”
Hai người nhìn thẳng nhau, vẫn là Tô Bối kéo Văn Quốc Đống ra.
Sau khi trở về phòng, Văn Quốc Đống cười mà như không cười nhìn Tô Bối: “Đây là hiểu lầm mà em nói ư... Kết quả người ta còn quyết tâm đợi em ly hôn.”
Nghe thấy thế, Tô Bối kéo Văn Quốc Đống ngã lên giường, hôn nhẹ lên môi hắn: “Nếu bàn về người ái mộ, người ái mộ cục trưởng Văn còn nhiều hơn em, huống hồ nói từ góc độ tâm lý của Diệp Quân, anh ta thích cũng không phải em, anh ta thích chỉ là ký ức của anh ta.”
Anh ta yêu chỉ là “Tô Bối” trong trí nhớ của anh ta, mà không phải “Tô Bối” hiện giờ.
“Ô... Bây giờ biết ông xã của mình tốt rồi à? Anh chỉ thích Tô Bối vừa tao vừa lãng...”
Tô Bối nằm trên ngực Văn Quốc Đống, há miệng cắn ngực hắn một cái: “Lão lưu manh...”
“Vậy bây giờ lão lưu manh phải lưu manh cho em xem!”
Sau khi nói xong, hắn xoay người đè Tô Bối dưới người, cúi người hôn lên.