Văn Lê vươn hai ngón tay vào cắm một lát, rút ra toàn tơ nước, tiểu huyệt vừa ướt vừa khít.
“Ừm... Chồng...”
Tô Bối cắn môi, ngón tay thon dài nắm lấy cánh tay của anh, móng tay hằn lên từng vệt đỏ trên người anh, miệng không ngừng thúc giục: “Chồng ơi... Mau tiến vào... Tiểu huyệt đói bụng muốn ăn côn th*t của chồng...”
“Tiểu dâm phụ, sao hôm nay dâm đãng như vậy?”
“Đáng ghét... Anh không thích người ta dâm đãng sao?”
Tô Bối hờn dỗi một tiếng, đôi mắt nhắm nghiền vuốt ve cơ thể không cứng rắn của Văn Lê, trong đầu lại nghĩ tới người đàn ông khác.
“Thích, đương nhiên thích! Nhưng mà anh chỉ thích vợ anh chỉ dâm đãng với mỗi mình anh...”
Văn Lê không nghi ngờ cô, khom người cọ trên người Tô Bối, đỡ côn th*t cọ lên tiểu huyệt chảy nước, cái eo chậm rãi đẩy côn th*t vào trong.
Tô Bối nắm lấy tay Văn Lê, khẽ hừ một tiếng, nâng eo hùa theo nhịn đẩy của anh.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
“Văn Lê, ra đây... Ba tìm con có việc.”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền từ ngoài cửa vào, cắt ngang cảm xúc của hai người đang.
Cơ thể Văn Lê cứng đờ, côn th*t đang cắm nửa vời trong tiểu huyệt của Tô Bối: “Ba con đang ngủ, không có việc gì gấp đợi con dậy hãy nói.”
Tô Bối nghe thấy giọng Văn Quốc Đống ở bên ngoài, cơ thể không khỏi nóng hơn mấy phần, nâng chân quấn lấy eo Văn Lê, đưa nửa căn côn th*t còn lại của anh vào tiểu huyệt.
“Ừm! Tiểu dâm phụ! Ba còn ở bên ngoài mà dám dâm đãng như vậy? Không sợ bị ba nghe thấy à?”
Văn Lê dựa vào người Tô Bối, đẩy mạnh hông, đôi tay dùng sức véo núm vú phấn nộn trên bộ ngực.
“Ừm... Chồng ơi, di chuyển đi...”
Tô Bối đè thấp giọng rên rỉ, đôi mắt khép hờ hiện lên chút giảo hoạt.
Cô chính là muốn người ngoài cửa nghe thấy!
Văn Quốc Đống đứng ở cửa, hàng năm rèn luyện nên luyện được bản lĩnh tai thính mắt tinh, nghe thấy rõ động tĩnh ở bên trong phòng.
“Cho con 5 phút, tới phòng làm việc tìm ba!”
Quay lại vấn đề chính trong phòng, anh bị rống một tiếng như vậy, côn th*t còn ở trong tiểu huyệt không nhúc nhích mà lập tức mềm nhũn xuống.
côn th*t mềm nhũn trượt khỏi tiểu huyệt ướt nóng.
Thấy thế Tô Bối dịu dàng khuyên nhủ: “Ba có việc gấp, anh cứ đi trước đi... Trở về lại nói...”
Gương mặt Văn Lê ủ rũ, tràn ngập âm trầm xuống giường.
“Em cứ ngủ đi... Lát nữa anh quay lại”.
“Đi đi.”
Tô Bối kéo chăn che người, cô không ngờ tính cách của Văn Quốc Đống cường thế đến vậy.
Nghĩ tới giọng nói vừa rồi của ông, Tô Bối không nhịn được kẹp chặt hai chân, trong cơ thể dục hỏa không thể bình ổn càng lúc càng vượng.
“Ba, có chuyện gì thế?”
Văn Lê cố nén không vui trong lòng trầm giọng hỏi.
Văn Quốc Đống ném mạnh chồng văn kiện trên tay về phía anh: “Nhìn kỹ những thứ này xem? Ai cho con lá gan chạm vào mấy thứ này?”
Văn Lê liếc mắt nhìn văn kiện rơi đầy đất, chỉ trong nháy mắt kinh hãi: “Ba... Không phải như ba nghĩ... Con...”
“Câm miệng!”
Văn Quốc Đống tái mặt, lạnh lùng nhìn thằng con đang kinh hoàng xấu hổ: “Bây giờ, nể mặt con mang họ Văn, là con của tôi, tôi chùi đít giúp anh, lại để tôi phát hiện có lần tiếp theo, thì cút ra ngoài cho tôi!”
“Ba... Con... Con đã biết sai.”
Văn Lê quỳ trên đất luống cuống tay chân nhặt văn kiện và ảnh chụp, trong mắt hiện lên lửa giận không thể kìm chế.
Trong phòng làm việc vô cùng yên tĩnh, mãi đến khi Văn Lê thu dọn tất cả mọi thứ, trong lòng run rẩy đứng dậy.
“Ba... Mấy, mấy thứ này làm sao... Làm sao bây giờ...”
Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn máy nghiền giấy bên cạnh, gương mặt âm trầm có thể nhỏ nước: “Khi kết bạn ở ngoài đôi mắt sáng lên một chút là được! Là người hay quỷ đều không phân biệt rõ, sau này Văn gia để cho con kiểu gì?”
“Sau này con sẽ chú ý.”
Trong lòng Văn Lê nghẹn một hơi, nhưng vừa nhìn thứ trên tay, lại tức tới mức ngực sinh đau.
“Con phải nhớ kỹ, người ta lấy lòng con, nịnh bợ con, không phải vì con là Văn Lê, mà đó là vì con là con trai của Văn Quốc Đống này...”
“Vâng...”
Văn Lê cúi đầu không nói một lời nghe ông giáo huấn, ở bên ngoài Văn Quốc Đống vẫn luôn là cục trưởng Văn nho nhã lịch sự, chỉ có anh biết dưới hình tượng này là sự lạnh lùng không nói tình cảm.
“Bỏ thuốc sớm một chút.”
Văn Quốc Đống cởi mắt kính ra, lộ ra đôi mắt sắc bén: “Nghe lời mẹ con nói, có con với Tô Bối, con muốn làm gì ba không ngăn cản con.”
Tay Văn Lê cứng đờ: “Ba, bọn con còn trẻ, không muốn có con sớm như vậy.”
“Bây giờ không có con, đợi thêm hai năm nữa cơ thể con hoàn toàn suy yếu mới muốn sao?”
Văn Quốc Đống nghĩ tới Lâm Quyên không thích Tô Bối, lạnh lùng nhìn con trai trước mặt: “Tốt nhất là con nên giấu những chuyện dơ bẩn của con ở bên ngoài cho cẩn thận! Đừng tưởng rằng cưới một cô gái không có thân phận không có bối cảnh, thì có thể tùy tiện đo nắn đối phương!”
Văn Lê cúi đầu nghe giáo huấn, không dám nói một câu.
“Bảo Tô Bối từ chức về nhà chuẩn bị mang thai, nếu thụ thai tự nhiên có khó khăn, thì thử thụ thai nhân tạo...”