Ham Muốn - Đông Trúc

Chương 90



“hoa huy*t thích bị ba sờ, bị ba liếm nhất…”

“Thích còn không cho tôi cắm?” 

Văn Quốc Đống vừa nói vừa cúi đầu mút núm vú mềm mại, đôi tay nhanh chóng cởi sạch quần áo trên người: 

“Nhịn nhiều ngày như vậy không làm... Huyệt d/â/m không muốn gậy th*t lớn của tôi sao?”

Sau khi nói xong, gậy th*t nóng bỏng lập tức đẩy hai mảnh hoa môi ra, để ở cửa hoa huy*t.

Tô Bối cảm nhận được độ ấm nóng bỏng từ trong hoa huy*t truyền tới, tình triều trong cơ thể tới mau, cơ thể trơn bóng giật giật, yêu kiều kêu lên:

“Ba... Vậy ba... Nhẹ... Ừm...”

Còn chưa kịp nói xong, Văn Quốc Đống đã chậm rãi đẩy hông, gậy th*t cắm thẳng vào hoa huy*t ấm áp.

“Ừm... Hơn một tháng không cắm… Huyệt d/â/m cắn thật chặt...”

“Ba... Ừm... Nhẹ... Nhẹ một chút...”

Tô Bối kéo chăn mỏng trên giường che bụng, đôi tay chống lên bụng Văn Quốc Đống: “Ừm... Chậm... Chậm một chút...” 

Văn Quốc Đống nhịn lâu như vậy, sao có thể nhịn được nữa, kéo tay Tô Bối ra muốn làm mãnh liệt.

Ai ngờ Tô Bối như có dự cảm được, chân dài để trên bụng Văn Quốc Đống, cả người lùi ra ngoài.

Tô Bối trừng Văn Quốc Đống, mở miệng gây khó dễ: 

“Ngày mai ba con còn phải phẫu thuật, nếu ba không biết nặng nhẹ làm tàn nhẫn, ngày mai để người ta nhìn ra thì làm sao bây giờ?”

Mỗi lần Văn Quốc Đống tàn nhẫn, phía dưới cô đều sinh đau... Lần này cô không muốn nhịn nữa…

Đột nhiên gậy th*t của Văn Quốc Đống rút ra khỏi hoa huy*t ấm áp, phía trên còn dính nước d/â/m, ở trong phòng lạnh lẽo gậy th*t tỏa ra lạnh như băng.

Nghe xong lời Tô Bối nói, ông nghiến răng nhả ra:

“Tôi không lưu lại dấu vết trên người em...” 

“Như vậy cũng không được... Mỗi lần ba mở miệng nói như vậy... Làm xong cũng chưa từng nhẹ nhàng...”

Nếu ngay từ đầu Văn Quốc Đống không ăn thịt còn đỡ, bây giờ đã ăn thịt, hơn nữa thịt còn bay qua bay lại bên miệng, nói gì đều không cam lòng.

“Tôi chỉ cắm hai lần... Chỉ cắm hai lần…”

Hai chân Tô Bối để trên ngực Văn Quốc Đống, không tin tưởng nói: 

“Ba thề đi”

“Tôi thề... Chắc chắn cắm nhẹ nhàng... Cắm sâu tôi không phải người...”

Tô Bối do dự một giây, đưa điện thoại tới: “Con không tin, ba quay video, lặp lại những lời mới nói lần nữa.”

Văn Quốc Đống nhướng mày nhận di động, quay màn ảnh về phía Tô Bối và mình một lần, lại nói lại lời vừa rồi một lần.

Sau đó ném di động lên trên giường.

Nhân lúc Tô Bối nhặt di động, tách hai chân cô ra đẩy gậy th*t vào.

“Ừm… Ba... Ừm...”

Tô Bối không kịp đề phòng bị Văn Quốc Đống cắm vào, trực tiếp cắm vào chỗ sâu, cơ thể mềm nhũn: 

“Ba... Nếu ba không tuân thủ lời hứa... Con sẽ gửi video cho Văn Uyển...”

Quả nhiên những lời này vang lên, Văn Quốc Đống thu liễm không ít, không cho phân trần hôn lên môi Tô Bối: 

“Tiểu d/â/m đ/ã/n/g... Em gửi thử xem…”

Lưỡi thơm của Tô Bối quấn lấy lưỡi to của Văn Quốc Đống, yêu kiều nói:

“Như vậy có là gì? Có tới có lui... Văn Uyển không chỉ gửi video làm tình của cô ấy và Diệp Liệt Thanh, còn để con thấy cảnh bọn họ làm tình... Ừm...”

Đôi mắt Văn Quốc Đống nheo lại, bàn tay véo mạnh vào đầu v* mềm mại của Tô Bối: “Cảnh làm tình sao?”

“Ừm hừ... Chính là ở biệt viện... Bọn họ làm ở nhà ăn... Ừm...”

Tô Bối cảm nhận được gậy th*t trong hoa huy*t cứng thêm mấy phần, tiếp tục nói: 

“Diệp Liệt Thanh bắn rất nhiều... hoa huy*t của Văn Uyển không chứa được hết chảy đầy lên thảm... Ừm...”

Văn Quốc Đống nghe Tô Bối miêu tả, cảm giác hai tầng đạo đức trước nay chưa từng có kích thích đại não, gậy th*t giật giật trong hoa huy*t Tô Bối:

“Tiểu d/â/m đ/ã/n/g! Chê ông đây bắn ít sao?”

“Ừm... Đương nhiên ít...” 

Tô Bối ném di động, đôi tay ôm lấy vai Văn Quốc Đống: 

“Diệp Liệt Thanh khai hoang trên người Văn Uyển bao nhiêu năm… Ba mới bao lâu?”

“Hai người... Ừm... Đâu thể so được...”

gậy th*t của Văn Quốc Đống bị hoa huy*t của Tô Bối xoắn chặt, nghiến răng nói:

“Vậy ông đây làm nhiều mấy lần, bù mấy năm thiếu của em nhé?”

Tô Bối nghe thấy thế, lập tức lắc đầu: 

“Ừm... Không... Không cần.”

“Ồ... Không cần?” 

Đôi tay của Văn Quốc Đống xoa trên mông Tô Bối một lát: 

“nước d/â/m chảy đầy xuống mông còn nói không cần?”

hoa huy*t của Tô Bối trống rỗng hơn một tháng, hiện giờ vất vả lắm mới được làm tình, nước d/â/m chảy đầy ga trải giường. 

Liếc mắt nhìn nước d/â/m trên tay Văn Quốc Đống, cô quay đầu đi: 

“Chính là không cần...”

“Chuyện này không phải do em... Tối nay ông đây không cắm quá tàn nhẫn... Đợi ba em phẫu thuật xong, em xem tôi cắm chết em hay không!”

Văn Quốc Đống biết vật nhỏ dưới người nói được làm được, cắm cũng không dám cắm quá tàn nhẫn, chỉ kéo dài thời gian nhấp.

Trong lúc nhất thời, trong phòng khách sạn không to nghe thấy rõ tiếng nước òm ọp òm ọp.

“Nước nhiều như vậy... Còn không cho ông đây cắm... Em đợi để ai cắm?”

Tô Bối che bụng nhỏ quay đầu không nhìn Văn Quốc Đống, nhưng bị người ta kéo lại: “Muốn thủ thân vì Văn Lê sao?”

Tô Bối ngẩng đầu hôn khóe môi Văn Quốc Đống một lát: “Không có...”

Văn Quốc Đống đánh giá Tô Bối từ trên xuống dưới: 

“Tốt nhất là không có.”

Sau khi dứt lời, cúi người cắn đầu v* của Tô Bối một cái: 

“Khi ở với Văn Lê, vú không to như bây giờ…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.