“Khụ khụ... Chuyện đó… Anh cả, anh ba bảo em tới nói với anh một tiếng, là anh năm… Anh năm anh ấy....”
Người đàn ông nói đến đây giọng nói hơi ấp úng: “Anh năm... Anh ấy dẫn theo một cô bé... Tới đây.”
Bất ngờ Lông mày Văn Quốc Đống nhíu chặt, im lặng một lúc lâu.
“Nói với Diệp Liệt Thanh, không muốn c/h/ế/t thì đưa người đi.”
Nghe thấy thế, người đàn ông do dự một lát: “Anh cả... Bọn em... Khuyên cũng đã khuyên, mắng cũng đã mắng... Nhưng... Vô ích.”
Tính cách Diệp Liệt Thanh bướng bỉnh, ngoại trừ Văn Quốc Đống không ai nói được.
Hơn nữa cho dù bọn họ nghĩ rách cả đầu, cũng chưa từng nghĩ Diệp Liệt Thanh lại dám làm với người trong nhà, loạn luân dượng cháu mà Diệp Liệt Thanh cũng chơi được.
Quan trọng là lén lút xằng bậy còn chưa tính... Ông ta thì hay rồi, còn không sợ c/h/ế/t trực tiếp đưa người tới trước mặt anh vợ của mình.
Tô Bối vừa nghe thấy tên Diệp Liệt Thanh, lập tức nghĩ tới Văn Uyển.
Diệp Liệt Thanh dám trực tiếp đưa Văn Uyển tới trước mặt Văn Quốc Đống, nếu không phải vì yêu đến mù quáng, cô cảm thấy Diệp Liệt Thanh không có đầu óc.
Quả nhiên, sắc mặt Văn Quốc Đống vốn khó coi lại âm trầm thêm mấy phần.
Lúc này, Tô Bối chỉ có thể ngoan ngoãn rúc trong lòng Văn Quốc Đống, không dám thở mạnh.
“Chú đi trước đi, đừng để ý tới tôi, lát nữa tôi sẽ tới.”
Người đàn ông không nghe ra được vui buồn trong lời nói của Văn Quốc Đống, do dự một lát: “Vậy... Bên anh năm..."
Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn Tô Bối trong lòng: “Bảo cậu ta đợi.”
“Vâng... Vậy em đi về trước, đại ca anh cứ từ từ rồi tới... Không vội, không vội.”
Tô Bối ôm Văn Quốc Đống, nghe xong lời người đàn ông nói, đầu cúi thấp đến mức sắp vùi vào trong nước.
“Các chú cứ ăn trước đi, không cần đợi tôi.”
Người đàn ông không đáp lại những lời này, mắt nhìn thẳng bước nhanh rời đi.
Thấy người rời đi, tinh thần vẫn luôn căng thẳng của Tô Bối mới thả lỏng.
Nhưng mà cơ thể mới thả lỏng một chút, gậy th*t của Văn Quốc Đống đã để ở cửa hoa huy*t, đột nhiên sắc mặt Tô Bối thay đổi: “Ba... Ừm…”
Mới gọi một tiếng, Văn Quốc Đống kéo eo của Tô Bối xuống, gậy th*t cứng rắn làm căng hoa môi ra trực tiếp cắm tới chỗ sâu nhất.
Tô Bối nhìn bóng người còn chưa đi xa, cố gắng kìm nén tiếng rên rỉ sắp tràn ra.
“Ừm… Ba... Khó chịu...”
Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn gương mặt nhăn lại của Tô Bối, đẩy gậy th*t vào sâu trong hoa huy*t:
“Khó chịu? Không phải còn muốn để Văn Lê dùng đồ chơi nhỏ thỏa mãn con sao?”
“Là tôi không thỏa mãn được em à? Những gậy th*t giả đó có thể cắm em sướng à?”
Tô Bối biết chuyện hôm nay sẽ không dễ dàng bỏ qua mà.
Ai có thể ngờ dục vọng độc chiếm của Văn Quốc Đống lại mạnh như thế, nghĩ thông suốt điểm này. Tô Bối cắn môi, nhỏ giọng nói: “Ừm... Trước đây khi không bị ba làm, người ta và Văn Lê cũng làm như vậy... Ừm..."
Văn Quốc Đống dùng sức vỗ mông của Tô Bối trong nước, học theo Tô Bối há miệng gặm cắn lên đầu v* của Tô Bối. “Ừm… Ba... Đừng cắn... Đau...”
“Sau này khi tôi làm em, tôi không muốn nghe thấy hai chữ Văn Lê từ miệng em…”
Nghe thấy thế, móng tay của Tô Bối cào mạnh lên vai Văn Quốc Đống, tiếp tục tìm đường c/h/ế/t nói:
“Con và Văn Lê còn chưa gặp mặt... ba đã tức giận. Vậy hôm nay ba còn tặng quà cho mẹ chồng thì sao... Ừm..."
“Ào” một tiếng, Văn Quốc Đống ôm Tô Bối đứng dậy trong bể.
Bất ngờ Văn Quốc Đống có động tác như vậy, dọa Tô Bối nhảy dựng lên, hoảng sợ dùng hai chân quấn quanh eo của ông.
“Ba... ba làm gì thế?”
“Làm em!”
Văn Quốc Đống vừa nói vừa đè Tô Bối lên tảng đá bên cạnh bể nước nóng, vừa đẩy hông, vừa cầm di động đặt bên cạnh.
Lập tức mở điện thoại bật camera quay lại chỗ giao hợp của hai người.
Sắc mặt Tô Bối thay đổi, cuống quít quay đầu đi: “Ba... ba điên rồi sao?”
Văn Quốc Đống điều chỉnh màn hình, quay điện thoại đối diện cơ thể hai người, tìm một chỗ để cố định.
Sau đó ông nâng hai chân của Tô Bối lên cánh tay, đẩy gậy th*t dùng sức nhấp vào hoa huy*t.
“Món quà tặng cho em không dày bằng quà tặng mẹ chồng em sao?”
Lúc này hai chân Tô Bối mở rộng trước cơ thể của Văn Quốc Đống, nghiến răng nghiến lợi trừng ông: “Con không cần... Ừm...”
“Không cần? Nhưng chuyện này không phải do em không cần...”
Văn Quốc Đống cúi đầu ngậm núm vú vừa gặm vừa cắn: “Tô Bối, tốt nhất là em phân rõ tôi và Văn Lê... Nếu không.”
Sau khi nói xong đột nhiên rút gậy th*t ra, rồi lại đột nhiên đâm mạnh vào: “Nếu không, tôi cũng không rõ mình sẽ làm chuyện gì đâu.”
“Ừm… Ba... Đừng... Ừm...”
Tiếng rên rỉ của Tô Bối vừa mới truyền ra, đã bị Văn Quốc Đống nuốt xuống.
Nước nóng trong bể khuấy động theo động tác kịch liệt của Văn Quốc Đống cũng tràn ra ngoài không ít.
“Ba... Con... Con không được... A...”
Mặt đá phía sau Tô Bối vừa trơn vừa nóng, phía trước độ ấm cơ thể của Văn Quốc Đống cũng nóng bỏng, hai tầng lửa nóng tấn công khiến Tô Bối thét chói tai rồi trực tiếp trào ra.
Văn Quốc Đống thấy thế, cầm di động quay lại gương mặt ửng hồng, đôi mắt tràn ngập ý xuân sau khi lên cao trào của Tô Bối.