Vậy mà Văn Quốc Đống coi là thật... Cộng thêm đủ loại biểu hiện gần đây của Văn Quốc Đống. Tô Bối mới nhận thấy Văn Quốc Đống là mạnh miệng mềm lòng, còn Văn Lê thì hoàn toàn ngược lại.
Văn Lê ngoài miệng bôi mật, dỗ người ta mơ hồ không biết câu nào của anh ta nói là thật câu nào là giả. Giống như hôm nay…
Rõ ràng là hai cha con, cho dù là tính cách vẫn khiến người ta cảm thấy khác biệt một trời một vực...
Xem ra thứ gọi là di truyền, không chỉ xem gen của cha, mà gen của mẹ cũng rất quan trọng…
Nghĩ như vậy, Tô Bối vươn tay sờ bụng, không biết tương lai đứa bé của cô sẽ như thế nào…
Nửa đêm.
Văn Quốc Đống cả người đầy mùi rượu và lạnh lẽo chui vào ổ chăn.
Tô Bối không nhịn được nhíu mày: “Ba... Lạnh...”
Mùa đông ở thành phố Lâm rất dài, cho dù bây giờ đã là tháng giêng.
Văn Quốc Đống chui vào trong chăn, bàn tay vuốt ve cơ thể trơn bóng của Tô Bối, véo núm vú trên ngực, dán sát bên tai cô lẩm bẩm: “Tiểu d/â/m đ/ã/n/g...”
“Ừm… Ba... Đã muộn...”
Tô Bối đẩy Văn Quốc Đống ra: “Ngày mai con phải dậy sớm đi làm... Đừng quậy...”
“Ba? Ai là ba em?”
Tay của Văn Quốc Đống từ bụng cô trượt xuống dưới, bàn tay ấn lên hoa huy*t trơn bóng:
“Ba em sẽ sờ ngực em? Hay là ba em sẽ làm hoa huy*t của em?”
Tô Bối không tự giác kẹp chặt hai chân: “Ba... Đừng...”
Nghe Tô Bối yêu kiều kêu to, ngón tay thô ráp của Văn Quốc Đống tách hoa môi ra cắm vào hoa huy*t, ngón tay mới cắm vào lập tức đã thấy dính nhớp.
Hơi thở nóng rực của Văn Quốc Đống phả vào bên tai Tô Bối, nhỏ giọng nói: “Hay là ba em sẽ rót con cháu đời đời của mình vào tiểu hoa huy*t của em? Hửm?”
“Ba... Rốt cuộc là ba muốn thế nào…”
hoa huy*t của Tô Bối kẹp ngón tay Văn Quốc Đống, hít sâu một hơi, cố gắng khiến mình không so đo với người đàn ông uống say.
“Tôi không phải là ba em…”
Tô Bối thấy tối nay Văn Quốc Đống rất kiên trì với xưng hô, cắn môi: “Cục trưởng Văn... Ngài muốn thế nào?”
“Ồ... Cục trưởng Văn sao?”
Văn Quốc Đống rút ngón tay ra khỏi hoa huy*t, đổi thành gậy th*t cứng rắn của mình để giữa hai chân cô:
“Cục trưởng Văn à?”
Hai chân Tô Bối kẹp lấy gậy th*t, không cho nó cắm vào trong: “Vậy ba muốn con gọi thế nào?”
Văn Quốc Đống cởi sạch quần áo đẩy eo, dán sát vào Tô Bối: “Làm hoa huy*t của em thì gọi là gì?”
Tay Văn Quốc Đống nắm đầu v* của Tô Bối mạnh hơn: “Vậy em là d/â/m phụ?”
Tô Bối vặn vẹo cơ thể nhích lại gần vào lòng Văn Quốc Đống: “Chẳng lẽ không phải?”
Hiện giờ hai bọn họ ở bên nhau, không phải là gian phu d/â/m phụ sao?
“Ồ....” Văn Quốc Đống ôm sát Tô Bối một chút: “Gian phu cũng là chồng... Ngủ đi... Tiểu d/â/m phụ…”
Tô Bối vốn tưởng bọn họ chỉ ở trên đảo một đêm, kết quả Văn Quốc Đống cứng rắn lôi kéo cô ở trên đảo gần một tháng.
Mỗi ngày có tài xế trên đảo đưa đón Tô Bối ra vào, ban ngày Tô Bối bận chân không chạm đất, chạng vạng bị Văn Quốc Đống kéo lên đảo tản bộ, buổi tối thì làm bậy với Văn Quốc Đống.
…
Suốt một tháng, gương mặt vốn mảnh khảnh của Tô Bối, vậy mà dưới sự tàn phá cơ thể và tinh thần của Văn Quốc Đống đã mượt mà hơn không ít.
“Tiểu Tô à... Sao còn chưa đi?”
Nghe thấy thế Tô Bối nâng đầu, vẻ mặt của giám đốc công ty luật cười đến hòa ái dễ gần.
Mới đầu Tô Bối còn chưa quen lắm, nhưng mà một tháng trôi qua Tô Bối đã miễn dịch.
Từ lúc Văn Quốc Đống tự mình tới “đón người”, trong công ty truyền ra rất nhiều phiên bản.
Chẳng qua là chưa ai từng nói trước mặt cô, cho nên cô coi như không biết.
Tô Bối nhìn đồng hồ, cười nói: “Trên tay tôi còn có công việc chưa làm xong.”
Trong lúc này, Văn Quốc Đống đã đợi ở dưới công ty.
Nhưng cả ngày hôm nay, ông không nhắn một tin, không gọi một cuộc điện thoại.
“Đừng quá mệt... Công việc ấy à, luôn có lúc không làm xong, từ từ làm, từ từ rồi làm...”
Trong văn phòng trai đơn gái chiếc, giám đốc không tiện ở lâu.
Sau khi nói mấy câu xong thì lấy cớ có việc rời đi.
Khi người rời đi, không hiểu sao tâm trạng của Tô Bối rất bực bội.
Quả nhiên, không lâu sau di động vang lên.
Tô Bối nhìn tên Văn Uyển trên màn hình, bực bội trong lòng càng nồng đậm hơn.
“Chị dâu, xuống lầu đi... Bác cả em bảo em tới đón chị”
Nghe thấy thế, Tô Bối ngẩn người: “Bác cả em... Đâu rồi?”
“Bác ấy sao? Đến bệnh viện, hôm nay không biết bác gái em bị bệnh gì, hiện giờ người của Văn gia đều ở trong bệnh viện...”
Tô Bối cau mày: “Bệnh gì? Nghiêm trọng không?”
Văn Uyển không chút để ý nói:
“Nghiêm trọng cái rắm, dùng ngón chân nghĩ cũng biết bác gái có được chân truyền của Văn Tuyết, quậy như vậy đơn giản là không muốn ở biệt viện nữa…”
Ngón tay Tô Bối nắm chặt di động: “Bây giờ chúng ta đến bệnh viện à?”
“Đi cái rắm... Em không muốn đến bệnh viện tìm đen đủi, bác cả bảo em đưa chị về nhà, dọn dẹp một chút... Nói đến đây, Văn Uyển nở nụ cười khinh bỉ.