Cuối cùng 15 phút sau, Văn Quốc Đống nghe video call.
Video call mới kết nối, giọng nói tức giận của Lâm Quyên truyền tới.
“Văn Quốc Đống! Anh còn nhớ hôm nay là ngày gì không? Kết hôn hơn 20 năm, anh đối xử...”
Mới quát được một nửa, lập tức Lâm Quyên phát hiện có chỗ không thích hợp, giọng nói sắc bén hơn: “Văn Quốc Đống bây giờ anh đang ở đâu?”
Một tay của Văn Quốc Đống giơ di động, một tay xoa đầu v* của Tô Bối, nghe thấy thế nhíu mày: “Cô phát điên cái gì, tôi không ở nhà còn có thể ở đâu?”
“Áo ngủ trên người anh lấy đâu ra?”
Trực giác của người phụ nữ rất sắc bén, đặc biệt là hôm nay Lâm Quyên gọi mãi cũng không gọi được cho Văn Quốc Đống, đồng thời đủ loại dấu hiệu khả nghi bị phóng to: “Anh quay một vòng camera cho tôi! Để tôi nhìn xem…”
Nghe thấy thế cơ thể Tô Bối cứng đờ, nhìn phòng ngủ tràn ngập dấu vết của mình, tay chân nhẹ nhàng muốn đứng dây.
hoa huy*t mới rút ra một chút, đột nhiên trên eo căng thẳng, cả người bị Văn Quốc Đống ấn trở về, gậy th*t lập tức theo lực đạo này cắm tới cửa tử cung nhỏ hẹp.
"Ừm..."
Tô Bối cắn chặt môi sợ mình không cẩn thận kêu ra tiếng, dưới loại kích thích hai tầng trên tâm lý và tinh thần, d/â/m thủy trong hoa huy*t không ngừng chảy ra.
Đột nhiên đầu nấm của Văn Quốc Đống bị cái miệng nhỏ khác của hoa huy*t mút vào sâu nhất, sảng khoái tới mức suýt chút nữa tiếng rên rỉ cũng không nhịn được tràn ra khỏi cổ họng: “Ừm…”
“Văn Quốc Đống! Anh có đang nghe tôi nói chuyện hay không? Rốt cuộc là anh đang ở đâu?”
Đương nhiên là Văn Quốc Đống không có khả năng cho Lâm Quyên xem cảnh tượng trong phòng ngủ, đuôi giường là đồ lót ren của Tô Bối, trên giường còn có váy ngủ xuyên thấu gợi cảm của cô.
Nếu để Lâm Quyên nhìn thấy mấy thứ này, chắc chắn sẽ quậy ầm lên.
“Tôi ở nhà...”
Còn chưa nói xong Tô Bối đã vén tóc ra sau tai, chậm rãi ngửa về sau, hai chân mở rộng về phía Văn Quốc Đống, đôi tay chống ra sau người, cả người nằm ngửa trên đùi Văn Quốc Đống.
Vừa rồi ở trong phòng tắm cô cố ý làm sạch hoa huy*t, hoa huy*t trắng nõn hiện giờ sạch sẽ, không có một chút lông thừa nào ở phía trên.
“Để tôi nhìn xem anh thực sự ở nhà hay không...”
Khi Lâm Quyên nói chuyện giọng nói run run, cho dù bà ta biết tính cách của Văn Quốc Đống, nhưng không biết vì sao lúc này trong lòng bà ta vô cùng hoảng hốt.
Văn Quốc Đống ra vẻ mệt mỏi xoa giữa mày, che lại đôi mắt bị Tô Bối kích thích đầy dục sắc.
Ông quay điện thoại về phía văn kiện trên tủ đầu giường: “Bây giờ được chưa?”
Lâm Quyên nhìn hình ảnh trong video, trái tim mới đỡ lo lắng hơn, lông mày nhíu chặt vẫn không buông lỏng ra: “Sao giọng nói của anh khàn như vậy? Bị cảm sao?”
Văn Quốc Đống nhắm mắt không nhìn cảnh sắc d/â/m mỹ trước mắt, hữu khí vô lực đáp: “Ừm... Gần đây hơi mệt mỏi.”
Nghe thấy thế, Lâm Quyên lập tức mở miệng mắng: “Tô Bối đi đâu? Có phải anh sinh bệnh còn phải nấu cơm cho nó, bận trước bận sau hầu hạ nó đúng không?”
“Em đã sớm nói rồi! Loại con gái từ nông thôn tới này không biết quy củ! Đâu có đạo lý ba chồng đi hầu hạ con dâu!”
“Quốc Đống... Anh ở nhà một mình cũng không tiện... Hay là để em về.”
Còn chưa kịp nói xong, Văn Quốc Đống bất ngờ mở mắt nói: “Vì sao tôi phải nấu cơm cho Tô Bối, chẳng lẽ cô không rõ sao?”
Lâm Quyên còn chưa kịp nói xong đã bị chặn trở về, trong lúc nhất thời có chút tức giận: “Quốc Đống...”
Tô Bối nghe xong lời Lâm Quyên nói, đôi mắt u ám, cô không biết quy củ…
Đương nhiên là cô không biết quy củ... Nếu cô tuân theo quy củ sao cô có thể để cơ thể trần trụi, mở hai chân cầu ba chồng mình **?
Tô Bối xoắn cơ thể, lặng lẽ nâng mông nhả gậy th*t của Văn Quốc Đống ra, khi ông còn chưa kịp phản ứng, lại hạ eo ngồi sâu xuống gậy th*t.
Văn Quốc Đống kêu lên một tiếng, không để lộ dấu vết trừng Tô Bối một cái.
Tô Bối cắn môi, đôi mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm Văn Quốc Đống, cố ý thay đổi nhanh chóng nâng eo hạ eo, hoa huy*t trắng hồng ướt át khi đóng khi mở nhả ra nuốt vào gậy th*t thô dài của ông.
Khi gậy th*t ra ra vào vào, mang ra lượng lớn d/â/m dịch trong hoa huy*t, tiếng nước òm ọp òm ọp vô cùng d/â/m mị vang lên trong phòng.
“Quốc Đống... Chúng ta là vợ chồng nhiều năm như vậy.”
Lâm Quyên chuẩn bị đánh bài tình cảm nhận thua với Văn Quốc Đống, lập tức nghe thấy trong video truyền ra từng đợt tiếng nước:
“Quốc Đống, âm thanh gì thế?”
Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn Tô Bối một cái, nâng điện thoại lên cao hơn:
“Đâu có âm thanh gì? Cả ngày nghi thần nghi quỷ... Lẳng lặng đợi ở biệt viện đi, tu tâm dưỡng tính, bớt nóng tính của cô lại!”
Sau khi nói xong, bàn tay của Văn Quốc Đống sờ chân Tô Bối mang ý trấn an.
“Quốc Đống... Em biết sai rồi... Cùng lắm thì sau này em không cãi nhau với Tô Bối...”
Nghe thấy thế, đôi mắt cụp xuống của Tô Bối lạnh hơn mấy phần, nhấc chân tránh khỏi tay Văn Quốc Đống, được một tấc lại muốn tiến một thước trực tiếp đẩy áo ngủ trên người Văn Quốc Đống.