Tô Bối ôm cánh tay Văn Quốc Đống, dịch người một chút, để đầu gối lên đùi ông:
“Cũng không nhiều lắm... Hiện giờ đứa bé đang thành hình...”
Sau khi nói xong, Tô Bối cầm điện thoại mở ảnh chụp đơn kiểm tra khác đưa tới trước mặt Văn Quốc Đống.
“Ồ..... Thấy không... Chấm trắng nho nhỏ kia là ‘cháu nội của ba...”
Hơi thở của Văn Quốc Đống cứng lại, đọc nhanh như gió báo cáo, mãi đến câu [Mang thai giai đoạn trung kỳ, thai đơn, siêu âm tuần thai, 12+6)]
Đọc đến đây, ông đâu còn không rõ…
Văn Quốc Đống ông khôn khéo tính kế nửa đời người, sung sướng đến cùng lại bị con dâu mình tính kế ra “cháu nội”!
Mười hai tuần, hơn ba tháng.
Gần như là tính từ khoảng thời gian hắn bắt đầu với Tô Bối...
Tô Bối đã tính kế ông, lời ngon tiếng ngọt gì đó... Tất cả đều là hoa ngôn xảo ngữ.
Văn Quốc Đống nhìn tờ xét nghiệm, trong đầu phát ngốc.
Sống nửa đời người, đội nón xanh cho con trai mình thì thôi, còn trực tiếp tặng em trai cho con trai mình.
Tô Bối nhìn gương mặt Văn Quốc Đống hết xanh lại trắng, đặc biệt tri kỷ vuốt thuận khí cho Văn Quốc Đống.
“Ba… Ba không thích đứa bé sao? Văn Lê là con trai ba... Đứa bé thì không phải à?”
Văn Quốc Đống nhắm mắt lại, che ngực thở dốc mấy hơi:
“Tô Bối... Từ đầu tới cuối... Em đều lừa gạt tôi? Có phải hay không?”
Tô Bối cụp mắt, một lát sau đứng dậy khóa ngồi trên người Văn Quốc Đống, đẩy người lên sofa:
“Ba... Con lừa được ba sao?”
Giữa hai bọn họ, không phải ngay từ đầu đều có quỷ, mỗi người đều có nhu cầu riêng sao?
Văn Quốc Đống nhắm mắt lại, bàn tay niết mông Tô Bối:
“Văn Quốc Đống tôi tính kế hơn nửa đời, kết quả lại té ngã trên người một người phụ nữ... Tô Bối...”
“Em giỏi lắm...”
Nghe thấy thế, Tô Bối nâng eo cọ phía dưới Văn Quốc Đống:
“Ba... Nghe không phải nói những lời này kìa… Không phải chính ba là người thấy sắc nổi lòng tham với con dâu, có ý nghĩ không an phận trước…”
“Ba mà là chính nhân quân tử trong lòng không loạn, buổi tối ngày đó đã không cắm con... Càng không nửa đêm quay lại tiếp tục cắm...”
Mỗi khi Tô Bối nói một câu, mắt Văn Quốc Đống thâm trầm hơn, tay ở trên mông Tô Bối sức lực cũng không tự giác tăng thêm.
Nhưng mà Tô Bối giống như không phát hiện ra, tiếp tục chém thêm một nhát:
“Ba... Thừa nhận đi… Ba thích đè con, nếu không sao mỗi lần làm đều không đeo bao? Hửm?”
“Là tự ba mang đứa bé vào bụng con... Không phải con tính kế ba, để đứa bé vào bụng con...”
Sau khi Tô Bối nói xong câu đó, sắc mặt Văn Quốc Đống đột nhiên thay đổi: “Em biết bao nhiêu? Ai nói cho em?”
Tay Tô Bối để lên yết hầu của Văn Quốc Đống, cười mà như không cười nói:
“Ba khẩn trương như vậy làm gì? Con chỉ thuận miệng nói như vậy thôi...”
“Tô Bối...”
Văn Quốc Đống vừa mới nói xong, bên ngoài lập tức vang lên tiếng còi xe.
Tô Bối nghe thấy động tĩnh này lập tức biết tài xế tới đón người, vẻ mặt tiếc hận nhìn Văn Quốc Đống:
“ Vốn là con muốn ba ở bên con và đứa bé nhiều một chút... Bây giờ xem ra không được...”
Văn Quốc Đống lạnh lùng nhìn Tô Bối, trực tiếp dùng di động của Tô Bối gọi cho tài xế ở bên ngoài.
“Hôm nay tôi tạm thời có việc, không đến đơn vị... Bảo Diệp Liệt Thanh liên lạc với bác sĩ khoa phụ sản đáng tin... Hẹn thời gian.”
Văn Quốc Đống chú ý tới tên họ trên tờ xét nghiệm của Tô Bối không phải tên thật, đôi mắt nhìn Tô Bối lại sâu hơn một tầng.
Đám người gọi điện thoại xong, Tô Bối nằm trên vai Văn Quốc Đống lười nhác hỏi:
“Sao thế? Ba sợ đứa bé trong bụng con không phải của ba sao?”
Tay của Văn Quốc Đống đặt trên mông Tô Bối dùng sức véo, trong giọng nói lộ ra lạnh lẽo: “Nếu không phải của tôi... Thì em còn dám mang thai con của ai?”
“Coi như em thông minh, biết dùng thân phận thông tin của người khác đi làm kiểm tra... Nếu em dại dột dùng thân phận thông tin của mình đi làm kiểm tra, đứa nhỏ này sẽ không giữ nổi!”
Tô Bối cụp mắt, mới đầu cô thực sự từng có ý nghĩ gạt Văn Quốc Đống từ đầu tới cuối.
Nhưng mà Văn Lê biến mất quá lâu... Quấy rầy kế hoạch của cô.
Có lẽ trong vòng hai tháng sẽ không lòi ra, nhưng vượt qua hai tháng, đứa bé lớn hơn mọi chuyện căn bản không giấu được người Văn gia.
Thay vì như vậy, còn không bằng trực tiếp nói rõ ngọn ngành với Văn Quốc Đống chuyện đứa bé.
Có Văn Quốc Đống ở đây, thời gian mang thai làm kiểm tra đều không cần tự mình lo lắng hao tâm tốn sức nhọc lòng.
Dù sao cô tốn công vô ích tính kế một đống, kết quả còn không bằng một cuộc gọi của Văn Quốc Đống.
“Ba... Con dùng thân phận thông tin của mình, ba còn có thể bảo con đi phá…”
Không đợi Tô Bối nói hết câu, một tay của Văn Quốc Đống bóp cằm Tô Bối, trầm giọng nói:
“Tô Bối... Tôi đã nói rồi, tôi có thể dung túng em, che chở em... Nhưng lúc này, em giẫm lên điểm mấu chốt của tôi!”
“Điểm mấu chốt...”
Tô Bối nghe thấy thế cười mỉa một tiếng:
“Điểm mấu chốt của ba là gì? Là đội nón xanh cho con trai, hay là không đeo bao cắm con dâu, hay là thích bắn tinh vào hoa huy*t của con dâu?”