Nhiệt độ sáng sớm xuống thấp, gió lạnh thấu xương thổi qua làm mặt nước
rung động, gần như thời tiết rét lạnh không độ, khiến cho nước sông càng thêm lạnh như băng, đây chính là điển hình của khí hậu phương Bắc.
Sắc trời còn tờ mờ sáng, một tiểu cô nương cột bím tóc, gầy tong teo,
nhìn qua chỉ mới chín tuổi, trên người mặc quần áo đơn bạc, mang theo
hai thùng gỗ quần áo lớn, đi về phía bờ sông.
Khuôn mặt của nàng thuần khiết, lõm xuống mảnh khảnh vì thiếu dinh
dưỡng, nhưng đôi mắt lại sáng rực, người sáng suốt vừa nhìn thấy nữ hài, liền có thể nhìn ra, nữ hài này sau khi lớn lên sẽ đẹp thế nào.
Đáng tiếc, ngọc sáng lại long đong. Nhìn bộ dạng của nữ hài, giống như chưa từng có một ngày tốt.
Mới sáng tinh mơ, nàng phải mang theo hai thùng quần áo, đến ven sông lạnh thấu xương này để giặt quần áo.
Đôi tay nhỏ dường như không chịu nổi sức nặng của thùng gỗ lớn, nàng
mang theo thùng gỗ đi một đoạn đường ngắn, lại phải dừng nghỉ ngơi một
chút rồi mới tiếp tục đi tới bờ sông, khi đi đến được bờ sông, nàng đã
thở không ra hơi.
Tuy mệt mỏi, nhưng nữ hài cũng chỉ dám nghỉ ngơi một lát, sau đó liền
lập tức vén tay áo lên, đôi tay nhỏ xâm nhập vào trong nước sông lạnh
như băng.
Thoáng chốc, rét lạnh thấu xương giống như ngàn vạn cây châm đâm thẳng
vào bàn tay nhỏ bé, nàng nhịn không được khẽ hô lên một tiếng: “Oa! Thật lạnh!”
Mùa đông đáng ghét sắp đến, nước sông đến mùa đông sẽ lạnh hơn.
Nhịn xuống rét lạnh thấu xương và cơn đói bụng, nữ tử bắt đầu vội vàng
giặt quần áo trong thùng, nếu không, sáng nay nàng đừng nghĩ đến chuyện
được no bụng.
Nàng cam chịu giặt từng kiện quần áo bẩn, phụ thân của nàng qua đời từ
khi nàng bốn tuổi, mẫu thân của nàng một mình mang theo nàng và đệ đệ
sáu tuổi, cùng đệ đệ năm tuổi đến sống ở trong thôn nhỏ này, mà một gia
đình không có nam nhân chiếu cố, đương nhiên sẽ cực kỳ nghèo khổ.
Bởi vì nghèo khổ nên cuộc sống không dễ chịu, tiểu cô nương luôn làm
xong công việc, nếu không làm xong mẫu thân tức giận sẽ đánh mắng nàng.
Mẫu thân cầm gậy trên tay, không đồng tình với lười biếng và làm việc
sai ý mình!
Mà đợi đến khi nàng giặt xong hai thùng quần áo lớn, mặt trời đã lên cao.
Lúc này nhiệt độ đã không còn rét lạnh giống như sáng sớm, nhưng hai
thùng quần áo ướt, mặc kệ là nàng cầm quần áo vắt nhiều, dùng nhiều sức
vắt, thì hai cái thùng vẫn nặng hơn so với nàng.
Nhìn mặt trời đã lên cao, nàng gia tăng bước chân, vội vàng mang hai cái thùng quần áo đã giặt trở về, không biết hai người đệ đệ của nàng có
lòng tốt để lại đồ ăn sáng cho nàng không.