Văn Quốc Đống ôm Văn Ngọc ngồi trên vải đỏ, trước mặt bày đủ món đồ.
Văn Ngọc ngồi ngay ngắn trong lòng Văn Quốc Đống, tùy ý liếc mắt một cái, chỉ mấy giây đã lựa chọn con dấu gần nhất.
Thấy thế, đám anh em vây quanh Văn Quốc Đống cười.
“Tương lai tên nhóc này muốn cha truyền con nối! Tên nhóc này đúng là có chí khí!”
“Ha ha... Cậu xem tên nhóc này nắm chặt cỡ nào.”
“Chậc chậc... Đại ca cũng coi như có người kế tục.”
“Ồ... Xem cậu nói kìa!”
Người mở miệng đều là anh em của Văn Quốc Đống, Văn Quốc Đống trừng mắt với bọn họ mấy lần, vui tươi hớn hở ôm Văn Ngọc tới trước mặt Tô Bối: “Em xem... Tiểu Ngọc đúng là có tiền đồ.”
Tô Bối trừng Văn Quốc Đống một cái, không vạch trần tâm tư của người đàn ông: “Anh đợi thằng bé lớn xem, xem nó chịu để anh lừa không.”
Tính tình của Văn Ngọc hoạt bát không di truyền trầm ổn của cha, nếu không được đi sẽ ầm ĩ cả ngày không nghỉ. Văn Quốc Đống hôn lên mặt Văn Ngọc một cái: “Tương lai con trai anh không đi con đường của anh, thì ai đi?”
Tô Bối không rảnh ba hoa với Văn Quốc Đống, đã bị Liễu Nhứ gọi đi tiếp khách.
Văn Uyển cúi đầu nghiên cứu đồ Văn Ngọc chọn đoán tương lai, hỏi Diệp Liệt Thanh: “Diệp đại gia, khi em một tuổi nắm cái gì?”
Vừa nghe thấy những lời này, Diệp Liệt Thanh tức giận trừng Văn Uyển: “Anh đâu biết!”
“Ô... Khi em sinh ra vậy mà anh còn chưa tới sao?”
Nghe thấy thế, trong lòng Diệp Liệt Thanh càng thêm buồn bực: “Em câm miệng cho ông đây!”
Mới mắng xong, di động vang lên.
Sau khi nghe điện thoại, sắc mặt Diệp Liệt Thanh đột nhiên âm trầm, nhìn hai người đang vui vẻ trong đám người, biểu cảm có chút khó coi.
Văn Uyển nhận thấy thay đổi của Diệp Liệt Thanh, liếc mắt nhìn di động của ông ta: “Tiểu tình nhân nào gọi điện cho anh thế?”
Vẻ mặt Diệp Liệt Thanh không rõ ném di động vào lòng Văn Uyển: “Văn Lê... Không được.”
Văn Uyển ngẩn ra, trong mắt tràn ngập không dám tin: “Hả?”
Diệp Liệt Thanh giơ tay xoa trán: “Bác cả em vẫn luôn nhốt cậu ta ở nông thôn cải tạo, một ngày trước nhân lúc người trông coi không chú ý chạy ra, chỗ đó...”
Văn Quốc Đống là hạ quyết tâm muốn Văn Lê cai nghiện, nhưng không muốn đặt anh ta ở trước mắt chướng mắt, cho nên ném tới sơn thôn thâm sơn cùng cốc.
Toàn vách núi, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Văn Lê là người xứ khác chạy ra ngoài không quen đường ngã xuống núi, khi được tìm thấy chỉ còn một hơi.
Nghe thấy thế, Văn Uyển ngẩn người, không được tự nhiên nhìn đám Tô Bối: “Vậy làm sao bây giờ? Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Ngọc...”
Diệp Liệt Thanh nghiến răng, tiến lên gọi mấy anh em, mấy người cũng sửng sốt một lúc lâu mới lấy lại tinh thần. Không người nào muốn Văn Lê chết, cho dù mấy anh chị em Văn gia không có mấy người chân chính thích Văn Lê, nhưng người nào cũng không muốn anh ta chết đi.
“Lát nữa hãy nói.”
“Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Ngọc... Sao lại xảy ra chuyện này?”
Cho dù Văn Quốc Đống không thích Văn Lê, nhưng cũng là con trai có quan hệ huyết thống với hắn, chỉ có mức độ coi trọng khác nhau mà thôi.
Diệp Liệt Thanh hút thuốc, nhìn Tô Bối phía xa: “Người bên kia nói, Văn Lê muốn trở về ăn sinh nhật của Văn Ngọc...”
“Những lời này anh tin sao?”
“Được rồi, đừng nói nữa...”
“Haizz...”
Ánh mắt Diệp Liệt Thanh nhìn Văn Ngọc, đứa bé nho nhỏ được Văn Quốc Đống ôm trong lòng cười vô cùng vui vẻ.
Sau khi khách khứa rời đi, mấy anh em của Văn Quốc Đống tươi cười gượng ép giữ lại, Văn Uyển ở bên cạnh Liễu Nhứ cũng không ầm ĩ như xưa.
Chỉ có vẻ mặt Văn Quốc Đống như thường, Tô Bối ôm Văn Ngọc đảo qua mọi người một vòng: “Làm sao vậy?”
Văn Quốc Đống tiến lên sờ trán Văn Ngọc, nhẹ giọng nói: “Không sao, Tiểu Ngọc mệt mỏi cả ngày rồi, em dẫn thằng bé đi nghỉ ngơi trước đi.”
Tô Bối nhìn Văn Uyển muốn nói lại thôi, gật đầu “Ừm, một lát nữa anh đi lên nhé.”
Văn Quốc Đống đáp: “Ừ...”
Thấy Tô Bối lên lầu xong, Liễu Nhứ mới mở miệng: “Anh có thể giấu cô ấy cả đời sao?”
Văn Quốc Đống vẫn còn đang hút thuốc: “Đợi hỏa táng xong lại đón trở về đi.”
“Chôn ở đâu? Văn gia?”
Trong sương khói lượn lờ, Văn Quốc Đống lắc đầu “Tìm một chỗ đẹp ở bên ngoài đi.”
Nghe thấy thế, Liễu Nhứ nhìn Văn Quốc Đống: “Dù sao cũng là con trai anh.”
“Cứ làm vậy đi.”
Sau khi nói xong, hắn dụi điếu thuốc xoay người ra cửa.
Không ai biết Văn Quốc Đống đi đâu, đám Diệp Liệt Thanh nhìn nhau một lát, thở dài: “Đi thôi.”
Tô Bối đứng ở chỗ rẽ cầu thang, sửng sốt một lúc lâu đi tới trước phòng của Văn Lê trước đây, nhìn căn phòng đã được trang trí rực rỡ hẳn lên.
Đứng trước cửa sổ nhìn hoàng hôn rơi xuống một nửa, nước mắt trong mắt bất tri bất giác chảy ra.
Trong đôi mắt mông lung đẫm lệ, cô mơ hồ thấy được thiếu niên ôm bóng rổ đứng dưới cây ngô đồng: “Bối Nhi... Tốt nghiệp xong chúng ta kết hôn được không?”
Cũng là chạng vạng hoàng hôn buông xuống như vậy, khi đó tươi cười trên mặt thiếu niên vẫn tươi đẹp như vậy.
Văn Lê đã chết.
Chết sau hôm sinh nhật của Văn Ngọc.
Lúc đó, Văn Quốc Đống xa nhà một chuyến.
Khi trở về, Văn Quốc Đống đưa một con ngựa gỗ nhỏ cho Văn Ngọc, Tô Bối thản nhiên nhìn ngựa gỗ chế tác đơn sơ, không nói chuyện.
Văn Ngọc nắm con ngựa gỗ nhỏ không tinh xảo kia, lần đầu tiên chủ động hôn Văn Quốc Đống một cái: “Cha...” Con ngựa gỗ nhỏ được mài giũa bằng phẳng và trơn bóng, mãi đến lúc ăn cơm Văn Ngọc cũng không bỏ ra.
Tô Bối cúi đầu không nói, mãi đến buổi tối trước khi ngủ.
Văn Quốc Đống ôm Tô Bối vào trong lòng, nhỏ giọng hỏi: “Em đều đã biết rồi sao?”
"Him?"
Nghe giọng mũi của Tô Bối, Văn Quốc Đống khẽ hôn lên khóe mắt cô: “Nó đã trở về, mấy ngày nữa sẽ dẫn em đi xem nó.”
“Được.”
“Sau khi xem xong, không được nghĩ nữa.”
“Vâng.”
Văn Quốc Đống ôm Tô Bối, hai người im lặng một đêm không ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Văn Quốc Đống nhìn chằm chằm lá thư trên bàn làm việc một lúc lâu, cuối cùng dùng bật lửa đốt đi.
Tận mắt nhìn lá thư hóa thành tro tàn xong, lúc này Văn Quốc Đống mới đứng dậy ra cửa.
Lễ tang của Văn Lê rất đơn sơ, Văn Quốc Đống không thông báo cho người của Văn gia.
Cùng thế hệ có mặt chỉ có Văn Uyển, Liễu Nhứ đứng phía sau Tô Bối, thấy Tô Bối nhìn bia mộ của Văn Lê tới thất thần, mở miệng nói: “Anh cả vốn định giấu chị cả đời, nhưng mà thím Trương nói ngày đó chị nghe trộm được...”
Liễu Nhứ nói câu này xong rồi rời đi.
Tô Bối nhìn ảnh chụp trên bia mộ, khẽ thở dài một tiếng: “Kiếp sau trước khi đầu thai, hãy chọn cha mẹ thật tốt...”
Lâm Quyên chỉ là người đầu tiên tạo thành bi kịch cả đời của Văn Lê, Văn Quốc Đống cũng không thể trốn tránh trách nhiệm, nhưng mà…”
"Cha..."
Văn Ngọc được Văn Quốc Đống khiêng trên vai, không ngừng nắm tóc Văn Quốc Đống: “Cha...”
“Haizz... Cha ôm Tiểu Ngọc bay cao...”
"Cha..."
Bởi vì Văn Lê qua đời, tháng kế tiếp Văn Quốc Đống hủy tiệc sinh nhật luôn làm hàng năm.
Văn gia ngoại trừ Tô Bối, còn có Diệp Liệt Thanh hai mẹ con Liễu Nhứ không ai biết nguyên nhân.
Vì thế mấy chị em dâu Văn gia còn cố ý tới cửa.
Thím ba Văn gia lộ vẻ nghi ngờ hỏi Tô Bối: “Chị dâu, sinh nhật của anh cả vẫn luôn làm mỗi năm, sao năm nay đột nhiên... hủy bỏ?”
“Đúng vậy, em không nghe nói cuối năm anh cả sẽ thăng chức...”