Đường Giai hút thuốc xong, ấn đầu mẩu thuốc lên gạt tàn, đột nhiên nói: “Bà già c/h/ế/t tiệt kia biết chị muốn ly hôn, gần đây khuyến khích người phụ nữ bên ngoài mang thai…”
Tô Bối nghe hiểu hàm ý trong lời nói của Đường Giai, im lặng một lát nói:
“Đàn ông lớn tuổi ăn cơm hai nhà... Là chuyện bình thường…”
Nghe xong những lời này, Đường Giai nâng mắt nghiêm túc nhìn Tô Bối cười: “Nếu đổi lại em là chị... Có lẽ người nhà kia xương cốt đều không còn...”
Nghe thấy thế trên mặt Tô Bối không thể hiện cảm xúc gì, chỉ vươn tay sờ đứa bé bên cạnh Đường Giai: “Em chưa nói gì...”
Đường Giai lắc đầu, tự mình nói:
“Từ nhỏ em đã luôn như vậy... Khi còn bé nếu chị có một nửa đầu óc và miệng lưỡi của em... Cũng không đến mức rơi xuống nông nỗi như ngày hôm nay.”
“Đường đều do mình chọn... Con đường ngày hôm nay là tự chị đi.”
Tô Bối tiễn mẹ con Đường Giai xuống dưới công ty, trong lúc nhất thời, nhìn bóng dáng hai người cô cảm thấy hơi hoảng hốt. Đường Giai chọn nhầm đường, đáng thương không phải là mình cô ta, còn có đứa bé bên cạnh cô ta.
Tô Bối không khỏi nhớ tới lời Văn Quốc Đống nói tối qua, “con dâu Văn gia” và “tình nhân của Văn Quốc Đống”.
Đối với cô mà nói, bà xã Văn Lê và làm mẹ đứa con của Văn Quốc Đống... Chênh lệch giữa hai bên có khoảng cách không thể vượt qua.
Cô gả vào Văn gia hai năm, đã hết sức cẩn thận, nhìn Lâm Quyên trên cao, nhìn sắc mặt Lâm Quyên mà sống. Nếu cô không quyến rũ Văn Quốc Đống, không bò lên giường thành công…
Đường Giai và con gái cô ta đang đứng ở kia, chính là tương lai của cô và con gái cô.
Nhưng nếu cô sinh con của Văn Quốc Đống, cho dù là con trai hay con gái, đều sẽ có cảnh tượng khác.
Không một ai biết Văn Lê có thể có con hay không, Lâm Quyên nắm đứa con trai một nửa vô dụng, lấy cái gì tranh với cô?
Tới gần giờ tan làm, di động của Tô Bối lóe sáng.
Trên wechat hiện lên tin nhắn, là Văn Quốc Đống gửi tới.
[Tối nay không ăn ở nhà.]
Một lát sau, lập tức gửi định vị địa chỉ.
[Lát nữa sẽ có người đến công ty luật đón con.]
Tô Bối nhìn tên câu lạc bộ trên định vị, cau mày, không đợi cô trả lời Văn Lê gọi điện tới.
“Bà xã... Chừng nào thì em tan làm?”
"Hừm?"
Tô Bối sửng sốt một lúc lâu mới nhớ tới, mấy ngày hôm trước Văn Lê hẹn cô hôm nay cùng nhau ăn cơm.
Nghĩ tới tối qua Văn Quốc Đống để lại dấu vết trên người cô, trái tim Tô Bối lo lắng: “Hôm nay, có lẽ em phải tăng ca..."
Từ lúc cô dọn vào phòng ngủ chính, trải qua cuộc sống vợ chồng với Văn Quốc Đống, khiến cô suýt quên mình còn có một người chồng chính quy.
Tối qua lăn lộn cả đêm, sau nửa đêm Văn Quốc Đống lại nổi điên, hiện giờ toàn thân từ trên xuống dưới, đặc biệt là hoa huy*t căn bản không thể nhìn.
Nghĩ như vậy, nghe điện thoại của Văn Lê, Tô Bối nhẹ giọng:
“Chồng... Hay là...”
Hai chữ hôm nào còn chưa nói ra. Văn Lê lập tức đồng ý:
“Được... Bây giờ anh đi chuẩn bị, vợ muốn ăn món gì? Hay là chọn một quán ngay dưới công ty em?”
Nghe thấy thế, Tô Bối vội vàng nói:
“Không, đồ ăn bên này em đã ăn ngấy, chồng... Em muốn ăn đồ ăn của Vân gia ở gần trường đại học... Bây giờ anh đi mua được không?”
Cô vừa nói, vừa xách túi đi về phía toilet.
Văn Lê nhíu mày:
“Em món ăn đồ của quán Vân gia sao? Hơi xa... Hay là lần sau anh dẫn em qua đó ăn...”
“Không, em muốn ăn đồ ở quán đó... Sao lại xa? Lúc trước khi anh theo đuổi em sao không chê xa... Kết hôn xong tính toán với em à?”
Tô Bối đến toilet, đặt điện thoại sang một bên, lấy hộp phấn màu da trong túi ra.
Trên cổ, trước ngực, xương quai xanh, tất cả đều là dấu tay, dấu hôn xanh xanh tím tím do Văn Quốc Đống lưu lại.
“Được rồi được rồi... Bây giờ chồng đi mua cho em. Đi đi về về mất ít nhất một tiếng, em ăn đồ ăn vặt lót dạ trước đi... Ngoan…”
“Moah...” Tô Bối kéo quần áo, không ngừng bôi phấn lên người: “Em biết chồng em tốt nhất mà.”
“Biết chồng tốt, thì tối nay đừng về nhà...”
Sau khi Văn Lê nói xong, giọng nói khàn hơn: “Chồng đã đặt phòng gần công ty luật... Tối nay chồng sẽ thương vợ d/â/m đ/ã/n/g...”
Nghe thấy thế, tay Tô Bối run lên, hơi thở dồn dập không ít: “Chồng...”
“Ngoan... Vợ d/â/m đ/ã/n/g đợi anh... Bây giờ chồng đi mua đồ ăn cho em…”
Sau khi nói xong không cho Tô Bối cơ hội từ chối đã cúp điện thoại.
Trong gương, Tô Bối nhìn dấu vết trên người mình, vừa bôi phấn vừa không nhịn được mắng Văn Quốc Đống: “Văn Quốc Đống! Lão lưu manh! Lão cầm thú!”
Mới mắng xong, Văn Quốc Đống gọi điện thoại tới.
“Xuống đi... Người đón em đã tới.”
Trong lòng Tô Bối tức giận, lại nghe giọng điệu ra lệnh của Văn Quốc Đống, lửa giận trong lòng càng lớn hơn:
“Không đi! Muốn đi thì tự ba đi đi!”
Văn Quốc Đống nghe giọng điệu giận dỗi của Tô Bối, xoa đầu:
“Người nào chọc tức em à? Mà em lại xả giận trên người tôi...”