“Sao trước đây tôi không biết em hay cáu kỉnh như vậy?”
Tô Bối dịch chăn, không đáp.
Chỉ nghe phía sau truyền tới âm thanh tháo thắt lưng, Văn Quốc Đống cởi sạch quần áo, cơ thể trần trụi tiến vào phòng tắm.
Tô Bối nghe động tĩnh này của Văn Quốc Đống, không biết vì sao tình triều bị đè xuống trong cơ thể lúc nãy, nghe Văn Quốc Đống cởi quần áo lại bừng lên.
Khi Tô Bối âm thầm nghi ngờ, Văn Quốc Đống chỉ nhanh chóng tắm nước lạnh, ướt nửa người trên đã ra khỏi phòng tắm.
Trên mắt kính gọng bạc của Văn Quốc Đống còn đi kèm một tầng hơi nước, tiện tay dùng khăn lông xoa tóc, trên lồng ngực vạm vỡ vẫn còn bọt nước, khăn tắm quấn quanh eo sắp rơi nhưng không rơi.
Tô Bối nhìn cơ thể trần trụi của Văn Quốc Đống, hoa huy*t không nhịn được ướt át.
Đột nhiên lúc này cô mới lấy lại tinh thần, dường như trong một tháng ngắn ngủi, cô bắt đầu nghiện cơ thể của Văn Quốc Đống.
Hồi tưởng lại cuộc sống của hai người trên đảo, ở dưới giám sát hạn chế tự do khắc nghiệt của Văn Quốc Đống. Mỗi buổi sáng bị Văn Quốc Đống làm tỉnh, sau khi ăn cơm tối xong hai người nắm tay nhau tản bộ trên đảo, trở về phòng lại là tình đến chỗ sâu dây dưa triền miên.
Cho dù có đôi khi Văn Quốc Đống trở về muộn, trước khi ngủ đều cần làm cô một lần mới bỏ qua.
Văn Quốc Đống tốn một tháng, khiến cơ thể cô vô thức đi theo thói quen của ông.
Nghĩ thông suốt điểm này, Tô Bối chửi nhỏ một tiếng: “Gã chó má!”
Quả nhiên là cáo già, muốn cô thích ứng thói quen do ông rèn ra, ở trên giường không rời khỏi ông.
Nằm mơ!
Văn Quốc Đống tai thính, nghe thấy tiếng mắng của Tô Bối, tiện tay lau cơ thể xong thì xoay người lên giường.
“Ở trên đảo với em một tháng, em còn không vui sao?”
Tô Bối cười mỉa một tiếng trong lòng, vẫn không hé răng.
Bàn tay của Văn Quốc Đống tiến vào trong chăn đẩy đai ngực trên người Tô Bối: “Mẹ chồng em phải ở bệnh viện một thời gian mới trở về.”
Tô Bối né tránh tay Văn Quốc Đống: “Bà ta trở về, con sẽ dọn ra...”
Văn Quốc Đống nhíu mày: “Em nói cái gì?”
Tô Bối dịch người giữ khoảng cách với Văn Quốc Đống: “Không phải khi ăn tết chính miệng cục trưởng Văn nói... Bảo con và Văn Lê dọn ra sao.”
“Hơn nữa, không phải bây giờ cục trưởng Văn cũng đang làm như vậy...”
Còn chưa tới nửa năm, đột nhiên để Lâm Quyên trở về.
Nếu cô muốn giữ thai, thì không thể ở dưới mí mắt hai bọn họ.
“Tô Bối... Em còn không hiểu rõ quan hệ giữa hai chúng ta...”
Nghe thấy thế, Tô Bối bất ngờ ngồi dậy, ngây ngốc nhìn chằm chằm Văn Quốc Đống: “Đương nhiên là con biết rõ quan hệ của hai chúng ta, ba.”
“Ba phải làm một người chồng tốt, con cũng muốn... Cho nên con dọn ra ngoài...”
Sau khi nói xong, Tô Bối chỉ về phía cửa: “Nhưng mà ba, đây là phòng của con và Văn Lê... Người không biết rõ... Là ba.”
Tay lấy mắt kính của Văn Quốc Đống dừng lại, vẻ mặt dần lạnh xuống: “Em lặp lại những lời này một lần nữa?”
Tô Bối rút tay về, không dây dưa với Văn Quốc Đống: “Đúng rồi, nơi này là Văn gia… Ba không đi, con đi.”
Sau khi nói xong, cô vén chăn muốn xuống giường.
Chân vừa mới chạm đất, cơ thể đã bị Văn Quốc Đống kéo trở lại giường.
Văn Quốc Đống đè lên người Tô Bối, bàn tay bóp cằm cô lạnh lùng nói: “Cáu kỉnh thì được, nhưng phải biết một vừa hai phải.
“Tôi có thể dung túng em cáu kỉnh một chút.”
Đôi tay của Tô Bối che bụng, cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm Văn Quốc Đống: “Không cần.”
Gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm, nhìn thẳng vào đôi mắt của Tô Bối.
Khi thấy sự dứt khoát trong đôi mắt Tô Bối, bàn tay buông lỏng ném Tô Bối lên trên giường.
Không rên một tiếng xuống giường, nhặt quần áo của mình, lập tức hất mạnh cửa rời đi.
Tô Bối thấy động tác không chút dây dưa của Văn Quốc Đống, trong mắt tối đen.
Quả nhiên tình huống hiện giờ giống như cô dự đoán, cho dù là ở trong lòng Văn Lê hay ở trong lòng Văn Quốc Đống.
Cô chỉ là đồ chơi có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Lâm Quyên là vợ danh chính ngôn thuận của Văn Quốc Đống, cho dù bây giờ không có cảm giác mới mẻ, ở trong lòng Văn Quốc Đống vẫn có mấy chục năm tình cảm vợ chồng.
Mà đối với Văn Quốc Đống mà nói cô chỉ có cảm giác mới mẻ, có thể thỏa mãn ông ở trên giường, còn có khoái cảm kích thích yêu đương vụng trộm.
Hiện giờ cô muốn đấu với Lâm Quyên, người tốn công vô ích chỉ có thể là cô.
Văn Quốc Đống quăng cửa đi không lâu, Văn Uyển lập tức lén lút đi tới.
“Có chuyện gì thế? Cãi nhau à? Không phải lúc trước chị nói hai người không thể cãi nhau sao?”
Ánh mắt Tô Bối lạnh hơn mấy phần: “Đương nhiên không cãi nhau nổi.”
Ngay từ lúc bắt đầu Văn Quốc Đống đã khinh thường việc tranh cãi với cô, bởi vì ông nhìn ra, quan hệ giữa bọn họ do ông nắm giữ chủ quyền tuyệt đối.
Dù sao, có người nào cãi nhau với chim hoàng yến mình nuôi?
Điều cô muốn không phải là đồ chơi bị Văn Quốc Đống nuôi.
Văn Uyển thở dài một tiếng, kéo áo ngủ tiến đến bên cạnh Tô Bối.
“Em nói thật với chị, loại đàn ông lớn tuổi như thế, chính là khẩu thị tâm phi! Ông ta nghiện làm với chị, khi bọn họ động dục lên sẽ không quan tâm chị là ai...