“Không phải, chị phải đi công tác, trong tay anh Nghiêm có mấy vụ chị đang theo, em chú ý nhiều một chút, những đơn này đều tính cho em.”
Trợ lý của luật sư đều là “dựa vào đơn” lấy tiền, nghe xong những lời này, nhân viên thực tập vui tươi hớn hở nhận công việc trong tay Tô Bối.
Tôn Lôi nghe thấy thế giẫm giày cao gót siêu cao đi tới, lòng dạ không thuận nhìn Tô Bối:
“Ô... Đi công tác à? Sao tôi không biết... E là bắt cá hai tay, bây giờ thuyền lật mới ra ngoài tránh sóng gió đúng không?”
Tô Bối liếc mắt nhìn Tôn Lôi, cười nói:
“Chị Tôn, loại cơ hội như ngày hôm qua không nhiều lắm, không nắm chắc được thì thật đáng tiếc...”
Sau khi nói xong, Tô Bối xách túi rời đi.
“Cô! Cô kiêu ngạo cái gì? Không phải chỉ có mặt đẹp thôi sao!”
Nghe thấy thế, nhân viên thực tập mở miệng nói với hàm ý sâu xa:
“Nhưng mà mặt chị Bối Nhi đẹp thật mà... Người ta có tư cách bắt cá hai tay..”
“Xì! Cô thì biết cái gì! Đợi xem! Sớm muộn gì cô ta cũng không dễ chịu!”
Tô Bối ở nhà ga gọi điện cho Văn Lê:
“A Lê... Em phải đi công tác... Anh muốn đi cùng em hay không?”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc lâu, mới truyền tới giọng nam lười nhác:
“Đi công tác à? Sao đột ngột như vậy? Anh... Công ty của anh còn có việc, hơn nữa mẹ, mẹ đang ở bệnh viện cũng cần người…”
Nghe thấy thế, Tô Bối nhẹ nhàng thở ra:
“Không sao, em chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi.”
“Rất xin lỗi vợ... Anh không ngờ anh vừa trở về thì em đi công tác... Sớm biết sẽ như vậy anh đã trở về từ sớm..."
Tô Bối không khỏi cười mỉa trong lòng một tiếng:
“Không sao, anh ở nhà tới bệnh viện với mẹ nhiều một chút.”
“Vợ em thật tốt…”
“Biết em tốt là được. Không nói nữa, em lên xe đây...”
Nhà Tô Bối không ở thành phố Lâm, trở về một chuyến cần tốn thời gian, mang thai trở về là bị Văn Quốc Đống bức thật chặt.
Lời ngon tiếng ngọt có thể che mờ mắt lão hồ ly nhất thời, nhưng không che mờ được lão hồ ly cả đời.
Thay vì nghĩ cách chu toàn giữa hai cha con biến thái, còn không bằng trốn đi thật xa.
Văn Quốc Đống đang mở cuộc họp trong cục, không biết sao đột nhiên tâm huyết dâng trào gọi điện cho Tô Bối.
Tô Bối mới cúp điện thoại của Văn Lê, Văn Quốc Đống gọi điện thoại tới.
Nhìn số điện thoại hiện lên trên màn hình, Tô Bối do dự mấy giây trực tiếp cúp máy.
Nghĩ tới thủ đoạn của Văn Quốc Đống, cô lập tức gọi cho Văn Uyển.
Điện thoại vừa vang lên là nghe máy.
Tô Bối nhanh chóng dặn dò:
“Chị phải rời khỏi đây một thời gian, đợi đứa bé ổn định xong lại trở về, trong khoảng thời gian này em chú ý Diệp Liệt Thanh và bác cả em nhiều một chút... Có tin tức gì chị dùng số khác liên lạc với em...”
“Ồ... Cô vợ nhỏ của tổng giám đốc bá đạo mang thai chạy trốn bản đời thực…”
Tô Bối im lặng một lát mới nói: “Không nói với em nữa.”
Nếu bây giờ Văn Quốc Đống biết cô mang thai, nghĩ cũng không cần nghĩ chắc chắn sẽ kéo cô đi xóa sạch.
Dù sao hai tháng nay cho đến bây giờ Văn Lê chưa từng chạm vào cô, ông dùng ngón chân đều có thể biết đứa bé là của ai.
Ba chồng con dâu yêu đương vụng trộm đã vi phạm đạo đức sẽ bị người ta gièm pha, còn dám lén có con.
Văn Quốc Đống không chỉ không giữ đứa bé này, sẽ biết từ đầu tới cuối đều là cô tính kế ông.
Còn Văn Uyển... Cũng giống như cô, là loại có thù tất báo.
Chỉ cần Lâm Quyên và Văn Tuyết không thoải mái, cô sẽ thống khoái.
Hiện giờ cô không có căn cứ đưa cho Lâm Quyên một đứa bé, ngoại trừ cô muốn giữ đứa bé ra, một người khác muốn sinh đứa bé chính là Văn Uyển.
Quả nhiên, Văn Uyển ở bên kia điện thoại do dự chưa tới 2 phút.
“Yên tâm đi chị dâu, ‘đứa cháu” này của em ấy à, tám tháng sau chắc chắn sẽ an ổn sinh ra... Hơn nữa...”
Nói đến đây, Văn Uyển cười to một tiếng:
“Đây là chắt trai trưởng của Văn gia... Đứa bé sinh ra, nói không chừng Văn gia sẽ náo nhiệt hơn nhiều.”
Đặc biệt là Văn Tuyết kết hôn nhiều năm như vậy, trong bụng còn không có động tĩnh.
Nhất định là tức đến mức chảy máu thất khiếu tức xì khói.
Tô Bối nghe ba chữ “chắt trai trưởng”, đột nhiên nhớ tới chuyện tế tổ hôm trừ tịch.
“Ở Văn gia, nghi thức tế tổ còn có cách nói gì?”
“Chuyện này em cũng không biết... Nhưng mà nhìn mẹ em tích cực đẩy chị lên thượng vị như vậy, hẳn là chuyện có thể khiến Lâm Quyên ngột ngạt là được…”
Văn Uyển chưa từng quan tâm chuyện lung tung rối loạn của Văn gia, đám người bát nháo ra vẻ đạo mạo kia, cô ấy chỉ nhìn một cái là thấy đau cả mắt.
Tô Bối không nghĩ như vậy, hồi tưởng sắc mặt của Văn Quốc Đống sau khi xong việc:
“Có rảnh em thăm dò mẹ em giúp chị...”
Biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng.
Cô có loại trực giác, tế tổ đêm giao thừa sẽ trở thành điểm lợi dụng cho sau này cô lên thượng vị.