Trong lòng Tô Bối hạ quyết tâm, trực tiếp cắn lên môi Văn Quốc Đống một cái:
“Cục trưởng Văn, quan hệ của chúng ta đã kết thúc vào nửa tháng trước.”
Văn Quốc Đống bị đau gương mặt âm trầm, cả đêm luôn bị Tô Bối từ chối, trong lòng hoàn toàn nổi giận: “Được... Quan hệ em là tình nhân của tôi kết thúc...”
Sau khi nói xong, gậy th*t của Văn Quốc Đống cọ hoa môi của Tô Bối: “Bây giờ tôi là tình nhân của em... Hài lòng chưa?”
hoa huy*t của Tô Bối bị gậy th*t nóng bỏng cọ, không tự giác trào nước d.â.m ra.
Văn Quốc Đống cảm nhận được ướt át của hoa huy*t, khàn giọng nói: “Tiểu huyệt ướt thành như vậy, còn cãi bướng à?"
Cơ thể Tô Bối giật giật: “Ba... Loại tình huống hiện giờ đổi thành bất cứ người đàn ông nào, con đều sẽ ướt...”
“Ba xem... Vợ của ba nằm ở bên ngoài, mà ba thì ở trong phòng tắm cởi sạch đồ đè con dâu mình... Vật phía dưới vừa nóng vừa cứng...”
Nghe thấy thế, cơ thể Văn Quốc Đống không tự giác căng cứng.
Ông nghĩ tới Lâm Quyên còn nằm ở bên ngoài, cơ thể không nhịn nổi nóng lên mấy phần.
“Nếu bây giờ bà ta tiến vào, nhìn thấy chồng mình tâm tâm niệm niệm trần truồng đè lên người con dâu mà bà ta ghét… Quanh năm suốt tháng, bà ta chỉ được dùng gậy th*t mấy lần, bây giờ đang cứng rắn dán sát hoa huy*t của con dâu, hơi cử động một chút sẽ cắm vào trong cơ thể con dâu...”
“Ừm... Có khả năng bà ta còn chưa biết... Thứ đó của chồng bà ta... Ra ra vào vào trong hoa huy*t của con dâu bà ta chán ghét không biết bao nhiêu lần... Còn chưa từng đeo bao... Bắn vào toàn bộ. Bắn vừa nhiều vừa sền sệt... Mấy thứ đó đều là thứ bà ta cầu mà không được...”
Tô Bối càng nói, cơ thể Văn Quốc Đống càng căng cứng, cơ thể nóng bỏng dọa người, gậy th*t cọ xát hoa môi dính cả nước d.â.m trong hoa huy*t.
“D.â.m đ.ã.n.g!”
Tô Bối thấy rõ trong mắt Văn Quốc Đống càng ngày càng tràn ngập dục vọng, yêu kiều nói: “Ba... Ba nói xem... Trong tình huống như vậy... Con có thể không ướt sao? Hửm?”
Còn chưa kịp nói xong, cơ thể đã bị Văn Quốc Đống đặt lên đùi, nụ hôn nóng bỏng hạ xuống.
“Ừm… Ba…”
Trong cơ thể Văn Quốc Đống có ngọn lửa bùng cháy, tay vươn ra mở vòi tắm hoa sen, nước lạnh tưới lên cơ nóng bỏng của hai người, kích thích Tô Bối dán sát người vào trong lòng Văn Quốc Đống.
“Ừm... Lạnh...”
Văn Quốc Đống hài lòng nhìn Tô Bối rúc vào trong lòng mình, một tay ôm eo Tô Bối, một tay dùng sức xóa sạch dấu vết trên người cô.
“Từ hôm nay trở đi... Em không phải tình nhân của tôi... Em là tổ tông của tôi! Tôi là tình nhân của em!”
Nghe thấy thế, Tô Bối thở nhẹ một hơi:
“Ừm... Nhẹ một chút! Không biết nặng nhẹ…”
Trả lại Văn Quốc Đống những lời Lâm Quyên mắng cô lúc chiều.
Văn Quốc Đống nghe thấy thế, dừng động tác một lát, ngay sau đó mở miệng hỏi:
“Tức vì buổi chiều tôi không nói chuyện giúp em à?”
“Nếu tôi che chở em hơn Văn Lê... Em xem mẹ chồng em có điên lợi hại hơn không?”
Nghe thấy thế, Tô Bối cụp mắt, nghĩ tới những lời Văn Tuyết trào phúng nói Lâm Quyên lúc trước, nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu.
Văn Quốc Đống thấy thế, bàn tay nóng bỏng trêu đùa cửa hoa huy*t, sờ soạng ra một tay dinh dính: “Vẫn còn tức giận sao?”
hoa huy*t của Tô Bối đột nhiên bị ngón tay Văn Quốc Đống trêu đùa, cơ thể không được tự nhiên cuộn tròn lại: “Con làm sao dám tức giận đây? Bà ta là người phụ nữ của ba…”
Không đợi Tô Bối nói xong, Văn Quốc Đống lập tức tiếp lời: “Không phải bây giờ em cũng là người phụ nữ của tôi sao?
Nghe thấy thế, Tô Bối hơi nhướng mày: “Vậy sao? Bà ta đại phòng, con là ngoại thất sao?”
“Không, bà ta vợ... Em người yêu...”
Nghe xong những lời này, vẻ mặt Tô Bối khó tin nhìn chằm chằm Văn Quốc Đống mấy giây:
“Trước đây con hoài nghi rốt cuộc Văn Lê có phải con ruột của ba hay không... Bây giờ con không còn hoài nghi nữa…”
Ở trên giường lời ngon tiếng ngọt, lời cợt nhả, giống nhau y như đúc, vì chuyện về đũng quần mà không cần mặt mũi.
“Hiện giờ trong lòng thoải mái hơn chưa?”
Văn Quốc Đống hôn khóe mắt của Tô Bối, đẩy eo: “Làm nhé?”
Tay Tô Bối để trên ngực Văn Quốc Đống: “Ba là tình nhân của con sao?”
"Ừm?"
Cơ thể Tô Bối dựa về sau: “Rửa xong ôm con về giường, con không thích nơi này...”
Nghe thấy thế Văn Quốc Đống không nói chuyện, chịu thương chịu khó rửa sạch cơ thể cho Tô Bối.
Khi cơ thể hai người trần trụi leo lên giường dành cho người nhà, Tô Bối mắt sắc thấy tay Lâm Quyên giật giật.
Buổi tối Văn Quốc Đống bảo bác sĩ tiêm thuốc an thần cho Lâm Quyên, cô lập tức đoán được Văn Quốc Đống muốn làm gì.
Thuốc an thần có tác dụng...
Nhưng cô bỏ thuốc cho Lâm Quyên... Sẽ khiến bà ta có chút cảm giác đối với thế giới bên ngoài, chẳng qua vẫn chưa tỉnh lại.
Nếu không, trực tiếp khiến người ta ngủ một giấc, cô đâu thể lừa được Văn Lê.
Cho nên... Văn Uyển nói không sai, Văn gia không có một người tốt.