Văn Quốc Đống vừa nói vừa cởi quần áo, đến tủ quần áo thay bộ khác:
“Trong sân, ở bên ngoài có suối nước nóng, muốn ngâm người trước cũng được, hoặc muốn đợi tôi quay lại cùng ngâm cũng được...”
Nghe thấy thế Tô Bối đánh giá căn phòng trước, nếu nói đây là phòng khách sạn thì lại không giống lắm.
Với cách bày trí của căn phòng, cùng với mức độ quen thuộc của Văn Quốc Đống, thì nơi này càng giống như “căn nhà thứ hai” của Văn Quốc Đống hơn.
“Ba, đây không phải là nơi ba dùng để kim ốc tàng kiều đấy chứ?”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống nâng mắt nhìn Tô Bối:
“Nơi này là câu lạc bộ tư nhân, tính an toàn và bảo mật đều rất tốt, không phải lúc trước con lo lắng sau khi mẹ chồng và Văn Lê trở về, ở nhà không tiện cho con chơi tận hứng sao?”
Nghe những lời này xong Tô Bối nhướng mày, tiến lên ôm lấy eo của Văn Quốc Đống, yêu kiều hỏi:
“Chậc chậc… Ba có kinh nghiệm như vậy, từng dẫn mấy người phụ nữ tới đây rồi?”
Văn Quốc Đống lạnh lùng liếc Tô Bối một cái:
“Mỗi ngày đều tự ăn dấm gì thế, người không biết còn tưởng em là chính thất…”
Nghe thấy thế, Tô Bối buông tay trực tiếp đẩy Văn Quốc Đống ra, sau đó ra ngoài sân.
Chân mới đi được hai bước, đã bị Văn Quốc Đống kéo lại.
Văn Quốc Đống ôm lấy eo Tô Bối, đè cô lên trên giường gỗ đỏ, bóp cằm của Tô Bối trầm giọng nói:
“Nơi này không phải ai cũng có thể tới, nhiều năm như vậy mẹ chồng em còn chưa tới đâu.”
Tô Bối hừ nhẹ một tiếng quay đầu đi, không nói chuyện.
Văn Quốc Đống cúi đầu cắn mạnh lên môi cô: “Em còn không hài lòng sao?”
Nghe thấy thế, Tô Bối nắm cổ áo của Văn Quốc Đống trực tiếp hôn đáp lại: “Hài lòng, sao có thể không hài lòng...”
Văn Quốc Đống đè mạnh Tô Bối, đôi tay lượn lờ khắp người cô.
“Ừm… Ba... Không phải là ba...”
Cơ thể Tô Bối co rúm lại không cho Văn Quốc Đống chạm vào: “Không phải là ba còn bận việc à?”
“Bận cũng không thể chậm trễ làm em…”
“Ừm... Đừng… Ba, phía dưới còn hơi đau...”
Tô Bối giãy dụa hai cái, Văn Quốc Đống cau mày, cúi người ngửi mùi hương trên cổ của Tô Bối.
Gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm mấy phần, không quan tâm đến giãy dụa của Tô Bối, trực tiếp kéo quần áo trên người cô xuống.
Nhìn phấn trên người Tô Bối đều không che được dấu vết, Văn Quốc Đống ngoài cười nhưng trong lòng không cười nhếch miệng:
“Sao thế? Nếu tôi không đi đón em, thực sự em định mang cơ thể đầy dấu vết này đi gặp Văn Lê à?”
Tô Bối nhìn thấy từng cơn tức giận trong mắt Văn Quốc Đống, cơ thể không được tự nhiên run rẩy: “Con, con không...”
Còn chưa nói hết câu, bàn tay của Văn Quốc Đống đã kéo một cái, nửa chiếc váy của Tô Bối bị xé rách.
“Ừm… Ba..."
Tô Bối nhìn gương mặt âm trầm của ông, không ngừng kêu khổ.
Chỉ thấy Văn Quốc Đống đứng dậy, lạnh lùng nhìn Tô Bối nói: “Còn lại tự mình cởi... Hay là để tôi cởi giúp em?”
Tô Bối còn chưa kịp phản ứng lại, thì nghe “cộp” một tiếng, quần áo trên người Văn Quốc Đống rơi hết xuống.
“Muốn tôi cởi giúp em à?”
Tô Bối vội vàng lắc đầu, cô không muốn người khác đưa quần áo vào cho cô.
Mới cởi xong, Văn Quốc Đống lập tức bế Tô Bối với cơ thể trơn bóng lên, đi về phía suối nước nóng trong sân.
“Ba... Đừng…”
Cơ thể Tô Bối dán sát vào người Văn Quốc Đống, đầu vùi vào trước ngực ông: “Sẽ bị người ta thấy mất...”
Văn Quốc Đống véo mông vểnh của Tô Bối, hừ lạnh một tiếng: “Em không sợ bị Văn Lê thấy, còn lo người khác nhìn à?”
Mặt Tô Bối nóng như bị thiêu đốt, đè nặng giọng cầu xin: “Ba… Xin ba...”
Trước đây cô và Văn Lê vì kích thích, từng nếm thử làm ở ngoài vùng dã ngoại.
Đó là vì cô và Văn Lê là vợ chồng, nhưng bây giờ... Người ôm cô là Văn Quốc Đống…
Mỗi một khoảng sân ở đây không dùng tường truyền thống ngăn cách, mà dùng núi giả ở đình viện kiểu Trung Quốc thời xưa phân chia ra.
Cho dù biết nơi này có tính riêng tư rất cao, nhưng đối với Tô Bối mà nói vẫn là lộ thiên.
Văn Quốc Đống làm lơ lời cầu xin của Tô Bối, ôm cô đi tới suối nước nóng.
Tiến vào suối nước nóng, cơ thể Tô Bối dán sát lên người Văn Quốc Đống, không rời tấc nào: “Ba... Con sai rồi…”
Nghe thấy thế Văn Quốc Đống ôm cô, lạnh nhạt hỏi: “Sai chỗ nào?”
"Con…”
Tô Bối cắn môi, một lúc lâu vẫn không nói ra được nguyên nhân.
Thấy thế, Văn Quốc Đống dùng sức véo đầu v* của Tô Bối, ôm người khóa ngồi trên đùi mình.
“Anh... Anh cả anh ở bên trong à?”
Bất ngờ vang lên giọng nam, Tô Bối bị dọa sợ toàn thân đều cứng đờ: “Ba...”
“Tôi ở đây... Không cần đợi tôi, các chú cứ ăn trước đi... Lát nữa tôi sẽ qua.”
Sau khi nói xong, Văn Quốc Đống khẽ vuốt ve sau lưng Tô Bối, cơ thể nhích xuống dưới, để nước ôn tuyền không quá hơn nửa lưng của Tô Bối.
Người đàn ông nghe thấy tiếng liếc mắt thấy hai người trong suối nước nóng, vội vàng xoay người.
“Chị dâu nhỏ, xin lỗi, xin lỗi... Em tưởng chỉ có mình anh cả...”
“Xin lỗi, xin lỗi.”
Tô Bối nghe người đàn ông nói, xấu hổ và giận dữ vùi đầu vào cổ Văn Quốc Đống, há miệng cắn Văn Quốc Đống một cái.
“Ừm..."
Văn Quốc Đống thở nhẹ một hơi, tay ở dưới nước sờ hoa huy*t của Tô Bối: “Nhẹ một chút.”