" Không được, không được, thân phận của ta hèn mọn, làm sao có thể để người khác tới hầu hạ? " Ngưng Tuyết xua tay từ chối, " Chuyện gì ta cùng làm rồi, có thể tự chăm sóc cho bản thân. " Nàng biết Hàn Băng để cho nàng ở chỗ thoải mái như vậy, nàng cảm động rơi nước mắt làm sao có thể yên tâm để người khác tới hầu hạ.
" Tiểu thư Ngưng Tuyết ngàn vạn lần đừng suy nghĩ như vậy, đảo chủ không phân phó ta bảo người làm hạ nhân, người không phải lên đảo để làm hạ nhân, để tỳ nữ hầu hạ người là việc nên làm. " Vừa gặp mặt, từ tận đáy lòng Hạ Triều đã thích tiểu hài tử làm người khác yêu thương này, những tiểu hài tử bằng tuổi nàng giống như nàng lại không có nhiều.
Lúc Hạ Tiều nói chuyện với Ngưng Tuyết thì có một bóng dáng bé nhỏ lén lút ló đầu ngoài cửa vào, Hạ Triều đương nhiên nhìn thấy, dù không nhìn trực tiếp hắn cũng biết người nọ là ai, nhanh chóng chạy tới cửa túm lấy bím tóc tiểu nữ tử.
" Ôi, đừng kéo ta thô lỗ như vậy, thật là khó chịu, mau thả ta xuống. "
Nữ hài tử cau mày kêu lên, quơ quơ tay chân ngắn ngủn nhưng Hạ Triều vẫn túm lấy nàng xách lên không trung lên cũng không lên mà xuống cũng không xuống được.
" Lạc nhi, ngươi lén lút ngoài cửa làm cái gì ? Ở phòng bếp không có chuyện gì cho người sao ? Nếu không làm xong việc mà chạy tới đây chời cẩn thận sau này ta không để cho Lý ma ma ở phòng bếp chăm sóc ngươi nữa. " Hạ Triều răn dạy giống như cảnh cáo Lạc nhi sau đó mới thả nàng xuống.
Lạc nhi bị xách cũng không dễ chịu gì, nàng xoa xoa cái cổ đau đớn, “Phòng bếp làm gì có chuyện cho ta làm. Ngươi quên hôm này đầu bếp phải chuẩn bị yến tiệc tiếp đón đảo chủ cho nên ngươi đặc biệt phân phó không ai được phép cho ta bước vào phòng bếp. " Nàng nghịch ngợm thanh minh, hai mắt lóe lên sự bướng bỉnh, gương mặt nhỏ nhắn luôn làm cho người khác chết không đền mạng nở nụ cười ngọt ngào.
Cũng vì nàng thường hay làm nũng với Hạ Triều cho nên thường gọi là Hạ gia gia, Hạ gia gia, bởi vì nàng mới bị bán tới đảo hơn hai tháng, lại làm cho Hạ Triều cảm thấy vui vẻ nhưng là một trong những người làm người trên đảo cảm thấy đau đầu nhất.
" Ngươi nha ! Đúng là quỷ tinh ling. " Hạ Triều hết cách với nàng, cũng biết nàng nói thật.
" Hạ gia gia, tiểu hài tử này là ai ? " Lạc nhi đưa tay chỉ vào nữ hài tử trong phòng, bộ dáng nàng ấy thật tốt, còn có gương mặt trái xoan nàng hâm mộ nhất. Dáng vẻ không giống như nàng, khuôn mặt tròn tròn béo béo, có chút khó coi.
Hạ Triều gõ vào đầu Lạc nhi một cái, “Không biết lễ phép! Tiểu thư Ngưng Tuyết là khách đảo chủ mang về, sau này ngươi không cần ở phòng bếp hỗ trợ, công việc sau này của ngươi là phụ trách chăm sóc tiểu thư Ngưng Tuyết.”
“Sao! Thật tốt quá!” Lạc nhi chạy nhảy tới trước mặt Ngưng Tuyết, hưng phấn ôm lấy Ngưng Tuyết, sau đó lập tức buông tay, quy củ nói với Ngưng Tuyết: “Xin chào, ta gọi là Lạc nhi, nữa năm nữa vừa tròn chín tuổi, ngươi thì sao?” Nàng cười tít mắt nhìn Ngưng Tuyết, nhiệt tình cầm lấy tay nàng.
“Xin chào, ta là Ngưng Tuyết, đã chín tuổi rồi.” Ngưng Tuyết vừa nói vừa mỉm cười, trong lúc không để ý, tâm trạng vốn khẩn trương đã không còn nữa.
Ngưng Tuyết và Lạc nhi là hai nữ hài tử xấp xỉ nhau, lập tức trở thành người bạn hợp ý. # # # Ầm... ầm.. từng tiếng sóng xuyên qua khung cửa sổ truyền vào trong phòng, tuy đã tối muộn nhưng Ngưng Tuyết vẫn mở to hai mắt, không có chút buồn ngủ nào. Dù sao đầy cũng là buổi tối thứ nhất nàng ở trên đảo, khó tránh khỏi việc bị mất ngủ.
Lạc nhi ở cùng Ngưng Tuyết thấy thế vội vàng hỏi: “Tiểu thư, có phải người không ngủ được hay không?”
“Ừ, có chút, nhưng không có gì quan trọng, nếu mệt mỏi thì ngươi ngủ trước đi.”
“Ta mới không mệt.” Lạc nhi cực kì có tinh thần, “Nhưng mà ta có biện pháp.” Nàng từ trên giường ngồi dậy, kéo y phục lên.
“Đợi một chút, ngươi muốn đi đâu?”
“Đương nhiên là đi tìm Hạ gia gia kể chuyện cho chúng ta nghe, chuyện ông ấy kể là tuyệt nhất, đặc sắc nhất, nếu người nghe qua một lần tuyệt đối sẽ muốn nghe lần thứ hai.”
Ngưng Tuyết không kịp gọi Lạc nhi lại, Lạc nhi gấp gáp đã sớm như làn khói chạy ra khỏi phòng.
Chỉ lát sau, không biết Lạc nhi dùng phương pháp gì, kéo Hạ Triều không cam tâm tình nguyện đi tới Lâm Tịch tiểu trúc.
“Hạ gia gia, người đã tới, nhất định phải kể chuyện cho chúng ta nghe, Lạc nhi thích nhất là nghe người kể chuyện.”
“Được, được, ngươi không cần lại kéo ta.” Hạ Triều bị Lạc nhi làm phiền không chịu được, hắn buông tay Lạc nhi ra, tự mình ngồi xuống ghế.
Vừa rồi đảo chủ ở Nhật triều lâu phân phó hắn, sau đó lại đến Tàng Tuyết viên pử phí sau Dạ Tịch lâu, hắn về trong lâu làm việc của mình, vừa mới xắn tay không nghĩ Lạc nhi cái quỷ tinh linh này muốn hắn tới Lâm tịch tiểu trúc kể chuyện xưa. Haiz. Hắn đường đường là quản gia của Hàn Băng đảo lại phải kể chuyện xưa cho hai đứa trẻ nghe, muốn trách thì trách hắn vẫn luôn thương yêu hai tiểu hài tuwrnafy, hiện tại nửa đêm còn phải làm “Bà vú”
“Hạ gia gia, hôm nay người kể chuyện xưa gì cho chúng ta nghe?” Lạc nhi nhảy nhót lôi kéo Ngưng Tuyết ngồi trên giường nghe Hạ gia gia kể chuyện, đây là chuyện khiến nàng vui nhất.
“Ta sẽ kể tới chuyện thú vị xảy ra ở thời Tam quốc, không biết tiểu thư Ngưng Tuyết có cảm thấy hứng thú không?”
“Ta chưa từng nghe qua chuyện xưa ngươi kể, Hạ tổng quản cứ nói, ta thích nghe.”
“Được, vậy ta kể đây.” Hạ Triều bắt đầu kể chuyện xưa cho hai tiểu hài tử, nữa đêm ở Lâm Tịch tiểu trúc, ba người già trẻ hi hi ha ha cười hết sức náo nhiệt, ban đêm yên tĩnh càng làm cho không khí thêm vui vẻ.
Sáu năm sau
Ngoài xa nước biển đều một màu xanh thẳm, trời xanh không một đám mây.
Ngưng Tuyết đứng ở vị trí cao bên bờ biển, một mình nhìn mặt biển ở phía chân trời xa xa.
Mỗi lần Hàn Băng đi ra ngoài 5,6 tháng mới quay về đảo mà hắn chỉ ở trên đảo mười ngày sau đó lại rời khỏi Hàn Băng đảo, chưa bao giờ ngừng lại.
“Hắn... hôm nay có trở lại hay không?” Trong lòng Ngưng Tuyết có chút mất mát, những lời này vừa tự hỏi cũng là tự trả lời.
Nàng đeo một cây trâm, trong mùa đông giá rét làm bật lên gương mặt đại mỹ nhân khuynh thành tuyệt sắc, nhưng đôi hàng lông mày nhíu lại, giống như nói rõ trong lòng nàng đang phiền muộn và không vui.
Sáu năm trước Hàn Băng mang nàng rời khỏi vung gió tuyết phương Bắc, nàng cứ mờ mịt đi theo hắn tới Hàn Băng đảo thần bí trong mắt người đời. Hàn Băng cho nàng sống cuộc sống mới khác xa với trước kia, có nô tì sai bảo, cơm áo không lo, còn để cho nàng học võ công và đọc sách viết chữ.
Lúc mới đến, nàng vui vẻ vì không cần sống cuộc sống khổ sở như lúc xưa, hơn nữ còn có Hạ gia gia yêu thương nàng, có Lạc nhi vui vẻ bầu bạn với nàng, ngoại trừ thái độ Hàn Băng đối với nàng, luôn lạnh nhạt như vẻ mặt bên ngoài của hắn. Nhưng mà nàng không cần, bởi vì có thể thoát khỏi người mẫu thân không yêu thương nàng là chuyện tốt nhất cả đời này.
Nhưng mà ở lâu trên đảo nàng cảm thấy nhạt nhẽo thiếu thiếu gì dó, nàng không yên tâm bắt đầu suy nghĩ muốn rời đảo, nghĩ muốn nhìn thế giới bên ngoài, cũng muốn trở về gặp người mẫu thân đã từ biệt.
“Mẫu thân sau khi có đệ đệ liền không yêu thương ta nữa nhưng ta vẫn rất nhớ bọn họ.” Nàng đang nhớ tới người thân ở phương Bắc.
Nàng không biết hiện tại bọn họ có tốt hay không? Có phải vẫn khổ sở như trước lúc nàng rời đi hay không?
Nhớ rõ lần trước lúc Hàn Băng về, nàng lấy hết dũng khí mở miệng, nhắc tới chuyện sẽ rời đảo.
Hàn Băng vẫn lạnh nhạt như cũ nhìn nàng, khuôn mặt anh tuấn vãn như sáu năm trước khi mới gặp nhau, trong trẻo mà lạnh lùng, hắn không trả lời nàng điều gì nhưng ánh mắt sắc bén làm cho nàng cảm thấy sợ hãi, hắn muốn cho nàng biết nàng đã vượt qua giới hạn được cho phép.
Giống như bên ngoài đang nói, hắn cho nàng cuộc sống hậu đãi như vậy, vì sao nàng còn tham lam muốn xem thế giới bên ngoài.
Hàn Băng im lặng không nói gì, đánh mất ý nghĩ cuarnangf, nàng đành phải tiếp tục cuộc sống hắn đã an bài tốt cho nàng, một nơi do hắn lựa chọn, sống cuộc sống cô đơn.
Nói thật ra, tới Hàn Băng đảo lâu như vậy nàng vẫn không biết nhiều về Hàn Băng. Chẳng những vì hắn và nàng cách nhau mười lăm tuổi, tuổi hai người cách xa nhau, mà thời gian hai người ở chung quá ít, dù nàng nghĩ muốn xua đi sự lạnh lùng của hắn cũng không thể.
Tất cả mọi thứ về Hàn Băng đều rất thần bí, cũng như dùng một chiếc khăn che mặt tạo nên sự thần bí cho Hàn Băng đảo.
Ngưng Tuyết ngẩng đầu, lại nhìn chân trời phía xa, vẫn như cũ không thấy có con thuyền nào. Mỗi ngày tới nhìn bờ biển, đã trở thành thói quen trong cuộc sống của nàng.
“Xem ra hôm nay hắn không trở lại.” Buông tha chờ đợi, Ngưng Tuyết rời khỏi bờ biển.
Sau khi Ngưng Tuyết rời khỏi bờ biển, liền trở về chỗ ở - Tàng Tuyết Viên (hẳn là Tàng Tuyết – nghe như kim ốc tàng kiều hén cả nhà ^_^), đây là nơi sáu năm trước Hạ quản gia sai người đẩy nhanh tốc độ xây dựng, Tàng Tuyết Viên lớn như vạy chỉ có một mình nàng ở, làm cho Ngưng Tuyết vốn sợ cô đơn càng cảm thấy tịch mịch và nhàm chắn. Hơn nữa lúc Hàn Băng từ trung nguyên trở lại, phần lớn hắn đều ở một là Nhật Triều các, hai là Dạ Tịch lâu, cho nên cơ hội nàng nhìn thấy hắn ít đến thương cảm.
Ngưng Tuyết từ từ trở về Tàng Tuyết Viên liền gặp tỳ nữ Lạc nhi của nàng đang rảnh rỗi ngồi trong sảnh ăn điểm tâm ở trên bàn, nhàm chán chơi bím tóc hai bên vai chờ nàng trở về.
Vừa thấy Ngưng Tuyết trở về, Lạc nhi mỉm cười ngọt ngào lộ ra hai lúm đồng tiền bên má, bộ dáng đáng yêu như một đứa trẻ.
“Tiểu thư tốt của ta, người đã trở lại, ta thật sự sợ người không trở lại đấy, thuốc bổ trên bàn đã nguội lạnh, đến lúc đó uống càng đắng.”
“Lại là thuốc bổ, ta không uống có được không?” Ngưng Tuyết nhíu mày, không biết vì sao nàng chỉ sợ uống thuốc, nhưng Hàn Băng quy định mỗi ngày phải uống thuốc bổ.
Lạc nhi đứng lên bưng bát thuốc còn nóng lên, giống như bà quản gia nhắc đi nhắc lại: “Không thể không uống, đây là đảo chủ phân phó việc hàng ngày của ta, mỗi ngày người phải uống một chén thuốc bổ, ta mới có thể báo cáo kết quả công việc, nếu không thì đảo chủ không ở trên đảo không biết người có lười biếng không uống thuốc hay không như chỗ Hạ gia gia ta đã nói qua.”
“Thân thể ta khỏe mạnh như vậy cũng không có bệnh gì, dù là thuốc bổ nhưng ta cũng không thích, để ta nghỉ ngơi một ngày là tốt rồi.”
“Không được, người phải uống hết, nếu không sẽ bị đảo chủ trách mắng, không cần lôi ta xuống nước nha.”
“Haix, xem như ngươi lợi hai.” Ngưng Tuyết sợ nhất lúc Lạc nhi trở nên lạnh lùng, lạnh lùng thì sẽ không mắng nàng mà chỉ dùng ánh mắt sắc bén nhìn nàng chằm chằm đủ làm cho nàng khó chịu.
Miễn cưỡng tiếp nhận chén thuốc trong tay Lạc nhi, Ngưng Tuyết cau mày, nàng sợ nhất là uống thuốc bổ hầm từ óc. ( óc heo ý cả nhà, ai ăn chưa, nhìn thấy sợ òi...)
Lạc nhi thỏa mãn nhìn Ngưng Tuyết uống xong thuốc bổ, nàng tò mò hỏi: “Nghe Hạ gia gia nói hôm này đảo chủ và Dạ Đông sẽ về, không biết có phải hay không?” Cho tới bây giờ kể từ khi lên đảo, người luôn đi cùng đảo chủ khắp nơi cũng chỉ có Dạ Đông.
“Ta không biết.” Ngưng Tuyết cũng không xác định, nàng mới tới bờ biển nhìn qua nhưng không thấy có con thuyền nào, nếu Hạ gia gia nói đêm nay Hàn Băng trở về có lẽ không sai.
“Vâng.” Lạc nhi thấy Dạ Đông về nên có chút thất vọng, nhưng nàng chợt đỏ mặt giải thích: “Ách... Ta nói, không thấy đảo chủ thật thất vọng.”
“Ngươi nha, luôn nhớ cái đâu đâu, nhớ lại bộ tâm pháp tối qua ta dạy cho ngươi, nếu không cả đời ngươi cũng không học được võ công.”
Trong lòng Lạc nhi thầm kêu hỏng bét, vì có ý tốt mà quên tiểu thư nói muốn dạy nàng tâm pháp, tối qua nàng chỉ nhớ đến chuyện Dạ Đông về.
“Tiểu thư, người không phải không biết muốn Lạc nhi ta nhớ chữ cái thì ta đọc nhanh như gió đấy.” Nàng có chút chột dạ giải thích: “Nhưng mà... Muốn ta nhớ võ công tâm pháp khó này, ta không có cách nào.”
“Thật không chịu nổi ngươi, đến lúc ta dạy võ công tâm pháp cho người, ngươi không nhớ võ công tâm pháp là cái gì còn muốn học võ công như thế nào đây.”
“Tiểu thư, lần sau Lạc nhi không dám nữa, người không nên không dạy ta võ công.” Lạc nhi cực kì hâm mộ người có võ công, nhớ lần trước lúc đảo chủ về đảo, nàng thấy đảo chủ và Dạ Đông thi triển công phu, nàng sùng bái muốn chết, bởi vì một người đơn thuần như nàng cũng nhìn thấy đảo chủ cực kì thích Tiểu thư Ngưng Tuyết.
Đáng tiếc hai người này như thiếu thiếu điều gì, chẳng những thời gian ở chung rất ít mà cũng chưa từng nghe tiểu thư nói thích hay yêu đảo chủ. Tiểu thư Ngưng Tuyết bị động cũng làm cho người nô tì như nàng lo lắng không thôi.
“Lạc nhi, nếu người không suy nghĩ linh tình thì ta sẽ cân nhắc.” Người luyện công kị nhất là không chuyên tâm, chỉ nhìn Lạc nhi luôn mơ hồ còn muốn nói luyện công, nàng sẽ lo lắng thay nàng ta.
“người yên tâm, Lạc nhi sẽ chuyên tâm.”
“Thuốc bổ này ta đã uống xong, ngươi cất đi, ta muốn vận công.”
Mỗi lần uống xong thuốc bổ nàng phải vẫn khí để hấp thu hết thuốc bổ nỳ, đây cũng là do Hàn Băng quy định phải làm hàng này, nên không thể lười biếng dù chỉ một chút.
Làm sao Ngưng Tuyết không biết Lạc nhi thầm thích Dạ Đông, nàng đã ở cùng Lạc nhi nhiều năm, biết trong lòng nàng ta thích ai, nàng cũng hâm mộ vì nàng ngay cả đối tượng yêu thích cũng không có.
Đối với nàng mà nói, Hàn Băng vẫn là ân nhân sáu năm trước cứu nàng từ trong gió tuyết.
Ở trong cảm nhận của nàng, Hàn Băng giống như trưởng bối, nàng và hắn kém nhau mười lăm tuổi, mặc kệ nàng có trưởng thành hay không thì nàng vẫn đối đãi với hắn như thúc thúc. (Chồi ôi, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình rồi, chúc mừng Hàn Băng mặt lạnh nha, kaka) Ngưng Tuyết đối với tương lai của mình vẫn mê man, nàng không thể rời khỏi Hàn Băng đảo, rốt cuộc khi nào mới có thể gặp được ý chung nhân của nàng? Mà tư vị khi yêu say đắm là như thế nào? Nàng rất tò mò, cũng cực kì muốn biết, đáng tiếc bị vây trên đảo, chỉ sợ không có cơ hội để thử rồi.