Tô Bối nghiến răng, ước gì có thể lột da Văn Quốc Đống:
“Chỉ một câu... Cục trưởng Văn mang thù nhớ cả đêm... Đến bây giờ hoa huy*t vẫn còn sưng…”
Văn Uyển nói không sai, lão đàn ông không có mấy người tốt, đặc biệt là lão đàn ông Văn gia mỗi người đều văn nhã bại hoại!
“Ô... Không phải em chê tôi già sao? Chê tôi lớn tuổi...”
Nghe thấy thế, Tô Bối nhướng mày, giống như nhớ tới gì đó dịu dàng nói:
“Ba... Tối nay A Lê tới tìm con ăn cơm... Đã ở dưới công ty luật...”
“A Lê... Anh ấy... Anh ấy còn bảo con tối nay đừng về nhà...”
Nói đến đây, vốn dĩ cảm xúc của Tô Bối căng thẳng, không biết vì sao đột nhiên không còn.
Lần trước sinh nhật của cô, Văn Lê muốn chạm vào cô, trực tiếp bị Văn Quốc Đống rống trở về biệt viện, nửa năm đều không thể trở về.
Lần trước có thể lý giải, vì Văn Quốc Đống vừa mới làm tình với cô xong, dục vọng chiếm hữu mạnh, cho nên không cho Văn Lê chạm vào cô.
Vậy lúc này đây...
Thực sự cô muốn biết, ở trong lòng Văn Quốc Đống, rốt cuộc cô là vợ của Văn Lê, hay là người phụ nữ của Văn Quốc Đống.
Ở bên kia điện thoại Văn Quốc Đống giữ im lặng mấy giây, rồi trực tiếp cúp điện thoại.
Lúc này Tô Bối không vội, hiện giờ cô chỉ đợi xem Văn Quốc Đống...
Tìm lý do gì đuổi Văn Lê. Hay là mặc kệ không hỏi, mặc kệ cho cô đi…
Tô Bối nhìn dấu hôn đầy người trong gương, lại trang điểm lần nữa.
Văn Lê thích gấm thêu hoa hiền dịu chỉ có thể dựa vào anh ta, mà Văn Quốc Đống thì khác…
Văn Quốc Đống thích hoa bá vương, thuần thục thành gấm thêu hoa.
Tô Bối trang điểm xong trở về văn phòng.
Không lâu sau, Văn Quốc Đống gọi điện thoại tới:
“Xuống dưới.”
Trong lòng Tô Bối đột nhiên có dự cảm không tốt:
“Ba...”
“Tôi đang ở dưới công ty luật của em, nếu không muốn tôi tự mình lên đón em, thì trong vòng năm phút phải xuống dưới.”
Sau khi nói xong, lập tức cúp điện thoại.
Tô Bối tức tới mức nghiến răng, quả nhiên là đạo cao một thước ma cao một trượng.
Cô muốn đá quả bóng cao su cho Văn Quốc Đống, khiến Văn Quốc Đống phải lựa chọn, kết quả người đàn ông kia trực tiếp dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi.
Tô Bối không chịu hết hy vọng:
“Ba... Con phải đợi Văn Lê…”
“Đợi nó? Muốn đợi nó thưởng thức dấu vết của tôi để lại trên người em, hay là đợi nó tới kiểm tra cái miệng nhỏ phía dưới của em bị tôi làm cho không khép lại được?”
Trong giọng nói của Văn Quốc Đống không có cảm xúc dao động nào, là tác phong nhất quán của ông.
Tô Bối thấy Văn Quốc Đống nghiêm túc kiểu lưu manh, suýt chút nữa tức giận mà bật cười.
Ai ngờ Văn Quốc Đống đã trực tiếp bắt đầu tính giờ: “Em còn 3 phút 15 giây.”
“Ba..."
Tô Bối hít sâu một hơi, cắn môi, Văn Quốc Đống đoán chắc cô không dám gặp Văn Lê.
“Còn 2 phút rưỡi...”
“Hôm nay con phải tăng ca đến khuya... Tùy hai người…”
Tô Bối bực bội nói câu này xong thì cúp điện thoại, Văn Quốc Đống là người chú trọng thanh danh gia đình nhất…
Cô không tin Văn Quốc Đống thực sự dám đi lên, cũng thực sự dám để cô đi gặp Văn Lê như vậy.
Đồng nghiệp xung quanh lục đục tan làm bỏ việc chạy lấy người.
Tô Bối đề phòng lo lắng nhìn thời gian, đang muốn thả lỏng một hơi.
Cửa kính văn phòng bị người ta gõ một lát, chị gái quầy lễ tân đẩy cửa, nói thẳng:
“Tô Bối, có người tìm cô...”
Tô Bối nhẹ nhàng hít sâu một hơi:
“Ai thế?”
Chị gái quầy lễ tân lắc đầu:
“Không quen... Nhưng mà nhìn rất thân với giám đốc.”
Ý cười trên mặt Tô Bối dần phai nhạt:
“Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.”
Khi Tô Bối đi ra ngoài, công ty luật vẫn còn luật sư chưa về.
Văn Quốc Đống thấy Tô Bối đi ra:
“Được rồi, mọi người làm việc của mình đi, tôi tới là đón người…”
Tô Bối bị mọi người nhìn chằm chằm, căng da đầu đi tới bên cạnh Văn Quốc Đống.
Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn Tô Bối:
“Không biết chào à…”
Tô Bối cúi đầu cắn môi: “Ba…”
"Ừm..."
Văn Quốc Đống cảm nhận được tầm mắt của mọi người xung quanh xong, lúc này mới vừa lòng gật đầu: “Đi xuống đi... Xe đợi dưới công ty.”
“Lúc này đã đi luôn sao? Cục trưởng Văn... Tới cũng đã tới, hôm nay để chúng tôi làm chủ...”
Văn Quốc Đống cười nói:
“Không được, trong nhà có tụ họp gia đình.”
“Ồ... Vậy... Lần sau... Lần sau cục trưởng Văn nhất định phải cho chúng tôi một cơ hội.”
Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn Tô Bối nơm nớp lo sợ:
“Sẽ có cơ hội.”
Mọi người ở đây là người thông minh, thấy thế không nói nhiều thêm câu nào.
Đoàn người mênh mông cuồn cuộn tiễn hai người tới cửa.
Nghiêm Cẩn ra cửa hơi chậm lại, vẻ mặt buồn bực nhìn Tô Bối và Văn Quốc Đống cùng nhau rời đi.
“Vừa rồi Tiểu Tô gọi cục trưởng Văn là gì? Là ba sao?”
Những người khác đều lộ vẻ mặt mờ mịt: “Một người họ Văn, một người họ Tô... Không nghe nói nhà cục trưởng Văn có con gái…”
“Chẳng lẽ là ba dượng?”
“Hay là… Ha ha…”
“Này... Đám người các cậu... Nghĩ cái gì thế! Tiểu Tô không phải loại người như vậy!”
Nghiêm Cẩn tức giận mắng một tiếng rồi rời đi.
Khi Tô Bối đi theo Văn Quốc Đống bước vào thang máy, cũng đã đoán trước được việc sau khi cô rời đi.
Đám đàn ông không biết giữ miệng trong công ty luật, sẽ nói sau lưng cô thế nào.