Hàm Quang

Chương 39



Tạ Trúc Tâm: "Điền Điền, thứ hai dành chút thời gian đến tổng công ty nhé."

Hà Điền Điền: "Để làm gì vậy?"

Tạ Trúc Tâm: "Bộ phận thiết kế có chuyện muốn thảo luận với cô."

Hà Điền Điền: "Hả? Là chuyện tốt hay chuyện xấu…"

Tạ Trúc Tâm: "Yên tâm đi, là chuyện tốt."

Hà Điền Điền nghĩ mãi không ra bộ phận thiết kế có chuyện tốt gì tìm cô, cô rất tò mò, giống như có một cái móng vuốt nhỏ cứ cào trong lòng, nhưng Tạ Trúc Tâm chỉ úp úp mở mở mà không nói thẳng cho cô.

Buổi tối tan làm về nhà, Hà Điền Điền gặp Phương Hướng Bắc ở tiểu khu đang đi cùng Hàm Quang. Hàm Quang cầm túi thức ăn, Phương Hướng Bắc cầm một số đồ dùng hàng ngày, hai người giống như đôi bạn tốt cực kỳ thân thiết vậy.

Hà Điền Điền hỏi Hàm Quang: “Không phải anh nói anh ta sẽ đi à…” Sao bây giờ lại cùng nhau đi mua đồ ăn vậy?

“Bây giờ anh ta ở nhà Manh Manh.” Hàm Quang giải thích.

“Thì ra là vậy.” Hà Điền Điền thả lỏng. Điều này cô có thể chấp nhận được.

Lẽ ra chuyện của Phương Hướng Bắc và Hàm Quang, Hà Điền Điền không có quyền hỏi, nhưng dù sao cô cũng là người bao che khuyết điểm, nghĩ một chút mới hỏi Hàm Quang: “Anh ta không bắt nạt anh chứ?”

“Ha ha!” Phương Hướng Bắc đột nhiên cười ra tiếng, cười khá khoa trương, gương mặt mang theo vẻ giễu cợt không che giấu.

Hàm Quang bất mãn liếc mắt nhìn anh ta: “Anh bị con chuột cắn trúng trứng sao?!”

“Cậu học cách hình dung như vậy từ đâu thế…”

Phương Hướng Bắc không thể nào chấp nhận được, anh ta và Tiểu Phong trải qua trăm cay nghìn đắng mới nghiên cứu ra thứ đồ này, mỗi lần nghĩ đến sự thật này, trái tim của anh ta luôn đau âm ỉ.

Thấy tình huống này, đột nhiên Hà Điền Điền khá thông cảm với Phương Hướng Bắc. Ôi, cô thật sự đã quá lo lắng rồi. Làm sao Hàm Quang có thể dễ dàng để người ta bắt nạt chứ, anh không bắt nạt người ta là may lắm rồi…

Ba người cùng nhau lên tầng, Hà Điền Điền nhìn thấy Phương Hướng Bắc đi theo Manh Manh nhập mật mã vào nhà, cô khách sáo hỏi một câu: “Hay sang đây cùng nhau ăn cơm đi?”

“Được.” Phương Hướng Bắc lập tức quay người đi đến trước cửa nhà cô, không hề khách sáo.

Hà Điền Điền sờ mũi.

Hàm Quang: “Tôi không đồng ý.”

Phương Hướng Bắc đưa tay ra, trước ánh mắt của Hà Điền Điền làm mấy động tác, nhíu mày: “Đừng quên, điểm yếu của cậu đang ở trong tay tôi.”

Hàm Quang mặt không cảm xúc đẩy cửa ra: “Được rồi, anh có thể tới ăn chực.”

Hà Điền Điền hỏi điểm yếu là gì, hai người đều ăn ý lờ đi không trả lời.

Cô khó hiểu. Bây giờ chỉ mới một ngày, hai người kia đã trở thành bạn tốt giữ bí mật với nhau rồi sao?

Hơi khó để chấp nhận giả thiết này...



Thứ hai, Hà Điền Điền mang theo một cảm giác thấp thỏm đi tới tổng công ty.

Tạ Trúc Tâm xuống tầng đón cô, dẫn cô đến bộ phận thiết kế.

“Đừng sốt ruột.” Trong thang máy, anh ta nắm chặt tay cô.

“Ừm.” Cô gật đầu.

Tạ Trúc Tâm mỉm cười, nói: “Toàn bộ quá trình tôi sẽ ở cùng cô.”

Trong lòng Hà Điền Điền ấm áp.

Người đón tiếp Hà Điền Điền là trưởng phòng của bộ phận thiết kế - Từ Húc, chưa đến 40 tuổi, mọi người gọi là “anh Hư Hư”. Năng lực làm việc của anh Hư Hư bình thường nhưng nhân duyên rất tốt, khá biết ăn nói. Đối ngoại của bộ phận thiết kế đều do anh ta.

Anh Hư Hư nhìn thấy Hà Điền Điền liền đưa tay ra bắt tay cô, nói đùa: “Thượng đế Điền Điền, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”

Hà Điền Điền vốn hơi căng thẳng, nhưng nghe nói thế thì mỉm cười, lập tức thả lỏng người.

Anh Hư Hư nói: “Hôm nay mời cô đến bộ phận thiết kế chủ yếu là muốn nói về chuyện giao quyền thiết kế ngoại hình người máy. Không biết cô đã biết về việc này chưa?”

“Hả?” Hà Điền Điền tò mò mở to mắt.

Anh Hư Hư cười nói: “Cô cũng biết đấy, kho ngoại hình người máy của chúng ta cả nam cả nữ tầm một trăm mô hình, năm sau có thể còn tăng thêm. Những mô hình này đều có những nhà thiết kế nổi tiếng trong nghề thiết kế.”

Anh ta vừa nói, Hà Điền Điền vừa gật đầu: “Ừm.”

“Chúng tôi phát hiện, người máy của cô được thiết kế rất khá, bất luận là kết cấu cũng vô cùng chân thực, có thể so sánh với tác phẩm của nhà thiết kế, hoàn toàn không thua kém kiệt tác trong kho mô hình của chúng tôi. Điền Điền, tôi rất khâm phục cô. Việc thiết kế này, nói đơn giản thì cũng đơn giản, nhưng nói khó thì cũng khó, ở phương diện này, cô rất có thiên phú.”

Hà Điền Điền bị anh ta tâng bốc đến đỏ cả mặt, tâm trạng thấp thỏm trước khi đến đã bị ném lên chín tầng mây. Cô ngượng ngùng nói: “Đâu có, chỉ là may mắn thôi.”

Tạ Trúc Tâm ngồi một bên uống nước, yên lặng nhìn hai người nói chuyện.

“Có thể nói là cao thủ ở dân gian!” Anh Hư Hư cảm thán.

Hà Điền Điền bị anh ta khen ngợi đến mức cảm thấy phơi phới.

Tạ Trúc Tâm để ly nước xuống, nói: “Lão Từ, nói chuyện chính đi.”

“Được được được, nói chuyện chính.” Anh Hư Hư vỗ đầu một cái, “Điền Điền, là như vậy, bộ phận thiết kế đang tìm kiếm một loại mẫu mới. Chính khách hàng thiết kế ra người máy, người máy dạng này cả thế giới chỉ có một cái, việc này trong mắt chúng tôi cũng coi như lãng phí. Đồ tốt thì nên chia sẻ.”

Hà Điền Điền đã hiểu: “Các anh muốn số liệu ngoại hình của Hàm Quang sao?”

“Không phải muốn, là mua. Có tiền hẳn hoi nhé.” Anh Hư Hư cười, con mắt híp thành một đường nhỏ: “Cho tôi chúc mừng cô trước nhé Điền Điền. Cô sắp phát tài rồi.”

Hà Điền Điền nuốt nước bọt: “Bao nhiêu tiền vậy?”

“Việc này, căn cứ vào đánh giá của chúng tôi, ra giá là 500 vạn đi. Cô cảm thấy thế nào?”

Trời ạ, 500 vạn!

Nhịp tim Hà Điền Điền tăng nhanh. 500 vạn không chỉ có thể thanh toán xong tiền mua trả góp Hàm Quang mà còn thừa mấy chục vạn, như thế cuộc sống của cô chắc chắn sẽ trôi qua nhẹ nhàng hơn, sẽ không giống như bây giờ, mỗi ngày đều như tên ăn mày…

Hơn nữa, nếu đồng ý thì xem như cũng có cống hiến với công ty, có thể loại bỏ việc trả hàng trước đó đã tạo thành ảnh hướng xấu cho cô. Dù sao sau sự việc kia, mọi người trong công ty đều đồn cô là đồ lừa đảo…

Hà Điền Điền gần như bị chuyện tốt trên trời rơi xuống này đập một cái. Cô cảm thấy trước mắt mình đang bày một bàn tiệc, tỏa ra mùi thơm ngây ngất, hấp dẫn cô.

Thế nhưng cũng trong lúc đó, sâu trong nội tâm của cô dường như lại có một loại cảm xúc chống cự, từng tia sáng len lói như có như không, không nói rõ ràng cũng không miêu tả được, điều này khiến cô không thể lập tức trả lời anh Hư Hư.

“Khụ.” Hai tay Hà Điền Điền đan vào nhau đặt lên bàn, ánh mắt thu lại, nhìn anh Hư Hư nói: “Việc này, tôi có thể suy nghĩ một chút được chứ?”

“Đương nhiên rồi, đây cũng không phải việc nhỏ, có thể hiểu được mà. Nếu như cô có vấn đề gì về giá cả thì chúng ta có thể nói chuyện lại.”

“Ừm.” Cô gật đầu.

Anh Hư Hư đưa một phần bản hợp đồng cho cô: “Đây là bản hợp đồng dự tính của bộ pháp luật, cô xem qua một chút, còn điều gì thắc mắc thì có thể hỏi tôi, hoặc cũng có thể hỏi tổng thanh tra Tạ.” Nói xong, anh ta cố ý nhìn thoáng qua Tạ Trúc Tâm.

Tạ Trúc Tâm chỉ hé miệng cười.

Hà Điền Điền giả vờ không hiểu lời nói bóng gió của anh Hư Hư, cô nhận lấy hợp đồng: “Được, cảm ơn anh.”

Anh Hư Hư lại nói qua chủ đề khác, anh ta nói chuyện rất hài hước, khiến Hà Điền Điền phải bật cười.

Lúc Hà Điền Điền rời khỏi tổng công ty, Tạ Trúc Tâm tiễn cô ra. Đi ra bên ngoài, anh ta nhìn Hà Điền Điền cười: “Điền Điền, cô rất thông minh.”

“Hả?” Cô nhìn anh ta với ánh mắt kỳ lạ.

“Thật sự không cần thiết phải trả lời ngay. Có thể đàm phán tăng giá.”

“Thật sao? Có thể yêu cầu tới bao nhiêu?”

“Việc này tôi không nói được, xem cô muốn bao nhiêu thôi. Đúng rồi, nếu như cô có tự tin về ngoại hình của Hàm Quang thì có thể đổi phương thức khác.”

“Phương thức gì?”

“Phân phối. Mỗi lần bán một người máy có ngoại hình như vậy, cô có thể lấy phí bản quyền.”

Hà Điền Điền như được khai sáng. Cô cười hì hì nhìn anh ta, trêu ghẹo: “Anh giúp tôi tính toán làm sao để kiếm tiền từ công ty như vậy, không sợ bị sếp biết sao?”

Không biết Tạ Trúc Tâm đang nghĩ gì, cúi đầu mỉm cười, anh ta đưa tay xoa đầu cô: “Về đi. Trên hợp đồng có vấn đề gì có thể hỏi tôi.”

“Được.”



Vừa nghĩ tới việc giao ngoại hình Hàm Quang ra, Hà Điền Điền cảm thấy chột dạ.

Cô không dám cầm hợp đồng về nhà, sợ Hàm Quang nhìn thấy.

Trên đường tan làm về, Hà Điền Điền mua một bó pháo hoa lớn, định mang về nhà lấy lòng Hàm Quang.

Hàm Quang mua một ít xương lợn giảm giá để nấu canh. Xương quá lớn, cần phải chặt ra. Hà Điền Điền vừa vào cửa đã nhìn thấy anh đứng trong phòng bếp, giơ dao chặt xương, vẻ mặt hung ác, bịch bịch bịch, chặt rất ác liệt.

Nhìn thật đáng sợ. QAQ.

Phương Hướng Bắc ngồi cạnh bàn ăn chơi điện thoại, thấy Hà Điền Điền trở về, anh ta cất giọng nói với Hàm Quang: “Hàm Quang, Điền Điền về rồi, ăn cơm thôi!” Ăn chực nhưng ngược lại rất tự nhiên.

Hà Điền Điền đi vào phòng bếp, muốn bưng cơm ra thì Hàm Quang đã vỗ nhẹ tay cô: “Đừng đụng vào, bỏng bây giờ.”

“Ồ.”

Anh ngạc nhiên nhìn cô một cái: “Cô sao vậy?”

“Không có gì.”

“Có phải đã làm chuyện gì xấu không?”

“Không có, không có!” Vẻ mặt của cô hơi hoảng hốt.

Anh híp mắt, ánh mắt sáng rực nhìn cô: “Hửm?”

“Hàm Quang, tôi mua pháo hoa đấy.”

“Không có chuyện gì mà lại niềm nở như thế? Còn nói không làm chuyện xấu!”

“... QAQ.”

Phương Hướng Bắc gõ gõ di động vào mặt bàn: “Hai người lại muốn diễn phim thần tượng sao? Bố ơi nhanh lên, con sắp chết đói rồi!”

Lúc ăn cơm, Phương Hướng Bắc mở loa ngoài điện thoại, Hà Điền Điền bị ép nghe anh ta và nữ minh tinh nổi tiếng nào đó nói chuyện với nhau, giọng nói buồn nôn, nội dung cũng rất tiêu chuẩn, cô nghe xong thì không nuốt nổi cơm.

Hà Điền Điền: “Anh mở loa ngoài làm gì vậy?”

Phương Hướng Bắc: “Chỉ hai người mới có thể diễn phim thần tượng sao? Tôi cũng muốn diễn.”

Hàm Quang: “Anh đi diễn phim người lớn thì đúng hơn.”

Phương Hướng Bắc nổi nóng, giơ ngón giữa lên với Hàm Quang.

Hà Điền Điền hoảng hốt thấy được bản thân. =.=

Cứ giữ suy nghĩ đó trong lòng ăn xong bữa cơm hỗn loạn này. Sau bữa ăn, Hà Điền Điền và Hàm Quang xuống bên hồ nước ở dưới tiểu khu đốt pháo hoa, Phương Hướng Bắc chụp ảnh cho hai người. Người máy Tiểu Phong cầm chiếc bình lấy nước hồ muốn cầm về phân tích thành phần, không cẩn thận vớt được một con rùa đen. Hàm Quang nhận lấy con rùa đen, muốn bắt về nhà nấu canh cho Điền Điền ăn.

Ôi, Hàm Quang thấy động vật nhỏ mà còn định nấu cho cô ăn, cô lại muốn bán số liệu ngoại hình của anh… Cô cảm thấy mình thật sự không trượng nghĩa.

Thế nhưng, sức mạnh dụ dỗ của đồng tiền quá lớn…

Đời người luôn luôn đứng trước những lựa chọn khó khăn.

Hà Điền Điền không dám nói thật với Hàm Quang. Hàm Quang đã nói, anh không thích trên thế giới này tồn tại người thứ hai giống anh.

Trong đêm, lúc ngủ, Hà Điền Điền nằm mơ. Trong giấc mơ, cô đi trên một con đường lớn, khắp đường đều là người máy, mỗi người máy này đều mang khuôn mặt của Hàm Quang. Thế nhưng, bọn họ không phải là Hàm Quang, cô tìm trong đám người nhưng không tìm được Hàm Quang của cô. Cô không cam lòng, tìm lại một lần nữa, cảnh này quay lại liên tục. Cho đến khi cô bị người khác lay tỉnh.

Hàm Quang nắm bờ vai cô, giọng nói đầy chán nản vang lên trên đầu cô: “Lại mơ thấy ác mộng nữa sao? Sao cô không mộng xuân nhỉ?”

Cảm xúc của Hà Điền Điền hoảng loạn, cô ngơ ngác nhìn vào bóng tối.

Hàm Quang sờ gương mặt cô, cảm giác được một chất lỏng ẩm ướt, anh khó hiểu: “Còn khóc nữa sao?”

Cô đột nhiên xích lại gần, chui vào ngực anh, cuộn tròn người lại, một tay ôm eo, mặt vùi sâu vào ngực anh.

Hàm Quang ngẩn người: “Rốt cuộc cô mơ thấy cái gì đáng sợ vậy?”

“Không có gì.”

Cuối cùng cô cũng sáng tỏ, cô nghĩ vốn dĩ nguyên nhân không phải do mình áy náy với anh.

Hàm Quang không thể chấp nhận trên thế giới này có người thứ hai như anh, cô cũng không thể.



Hôm sau, Hà Điền Điền gọi điện thoại cho Tạ Trúc Tâm, nói cho anh ta quyết định của cô.

Tạ Trúc Tâm im lặng rất lâu.

Hà Điền Điền nghĩ rằng anh ta sẽ trách móc cô, cô đã nghĩ kĩ lời giải thích, nhưng anh ta không trách cô. Anh ta chỉ nói: “Điền Điền, có một chuyện, tôi đã hoang mang rất lâu.”

“Việc gì?”

“Gặp mặt rồi nói.”

Anh ta tìm gặp cô, hai người tới quán cà phê. Hà Điền Điền cảm giác cô đang rơi vào kịch bản máu chó trên mạng kia. Tạ Trúc Tâm vì ghen tị với người máy mà yêu cầu cô đưa ra lựa chọn: con người và người máy chỉ có thể chọn một…

Tâm trạng của cô hơi xuống dốc.

Nhưng ngoài dự đoán của cô, Tạ Trúc Tâm không đưa ra yêu cầu như vậy, anh ta cũng không chất vấn chuyện phát triển tình cảm của bọn họ.

Nhưng lời nói của anh ta khiến cho cô cảm thấy căng thẳng.

Tạ Trúc Tâm: “Cô đã từng thừa nhận với tôi là cô nói dối, mặc dù là bị động. Nhưng có một chuyện, đến tận bây giờ tôi cũng không thể nào giải thích nổi: Hàm Quang tiêu tốn lượng điện gấp mấy chục lần người máy bình thường.”

“Tôi…” Cô há hốc mồm.

“Nếu như nói lần kiểm tra thứ nhất vì thời gian sử dụng ngắn mà tồn tại sai sót thì rất có khả năng. Nhưng lần Hàm Quang rơi xuống nước đó, tôi bảo người ta làm kiểm tra cho cậu ấy, phần cứng của cậu ấy không có vấn đề gì. Nhưng lúc đó tôi thấy lượng điện của cậu ấy còn thừa, tiện tay tính toán một chút. So với tiêu tốn lượng điện lần trước thì lần đánh giá này vẫn như cũ, gấp mấy chục lần bình thường.” Anh ta nhìn cô, ánh mắt sau cặp kính bình tĩnh mà sắc bén: “Điền Điền, cho tôi một lời giải thích hợp lý.”

Nhìn vào ánh mắt của anh ta, đầu óc Hà Điền Điền trở nên trống rỗng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.