Theo quần áo trên người hai người rơi xuống đất, trong phòng dần ấm lên.
Di động của Văn Quốc Đống ở đầu giường vang lên, Văn Quốc Đống nhìn Tô Bối trơn bóng trên người, liếc mắt nhìn di động: “Em nghe máy?”
Tô Bối đang động tình cả người mềm nhũn lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Tắt máy...”
“Được.”
Văn Quốc Đống còn chưa nói xong, di động của Tô Bối cũng vang lên.
Văn Quốc Đống nghiến răng: “Tắt máy!”
“Ừm... Anh nghe xem, có phải có việc gấp hay không?”
Nghe thấy thế, lúc này Văn Quốc Đống mới không tình nguyện đứng dậy, cự côn dưới người lắc qua lắc lại trước mắt Tô Bối.
Tô Bối vươn tay không ngừng tuốt cự côn đang lắc lư: “Ừm... Ông xã nhỏ thật uy vũ.”
Văn Quốc Đống đưa di động cho Tô Bối, liếc thấy màn hình lông mày hắn nhíu chặt.
[Viện điều dưỡng Thanh Sơn.]
Tô Bối nhìn màn hình, trực tiếp mở loa.
“Văn phu nhân, vừa rồi Lâm Quyên nhảy lầu, hiện giờ vẫn đang ở bệnh viện cấp cứu...”
Nghe thấy thế, sắc mặt Tô Bối thay đổi: “Nhảy lầu? Sao lại thế này?”
“Chúng tôi cũng không biết, y tá nói hình như bà ta nhìn thấy tin tức gì đó xong, thì bắt đầu không bình thường... Buổi tối nhân lúc người ta không chú ý thì nhảy từ cửa sổ.”
“Ngày mai tôi đi qua nhìn xem.”
“Ồ... Được... Văn phu nhân, chuyện này thật sự không phải lỗi của bệnh viện chúng tôi, người nào cũng không biết sao bà ta đột nhiên...”
“Tôi đã biết, ngày mai tôi qua đó lại nói.”
Tô Bối cúp điện thoại, buồn bực nhìn Văn Quốc Đống: “Sao Lâm Quyên đột nhiên tự sát?”
Mấy tháng nay Lâm Quyên vẫn luôn thành thật ở trong bệnh viện, không quậy ra chuyện xấu gì, trái lại Văn Tuyết bị hủy dung thì không ngừng ầm ĩ.
Văn Quốc Đống nhìn di động, trực tiếp tắt máy: “Toàn bộ đàn ông của Lâm gia đã chết.”
“Hả?” Phản ứng của Tô Bối chậm mất một nhịp: “Anh nói cái gì?”
“Hơn nửa năm, mỗi năm lúc này đều có một đám người tế trời, vừa vặn người trong này... Có người Lâm gia.”
Vẻ mặt Văn Quốc Đống như thường, trong giọng nói không nghe ra được vui buồn: “Có khả năng Lâm Quyên thấy được tin tức này.”
Vẻ mặt Tô Bối căng thẳng, đột nhiên nhớ tới Văn Lê: “Vậy anh ta...”
“Nó là con trai anh, tuy không chết được, nhưng không thể sống như người bình thường.”
Sau khi rời khỏi làng du lịch kia, Tô Bối vẫn luôn vùi đầu vào công việc, gần như bận đến mức quên Lâm Quyên.
Mãi đến khi người của viện điều dưỡng Thanh Sơn gọi điện tới, nói Lâm Quyên đã tỉnh và muốn gặp cô.
Mấy tháng không gặp, Lâm Quyên nằm trên giường bệnh nhìn già đi không ít, tinh khí thần uể oải, nằm liệt trên giường hơi thở đều yếu đi, hoàn toàn không còn biểu cảm như hung thần ác sát khi Tô Bối đến thăm lần trước. Người phụ trách của bệnh viện nơm nớp lo sợ theo sau Tô Bối, nhỏ giọng nói: “Chân của bà ta... Có khả năng nửa đời sau đều ngồi xe lăn...”
Nghe thấy thế, Tô Bối đặt hoa bách hợp ở đầu giường của Lâm Quyên, nhìn người phụ nữ trên giường: “Đang yên đang lành, quậy tự sát cái gì?”
Lâm Quyên kiêu ngạo hơn nửa đời người, nửa đời trước dựa vào gia cảnh của Lâm gia, nửa đời sau dựa vào Văn Quốc Đống.
Người phụ nữ diễu võ dương oai cả đời, sao chịu được kết cục bán thân bất toại như hiện giờ.
Tô Bối cho rằng Lâm Quyên gọt cô tới, là vì phát tiết oán hận trong lòng.
Ai ngờ Lâm Quyên mới thấy Tô Bối tới gần, nắm lấy cánh tay Tô Bối, bàn tay khô gầy vô lực nắm chặt lấy tay cô, trong giọng nói có chút khẩn cầu: “Tha cho Văn Lê... Cầu xin cô...”
“Một ngày vợ chồng trăm ngày ân ái... Ngàn sai vạn sai, mọi chuyện trong quá khứ đều là lỗi của mình tôi, A Lê chưa từng làm chuyện có lỗi với cô...”
“A Lê là đứa bé tốt... Thằng bé chỉ là... Thằng bé chỉ là...”
Khi nói tới đây, giọng nói của Lâm Quyên nghẹn ngào hơn, nhưng tay vẫn nắm chặt tay Tô Bối không buông.
“Là tôi hại thằng bé... Từ nhỏ tới lớn thằng bé không có cha... Con cháu Văn gia vì tôi mà không thân với nó, tất cả đều bài xích nó... Những việc này nó biết, nó đều biết...”
“Tô Bối... Cô biết nó là đứa bé tốt... Nó chỉ nhất thời đi nhầm đường, cô cho nó cơ hội, nó sẽ sửa... Sẽ sửa...”
Tô Bối không nhìn Lâm Quyên, nghiêng đầu sang một bên.
Lâm Quyên không ngừng nói với Tô Bối khi còn nhỏ Văn Lê ngoan cỡ nào, thời niên thiếu ưu tú ra sao.
Tô Bối kéo tay Lâm Quyên ra, nhỏ giọng nói: “Tôi đã cho anh ta cơ hội... Là anh ta không quý trọng.”
Khi Văn Quốc Đống “xảy ra tai nạn hôn mê”, cô đã cho Văn Lê cơ hội, nhưng kết quả là Văn Lê lại chọn thương tổn Văn Ngọc.
“Không... Tô Bối... Không phải... A Lê, A Lê chỉ bị lừa...”
Trong phòng bệnh tràn ngập tiếng khóc của Lâm Quyên, Tô Bối chỉ cảm thấy trong phòng có chút áp lực.
“Đừng suy nghĩ nhiều... An tâm ở đây đi... Một thời gian nữa tôi sẽ tới thăm bà.”
Sau khi nói xong, Tô Bối muốn đi.
“Văn phu nhân...”
Nghe thấy thế Tô Bối dừng bước lại, giọng nói thều thào yếu ớt của Lâm Quyên truyền từ phía sau tới.
“Văn phu nhân... Tôi biết hiện giờ cô nói một không hai ở Văn gia, tôi cũng biết Văn Quốc Đống thật sự nâng cô ở trong lòng, coi như tôi cầu xin cô... Nể mặt tình cảm vợ chồng hai năm, nể mặt tình cảm cha con hơn hai mươi năm của Văn Lê và ông ấy, cho nó một con đường sống... Để nó ra nước ngoài cũng được...”
Tô Bối không nghe Lâm Quyên nói hết, bước nhanh ra cửa.
Mãi cho đến khi lên xe, mới quay đầu nhìn viện điều dưỡng Thanh Sơn, cười khổ một tiếng.
Lâm Quyên ngu ngốc sao? Có lẽ là dại dột…
Nhưng làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ, đối với Văn Lê, bà ta là thật lòng thật tình yêu thương, đối với cô, Lâm Quyên hận, hận đến mức khi bà ta cầu xin thay Văn Lê. Đều không quên nhắc nhở cô, người đàn ông hiện giờ của Tô Bối cô là cha của chồng cũ, là Tô Bối cô không biết xấu hổ một nữ hầu hai chồng.
Sau khi từ viện điều dưỡng trở về, cảm xúc của Tô Bối không cao.
Sau khi biết Tô Bối đi đâu, Văn Quốc Đống đưa Văn Ngọc cho bảo mẫu.
“Bà ta lại nói mấy lời khó nghe sao?”
Nghe thấy thế, Tô Bối lắc đầu: “Không có.”
Cô biết từ trước tới nay Văn Quốc Đống không muốn nhắc quá nhiều về Văn Lê trước mặt cô, mỗi lần nhắc tới Văn Lê, Văn Quốc Đống đều lựa chọn bỏ qua đề tài này.
Lúc trước biết người của Lâm gia đều đã chết, thậm chí Lâm Quyên tự sát, cảm xúc của cô không có dao động lớn.
Mà hiện giờ…
“Ông xã.” Tô Bối gọt một tiếng, lại có chút do dự.
"Him?"
Chỉ trong nháy mắt, Tô Bối thật sự muốn làm như lời Lâm Quyên nói, bảo Văn Quốc Đống đưa Văn Lê ra nước ngoài.
Sau khi bình tĩnh lại, cô cũng biết với trạng thái của Văn Lê hiện giờ, có khả năng không lâu sau sẽ là kết cục phơi thây đầu đường.
“Không có gì.”
“Bối Nhi...”
Văn Quốc Đống tiến lên ôm lấy Tô Bối từ phía sau, cằm để trên vai cô: “Em có tâm sự…”
יי
Tô Bối xoay người hôn sườn mặt của Văn Quốc Đống: “Em đang tính khi nào mang thai đứa thứ hai...”
Hổ độc ác tới mấy cũng không ăn thịt con, cô tin Văn Quốc Đống.
“Chọn ngày chi bằng lựa ngày, hôm nay đi... Ngay tối nay?”
“Ừm... Không được...”
“Được...”
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ trong nháy mắt Văn Ngọc đã tròn một tuổi.
Sau khi Lâm Quyên trở về viện điều dưỡng Văn Quốc Đống trang trí Văn gia lại lần nữa, xóa sạch dấu vết của Lâm Quyên và Văn Lê từ trong ra ngoài.
Văn Ngọc một tuổi, Tô Bối đón bố mẹ ở nông thôn lên, Văn Uyển cũng chuyển từ biệt viện Văn gia vào Văn gia, ngay cả Diệp Liệt Thanh cũng đi theo ở cùng.
Hàng ngày ăn cơm, tâm trạng của bố Tô mẹ Tô khi nhìn hai người trước mặt có hơi phức tạp.
"Mẹ... Mẹ..."
Đứa bé mập mạp ngồi trên ghế dành cho trẻ em, vươn tay về phía Tô Bối: “Mẹ... Ôm một cái...”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống trừng Văn Ngọc một cái: “Mẹ không ôm... Con là tiểu nam tử hán, ngoan ngoãn ngồi yên đi.”
"Me... Me..."
Đến bây giờ Văn Ngọc vẫn luôn không gọi cha, cho dù làm gì đều chỉ gọi “mẹ”, “mẹ”.
Chuyện này khiến Văn Quốc Đống ghen tị, rõ ràng từ nhỏ tới lớn Tô Bối ít khi ôm cậu bé, trái lại mỗi ngày hắn tan làm trở về, buổi sáng rời giường đều dẫn theo Văn Ngọc tản bộ.
Nhưng mà Văn Ngọc luôn không chịu gọi “cha”.
Tiệc sinh nhật Văn Ngọc 1 tuổi không làm ở biệt viện, mà làm ở Văn gia.
Bạn tốt của Văn Quốc Đống trên công việc, trong cuộc sống, quan hệ cá nhân đều tới.
Bên Tô Bối ngoại trừ cha mẹ, còn mời mấy người bạn đại học và đồng nghiệp ở công ty luật.
Nhưng không biết Văn Quốc Đống xuất phát từ mục đích gì, vậy mà mời cả Diệp Quân tới.
Diệp Quân vừa nhét bao lì xì vào trong lòng Văn Ngọc, vừa nói với Tô Bối: “Đứa bé rất có tinh thần, có nhận cha nuôi không?”
Văn Quốc Đống đang nói chuyện với người ta cách đó không xa, nghe thấy thế ý cười trên mặt cứng đờ: “Xin lỗi không tiếp được một lát.”
Văn Uyển ở cách đó không xa nghe Diệp Quân nói, dùng khuỷu tay thúc Diệp Liệt Thanh: “Mấy anh em của bác cả em đều là cha nuôi của Tiểu Ngọc, vậy còn anh?”
Diệp Liệt Thanh liếc mắt nhìn Văn Uyển một cái: “Vì sao em nghĩ anh không phải?”
“Vậy thì tương lai Tiểu Ngọc nên gọi em là gì? Mẹ nuôi? Cô?”
Vấn đề này không chỉ Diệp Liệt Thanh không biết trả lời như thế nào, ngay cả Văn Quốc Đống cũng không biết nên trả lời ra sao.
Văn Quốc Đống đi tới bên cạnh Tô Bối, Văn Ngọc cầm bao lì xì không ngừng cười ha ha với Diệp Quân: “Cha nuôi của Tiểu Ngọc hơi nhiều, có khả năng Diệp tiên sinh không có cửa.”
Tô Bối trừng Văn Quốc Đống, hắn lập tức ôm Văn Ngọc: “Anh dẫn Văn Ngọc đi gặp mọi người.”
Diệp Quân nhìn Văn Quốc Đống rời đi, ý cười trên mặt đậm hơn: “Em khiến vị cục trưởng Văn này, cảm thấy không có cảm giác an toàn.”
Nghe thấy thế, Tô Bối nhìn theo tầm mắt của Diệp Quân, cụp mắt xuống.
“Nhìn ra được, ông ta rất để ý em.”
Sau khi Diệp Quân nói câu này xong thì rời đi.
Văn Ngọc một tuổi, dựa theo tập tục truyền thống tròn 1 tuổi đều có thể chọn đồ vật đoán tương lai.