“Ba... Bối Nhi còn trẻ... Không uống được đống thuốc đắng đó...”
“Không uống được đắng? Con cũng biết mẹ con không thích con bé, vì tốt cho con bé nên sinh con sớm một chút.”
“Là một người đàn ông của Văn gia, thất bại thành như vậy! Mất mặt không chỉ con là con trai ba! Còn làm mất mặt cả người Văn gia!”
“Con đã biết…”
Văn Lê nghe những lời quở trách không chút lưu tình này, đôi mắt nghẹn đến mức đỏ bừng ra cửa.
Từ nhỏ tới lớn, anh nghe nhiều nhất là ba có tài thì tất nhiên không sinh ra con bất tài.
Cho dù anh làm ưu tú tới mấy, ở trong mắt người khác vĩnh viễn không bằng ba anh ta.
Hơn 20 năm qua, anh không chỉ sống dưới bóng ma của ba, còn sống dưới bóng ma của một đám em họ ưu tú.
Cho nên anh mới lựa chọn chưa tốt nghiệp đại học đã kết hôn với Tô Bối xuất thân bình thường.
Bên ngoài anh chưa bao giờ dựa vào Văn gia, anh muốn chứng minh mình rời Văn gia vẫn sẽ ưu tú, nhưng mà sự nghiệp của anh dốc sức gây dựng bị người ta tính kế kéo xuống biển, hỏng bét.
Sau khi Văn Lê về phòng, làm như không có chuyện gì lôi kéo Tô Bối tiếp tục trêu đùa.
“Cô vợ dâm đãng... Còn chưa mặc quần áo sao? Muốn chồng em trở về ** em tiếp đến vậy à?”
Tô Bối bình tĩnh nhìn Văn Lê, nghĩ tới cuộc đối thoại của hai ba con trong điện thoại vừa rồi.
Trong lúc bừng tỉnh mới phát hiện, có lẽ từ trước tới nay cô chưa từng hiểu Văn Lê, giống như Văn Lê vẫn luôn chưa chân chính hiểu biết cô.
Nếu không sẽ không lừa gạt cô nhiều năm như vậy, thậm chí khi hai người họ kết hôn, đều chỉ vì cô là người phụ nữ “không thân phận không bối cảnh” trong mắt Văn Lê.
Văn Lê bị Tô Bối nhìn trong lòng hơi chột dạ: “Vợ, em làm sao vậy? Sao lại nhìn anh như vậy?”
Tô Bối vươn tay vuốt ve gương mặt trẻ tuổi tinh thần phấn chấn của Văn Lê, dịu dàng hỏi: “Văn Lê... Anh yêu em không?”
Văn Lê không chút suy nghĩ trả lời: “Đương nhiên là yêu em! Đồ ngốc! Vợ của anh xinh đẹp như vậy, người đàn ông nào sẽ không yêu?”
“Lưu manh... Anh chỉ yêu mặt em thôi à?”
“Đương nhiên không phải!”
Văn Lê vùi đầu vào giữa cổ của Tô Bối, cắn vành tai nhạy cảm của cô: “Còn yêu tiểu huyệt trắng múp nhiều nước của vợ dâm đãng...”
Nghe thấy thế, trong mắt Tô Bối lạnh lẽo.
Nếu lúc trước cô lợi dụng Văn Lê để trèo cao còn có một chút áy náy, còn bây giờ…
Một chút áy náy đó không còn sót lại gì, thậm chí càng thêm kiên định giục cô nhanh làm theo kế hoạch.
Mùng 1 đến mùng 5.
Trên cơ bản Tô Bối ở Văn gia không gặp ai, dường như người Văn gia không cảm thấy kỳ lạ đối với chuyện này.
Lâm Quyên vẫn luôn không thấy bóng dáng, ngay cả Văn Lê giống như không nhớ tới mình còn có một người mẹ.
Văn gia vẫn luôn có khách xách đồ tới cửa, đều là mấy chị em dâu của Văn gia ra mặt tiếp đãi.
Đám tiểu bối trẻ tuổi, có thể trốn được bao xa thì liền trốn.
Đám anh chị em họ không phải hẹn leo núi, thì hẹn cùng nhau chơi bóng, đánh bài nghe nhạc.
Chỉ có Văn Lê không yêu thích những hoạt động này, cũng không tham dự chuyện của mấy anh chị em, Tô Bối thấy rõ quan hệ xa cách của Văn Lê với những người này.
“Chị dâu... Hôm nay thời tiết không tệ lắm... Cùng nhau đi ra ngoài ngắm cảnh đi!”
Cô gái tóc punk thân thiện dán sát lại, kéo cánh tay Tô Bối lắc lư: “Mấy ngày nay em vẫn luôn không tìm được người mẫu thích hợp... Chị dâu giúp em đi...”
“Hửm? Người mẫu?”
Tô Bối vẫn luôn không tìm thấy cơ hội tiếp xúc với những người này, hiện giờ những lời này của cô gái xem như có được cái cớ.
“Em học hội họa... Người mẫu đứng đắn, nếu không có nhiều thời gian, vậy chỉ hai tiếng thôi.”
Tô Bối nhìn Văn Lê vẫn luôn đắm chìm trong trò chơi, nhỏ giọng nói: “Chồng...”
“Đi đi, nhớ về sớm một chút...”
Văn Lê tập trung tinh thần chơi trò chơi, đầu không nâng lên một cái.
Tô Bối liếc mắt nhìn Văn Quốc Đống cầm cần câu cá ra cửa, đôi mắt lóe sáng: “Ừm... Vậy em đi đây...”
Cô gái tóc punk là em họ nhỏ nhất của Văn Lê, tuy đặt tên là Văn Uyển, nhưng tính cách của cô ấy không liên quan tới từ ‘dịu dàng’ một chút nào nào.
Trước khi ra cửa, Văn Uyển cố ý lôi kéo Tô Bối thay quần áo.
Văn Uyển chọn một chiếc sườn xám, chỉ bộ đồ này khác với bộ sườn xám Tô Bối chọn đêm giao thừa.
Sườn xám tối hôm đó trông trầm ổn kèm theo chút diễm lệ, mà bộ Văn Uyển chọn thiên về người phụ nữ Giang Nam dịu dàng.
Tô Bối nhìn mình trong gương, được Văn Uyển trang điểm, thoa phấn nhẹ, trên gương mặt lộ ra chút phong tình không thể nói rõ.
“Chị dâu... Ánh mắt dịu dàng một chút...”
Văn Uyển búi tóc thay Tô Bối, nhìn người con gái trong gương, mở miệng nói: “Tuy chị dâu có đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng mà đẹp quá có tính công kích... Đám đàn ông vẫn luôn thích người phụ nữ dịu dàng như nước...”
“Nhưng dường như bọn họ không biết người phụ nữ quá dịu dàng... Có thể khiến bọn họ chết chìm trong nước... Chị dâu chị nói xem có phải không?”