Tay Tô Bối dừng một lát, thuận miệng nói: “Em nói với chị ấy, không có công việc ổn định muốn dẫn hai đứa nhỏ đi, sẽ rất khó khăn...”
Nghiêm Cẩn nhíu mày, tuy những lời này không đúng, nhưng cũng là tình hình thực tế.
“Nhưng gia đình đối phương trọng nam khinh nữ, để lại con trai, mang theo con gái, luôn tốt hơn là không chiếm được gì...”
“Huống hồ ở trên pháp luật chưa từng nói đoạn tuyệt quan hệ mẹ con, để con trai lại, sau này con trai kế thừa tài sản chắc chắn tốt hơn nhiều đi theo chị ấy.”
Chỉ cần Đường Giai không ngu, sẽ hiểu rõ làm thế nào mới có được ích lợi lớn nhất. Một mình cô ta không thể vặn được đùi, đương nhiên phải tìm người giúp cô ta vặn.
Hơn nữa cùng giường chung gối nhiều năm như vậy.
“Chị ấy và anh ta là vợ chồng, nhiều năm như vậy anh ta luôn có thứ không muốn người khác biết... Chỉ cần chị chịu đi tìm... Mấy thứ đó đều là lợi thế của chị.”
Đây là câu cuối cùng cô nói với Đường Giai.
Sau khi nói xong, Tô Bối đưa hợp đồng cho Nghiêm Cẩn: “Còn lại là chuyện của anh Nghiêm...”
“Được rồi được rồi.” Nghiêm Cẩn cười nói: “Biết miệng em như bôi mật rồi, đợi anh bận rộn công việc xong, buổi tối dẫn em đến nhà hàng do luật sư Hà tiến cử, nghe nói hương vị không tệ lắm...”
Tô Bối nhìn đồng hồ: “Anh Nghiêm không cần tiêu pha như vậy...”
“Đi đi... Tan làm đừng rời đi...”
“...” Tô Bối xoa mày: “Vâng.”
Hôm nay, cô đã thấy được mình nhiều năm sau trên người Đường Giai mà thôi.
Mình cũng là tốt nghiệp đại học cố chấp đăng ký kết hôn với Văn Lê, hôn lễ chưa làm, tiệc cưới cũng không. Nhiều năm như vậy chỉ có một lần hai bên trưởng bối gặp mặt, chỉ có mình Lâm Quyên kiêu căng ngạo mạn tới gặp mặt cha mẹ cô.
Lần đó... Từ đầu tới cuối trên mặt Lâm Quyên tràn ngập ghét bỏ và khinh thường.
Nhưng khi đó cô bị cái gọi là “tình yêu” làm cho mờ mắt, Đường Giai hôm nay, không cẩn thận sẽ là cô ngày mai…
Cho nên Tô Bối chịu qua giáo huấn, Lâm Quyên không thích cô như vậy, nhỡ đâu ngày nào đó bị xóa khỏi hộ khẩu cũng có khả năng.
Nghiêm Cẩn dẫn Tô Bối tới quán ăn, là nơi không ít luật sư đề cử.
Hoàn cảnh yên tĩnh, tính tư mật cũng làm rất tốt.
Ánh sáng tối tăm, nhưng không ảnh hưởng tới tầm mắt người bình thường.
Càng như vậy càng lộ ra cảm giác ái muội mông lung muốn mà vờ từ chối.
Tuy Nghiêm Cẩn tên Nghiêm Cẩn, nhưng trên công việc cuộc sống hàng ngày không có thái độ “nghiêm túc cẩn thận”.
Thỉnh thoảng sẽ vui đùa không ảnh hưởng tới toàn cục với em gái hành chính, Tô Bối không phải trợ lý duy nhất của anh ta.
Trong bữa ăn, hai người nhìn nhau không nói gì.
Nhưng ăn được nửa, Nghiêm Cẩn đột nhiên mở miệng hỏi: “Tiểu Bối xinh đẹp như vậy, có bạn trai chưa?”
Tô Bối nghe thấy thế ngẩn người: “Em có rồi.”
“Ồ... Đáng tiếc...”
Vừa dứt lời, một nhân viên tạp vụ cầm bó hoa tươi đi về phía hai người.
Cô ta đưa bó hoa trong tay cho Tô Bối, nhẹ giọng nói: “Thưa cô, Nghiêm tiên sinh tặng hoa cho cô... Chúc cô sinh nhật vui vẻ.”
Cô gái nói xong phía sau còn có người đàn ông mặc áo bành tô xách đàn violin.
Tô Bối nhìn cảnh tượng trước mắt này, hoàn toàn ngây ngẩn cả người: “Anh Nghiêm... Anh đây là...” Nghiêm Cẩn không được tự nhiên ho khan hai tiếng: “Nhanh nhận lấy đi... Quá mất mặt...”
Tô Bối vươn tay nhận lấy hoa, thì thấy người xung quanh tò mò nhìn về phía bọn họ.
Trong ánh sáng tối tăm, Tô Bối không chú ý trong một góc nghiêng đối diện, Văn Quốc Đống từ đầu tới cuối đều lạnh lùng nhìn cảnh tượng này.
“Cảm ơn anh Nghiêm...”
Tô Bối nhận hoa, nhìn nhân viên phục vụ ở bên cạnh, lúc này mới nhớ tới hôm nay là sinh nhật mình.
“Chuyện này có gì đâu... Thấy gần đây em nghiêm túc với công việc như vậy, khen thưởng em. Nghiêm Cẩn thản nhiên dời đề tài, coi tỉ mỉ sắp xếp tỏ tình biển thành khen thưởng.
Tô Bối thoải mái hào phòng nhận hoa đặt bên cạnh, cười nói: “Gần đây bận tới hồ đồ... Ngay cả em cũng không nhớ tới.”
Nghiêm Cẩn lắc đầu, thuận miệng hỏi: “Em không nhớ... Bạn trai em không có sắp xếp gì sao?”
Ý cười trên mặt Tô Bối nhạt đi: “Anh ấy rất bận...”
Văn Lê gọi điện thoại tới, chẳng qua nói không được hai câu đã cúp, chỉ sợ bây giờ không nhớ tới cô.
Nếu không phải mấy năm hôn nhân, mài sạch nhẫn nại cuối cùng của cô, cô sẽ không đi đến bước như hiện giờ.
Nghiêm Cẩn thấy cảm xúc của Tô Bối không tốt lắm, không nhịn được trêu đùa: “Khi nào chia tay, nhớ nói cho anh biết...
Biết người ta đang nói đùa, Tô Bối cười khẽ nói: “Nếu anh Nghiêm có thành ý như vậy, để lại vị trí thẻ 001 cho anh, đến lúc đó nhớ tới xếp hàng...”
“Ồ... Không ngờ Tiểu Tô còn có tiềm chất nuôi cá như vậy...
Tô Bối nhìn bó hoa bên cạnh, nhếch miệng cười: “Mục tiêu của em là biển sao trời mênh mông... Ao cá không ôm được em...”
“Ồ... Còn là hải vương hào phóng”
Tô Bối nhướng mày, cười duyên nói: “Đây gọi là người nguyện xuống biển...”
Tầm mắt lạnh lùng của Văn Quốc Đống nhìn Tô Bối một lát, người ngồi bên cạnh nhìn theo tầm mắt của Văn Quốc Đống.