Ham Muốn - Đông Trúc

Chương 55



Văn Quốc Đống véo cái mông mượt mà của Tô Bối, giọng nói khàn khàn: “Cùng nhau...”

Nghe thấy thế, Tô Bối lắc đầu. 

“Ba... Kinh nguyệt của con còn chưa hết...

Văn Quốc Đống mút mạnh cổ của Tô Bối một cái, xoa nhẹ núm vú, mới buông cô ra đứng dậy đi vào phòng tắm. 

Tối đó qua đi, Tô Bối trực tiếp vào ở phòng ngủ chính.

Cho dù là trên bàn trang điểm, phòng để quần áo, phòng tắm toilet.

Toàn bộ đồ đạc của Lâm Quyên bị Tô Bối ném vào một góc trước mặt Văn Quốc Đống.

Phòng để quần áo của Văn Quốc Đống, quần áo, cà vạt đều đổi sang kiểu Tô Bối chọn, ngay cả đồ ngủ của hai người, đều do Tô Bối chọn kiểu tình nhân.

Buổi tối ngày kinh nguyệt qua đi.

Tô Bối cố ý tắm sữa bò, bọc khăn tắm ra cửa.

Văn Quốc Đống đang dựa vào đầu giường xem văn kiện, ánh đèn lạnh lẽo ở đầu giường chiếu lên gương mặt nghiêm túc của người đàn ông, ngay cả kính mắt gọng bạc trên mũi người đàn ông cũng phiếm lạnh dưới ánh đèn.

Bất chợt nhìn, đột nhiên Tô Bối nghĩ tới những lời Văn Uyển hình dung về Văn Quốc Đống, “cáo già mưu mô”.

Bỗng nhiên Văn Quốc Đống dời mắt khỏi văn kiện ngước lên nhìn, liếc thấy Tô Bối bọc khăn tắm nhíu mày, trầm giọng nói: 

“Không mặc đồ ngủ buổi tối dễ cảm lạnh...”

Tô Bối nhếch miệng: “Có ba sao cảm lạnh được...”

Mấy ngày nay buổi tối ngủ, Văn Quốc Đống giống như bếp lò, cô vừa chạm vào trên người lập tức nóng bỏng.

Sau khi nói xong Tô Bối lên giường, cưỡi lên người Văn Quốc Đống, cởi khăn tắm dịu dàng nói: “Ba… Ba nhìn giúp con xem... Có phải ngực to hơn hay không?”

Nghe thấy thế đôi mắt Văn Quốc Đống nóng bỏng, một tay cầm đầu v* của Tô Bối: “Một ngày không trêu chọc ba, trong lòng không thoải mái à?”

Tô Bối khóa ngồi trên người Văn Quốc Đống, vươn tay kéo áo ngủ chỗ eo người đàn ông, nâng mông cọ gậy th*t dần cứng rắn: “Ừm... Thật nóng…”

Một tay của Văn Quốc Đống véo đầu v* của Tô Bối, một tay lật văn kiện, để mặc Tô Bối đốt lửa trên người ông.

Tô Bối thấy ông không để ý tới mình, ngón tay lặng lẽ vươn tới dưới khăn tắm, nhẹ nhàng tách hoa môi ra, chậm rãi trầm eo với gậy th*t của Văn Quốc Đống:

“Ừm... gậy th*t của ba lại to..”

"Ừm..."

Văn Quốc Đống kịp phản ứng lại, gậy th*t dưới người đã bị hoa huy*t của Tô Bối ăn hết, mấy ngày không ** hoa huy*t lại nhỏ hơn không ít.

Tay Tô Bối chống lên bụng Văn Quốc Đống, hoa huy*t bị căng đến trướng: “Ba… Ba cử động được không... hoa huy*t rất nhớ ba...”

Vừa dứt lời, di động của Văn Quốc Đống đặt trên giường vang lên.

“Đừng để ý tới nó...”

Văn Quốc Đống ném văn kiện trên tay sang một bên, đỡ eo Tô Bối đẩy gậy th*t vào **.

“A… Ba... Đừng ** sâu như vậy... Ừm...”

Tô Bối liếc mắt nhìn màn hình di động, là Lâm Quyên Gọt video call tới, nhìn tới đây hoa huy*t lập tức cắn chặt gậy th*t dưới người hơn:

“Ba... Là... Là mẹ gọi điện... A...”

“Ừm hừ…”

Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn di động, lúc này mới lấy lại tinh thần, nhớ ra hôm nay là ngày gì.

Tay ông nắm chặt eo Tô Bối hơn, khàn giọng nói: “Lát nữa đừng lên tiếng.”

"Ừm…”

Tô Bối cưỡi lên người Văn Quốc Đống, hàm răng khẽ cắn môi, gương mặt hàm xuân nhìn Văn Quốc Đống, mị thịt trong hoa huy*t cắn chặt gậy th*t của ông:

“Ba ** quá thoải mái... Nhỡ đâu không nhịn được làm sao bây giờ... A... Thật sâu.”

“Tiểu d/â/m đ/ã/n/g... Gần đây bị con quyến rũ đến hồn cũng không còn, đã quên hôm nay là ngày gì... Văn Quốc Đống dùng sức cắm sâu mấy cái, Lâm Quyên cúp điện thoại. 

Một lát sau lại gọi tiếp. 

Nghe thấy thế, đôi mắt Tô Bối hơi lóe sáng, cởi khăn tắm trên người ra, cơ thể trần trụi chậm rãi dán sát vào lồng ngực vạm vỡ của Văn Quốc Đống:

“Ừm... Hôm nay là ngày gì?”

Văn Quốc Đống không để ý tới di động không ngừng vang lên, đôi tay bóp mông Tô Bối dán sát gậy th*t của mình, vừa ** vừa nói: “Kỷ niệm ngày cưới.”

Tô Bối nghe xong những lời này, cơ thể không khỏi căng cứng, yêu kiều rên rỉ: “A… Ba... Ngày quan trọng như vậy, ba... Ừm... Lại có thể quên…”

Vừa mới nói xong, Văn Quốc Đống dùng sức đẩy về trước, đầu nấm của gậy th*t đâm thẳng chỗ sâu nhất của hoa huy*t.

“Ừm… Ba... Sắp, sắp tới... A... Lại nhanh lên... Ô…”

hoa huy*t của Tô Bối bị đầu nấm của gậy th*t đâm vừa nhanh vừa mạnh, cả người sắp ngã xuống.

“Tiểu d/â/m đ/ã/n/g!” Văn Quốc Đống vỗ lên mông Tô Bối, giọng nói tràn ngập tức giận: “Sớm muộn gì cũng bị con ép khô!”

Tô Bối xoắn người chủ động ăn gậy th*t của Văn Quốc Đống, mị nhãn như tơ nhìn ông:

“Chỉ thích ép khô ba... Khiến ba không cứng nổi với người phụ nữ khác.”

Tiếng chuông di động im lặng một lát, lại bắt đầu vang lên. 

Lặp đi lặp lại liên tục mấy lần.

Tô Bối đứng dậy, khóa ngồi trên người Văn Quốc Đống cưỡi gậy th*t lắc lư, vừa lắc lư vừa thay Văn Quốc Đống kéo áo ngủ trên người, dịu dàng nói:

“Mẹ gọi nhiều cuộc như vậy, chắc chắn là có việc... Ừm...”

Văn Quốc Đống cầm điện thoại, nửa người trên dựa vào giường, nửa người dưới trơn bóng dán sát lấy Tô Bối, đặc biệt là gậy th*t còn đang cắm trong hoa huy*t của cô.

Lâm Quyên thay phiên gọi video call và gọi thường, không ngừng oanh tạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.