Ham Muốn - Đông Trúc

Chương 79



Tô Bối nhếch miệng, nâng mắt nhìn ông gằn từng chữ: “Con muốn không có quan hệ gì với ba.”

Sau khi nói xong thì rút chân về muốn đứng dậy.

Văn Quốc Đống thấy thế, một tay ôm Tô Bối để lên đùi:

“Không phải là vì tôi bảo em dọn ra khỏi phòng ngủ chính, trong lòng em không thoải mái đấy chứ? Hiện giờ ông đây trang trí phòng em giống y đúc phòng ngủ chính, thoải mái không?”

Nghe thấy thế, vẻ mặt Tô Bối phức tạp nhìn Văn Quốc Đống: “Văn Quốc Đống... Anh đúng là có bệnh...” Bệnh còn không nhẹ.

Còn chưa nói xong Văn Quốc Đống đã hôn lên, đôi tay không thành thật lượn lờ trên người Tô Bối.

“Tôi không có bệnh, nếu không sao có thể cắm em đến nỗi nước dâm bắn khắp nơi trên giường được?”

Tô Bối liếc mắt nhìn Lâm Quyên ngủ say như chết trong phòng ngủ, cụp mắt nhìn Văn Quốc Đống đang dần động dục. 

“Cục trưởng Văn... Bà xã của ngài còn nằm trong phòng bệnh đấy...”

Đôi mắt Văn Quốc Đống híp lại, tay đặt lên ngực của Tô Bối cách áo nắm mạnh núm vú: “Rốt cuộc là em muốn thế nào?” 

Tô Bối cười nói: “Tôi đâu muốn thế nào? Dù sao ở trong lòng cục trưởng Văn... Tôi chỉ là gái mại dâm không phải sao?”

Cơ thể Văn Quốc Đống cứng đờ: “Tô Bối...”

Tô Bối ngồi trên người Văn Quốc Đống, đột nhiên tự mình cởi váy dài trên người ra, nửa người trên trần trụi tràn ngập dấu vết xanh tím.

“Cục trưởng Văn... Trên thế giới này không chỉ có mình ngài là đàn ông…”

Sau khi nói xong, Tô Bối vươn tay sờ nộn nhũ trắng nõn: “Ít nhất ở trong lòng Văn Lê, tôi còn là vợ của anh ấy không phải sao.”

Văn Quốc Đống nghe xong lời Tô Bối nói, sắc mặt lập tức khó coi.

Tô Bối không để bụng: “Không phải là lúc trước ngài khen tôi thông minh, biết bà xã và tình nhân nên chọn cái nào... Trước đây là tôi trẻ tuổi không hiểu chuyện, bây giờ tôi chỉ muốn làm.”

Còn chưa nói hết câu, Văn Quốc Đống đã bế Tô Bối đè lên trên sofa, cúi đầu ngậm lấy núm vú đỏ thắm. 

“Ừm..."

Tô Bối ôm đầu Văn Quốc Đống, nhìn Lâm Quyên bên trong: “Ba… Vợ của ba còn ở bên trong đấy.”

Nghe thấy thế, đột nhiên Văn Quốc Đống ôm Tô Bối đứng dậy, véo mông Tô Bối đặt cô lên giường dành cho người nhà bên cạnh Lâm Quyên.

Văn Quốc Đống đặt cô lên trên giường, lập tức cúi người hôn lên dấu vết xanh xanh tím tím trên người cô.

Đôi tay nhanh chóng cởi quần áo còn sót lại của Tô Bối. 

“Ừm... Đau...”

Cơ thể của Tô Bối vì hai tháng này bị Văn Quốc Đống cắm vô cùng nhạy cảm, hiện giờ lại nằm bên cạnh Lâm Quyên bị Văn Quốc Đống cởi sạch.

Rõ ràng là Văn Quốc Đống còn chưa làm gì, chỉ mút núm vú mà thôi, hoa huy*t đã như lũ lụt.

Văn Quốc Đống cởi sạch quần áo, cúi người hôn nóng bỏng từ xương quai xanh tiến đến bụng Tô Bối.

“Ừm..."

Cơ thể Tô Bối trần trụi, tay không để lộ dấu vết che bụng, nâng chân lên đá văng Văn Quốc Đống ra.

Cô kìm nén tình dục trong cơ thể, lạnh lùng nói: 

“Cục trưởng Văn, hiện giờ chúng ta không có quan hệ gì!”

Bàn tay Văn Quốc Đống dùng sức véo đầu v* của Tô Bối, cúi người cắn núm vú, khàn giọng nói: “Tô Bối... Rốt cuộc là em quậy cái gì?”

Cơ thể hơi lạnh của Tô Bối bị cơ thể nóng rực của Văn Quốc Đống đè nặng, lúc trước dễ chịu hơn hai tháng, sau đó đột nhiên trống vắng hơn nửa tháng.

Tối nay lại yêu đương vụng trộm bên cạnh Lâm Quyên, tình triều trong cơ thể Tô Bối vừa hung vừa mạnh.

“Ba... Sao con dám quậy với ba? Nhỡ đâu ngày nào đó ba không vui, lại đưa con đi làm thì làm sao bây giờ?” 

Văn Quốc Đống nghe giọng điệu trào phúng của Tô Bối, lại nghĩ tới hôm nay vụ té ngã trên người Tô Bối.

Ông cúi người cắn mạnh lên xương quai xanh của Tô Bối: “Em giận tôi bắt em dọn ra khỏi phòng ngủ chính, tôi lập tức sửa phòng ngủ cho em.”

“Tôi đi công tác nửa tháng, em không nói một tiếng dọn ra ngoài! Tôi muốn dỗ em, vừa trở về đi đón em, kết quả em lại lên xe của Văn Lê! Không nghe điện thoại tra tấn ông đây cả đêm, tối hôm qua còn để Văn Lê chạm vào em...”

Văn Quốc Đống càng nói, trong mắt càng tối đen, cuối cùng xuống giường bế Tô Bối đi vào phòng vệ sinh.

“Ba làm gì thế?”

Tô Bối còn chưa kịp phản ứng, đã bị Văn Quốc Đống đè lên vách tường lạnh lẽo trong phòng tắm.

Văn Quốc Đống nâng cằm Tô Bối lên, lập tức hôn xuống: “Từ nay về sau, còn dám để Văn Lê chạm vào một đầu ngón tay của em, có tin tôi cột em trên giường cắm hay không?”

Nghe thấy thế, Tô Bối kinh hãi, giãy dụa tức giận nói:

“Ba! Con là vợ của Văn Lê! Bọn con làm chuyện đó đâu liên quan tới ba... Ừm...”

Văn Quốc Đống nghe lời Tô Bối nói, trong lòng dấy lửa, nhưng không chịu thừa nhận trong đoạn quan hệ này với Tô Bối, ông là người cúi đầu trước.

“Buông con ra... Ừm...”

Văn Quốc Đống hôn Tô Bối, hai chân tách hai chân Tô Bối ra, đẩy gậy th*t để ở cửa hoa huy*t.

“Không liên quan tới tôi? hoa huy*t phía dưới của em từng bị tôi cắm... Ngực từng bị tôi liếm... Toàn thân từ trên xuống dưới của em có chỗ nào tôi chưa từng sờ, em nói xem có liên quan tới tôi hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.