Ngưng Tuyết thở hổn hển, yếu đuối nằm trong ngực Hàn Băng, cái đầu nhỏ không ngừng tự hỏi.
Nàng nên khóc sao? Dù sao thì Hàn Băng cũng đã cướp đi trong sạch của nàng.
Nàng không nên khóc sao? Hiện tại trong lòng nàng chỉ thấy tiếc nuối nhàn nhạt.
Không thể hiểu rõ nguyên nhân gì? Vốn nàng muốn lần đầu tiên của mình sẽ hiến tặng cho người mình yêu, nhưng Hàn Băng đã hủy đi niềm hy vọng của
nàng. Không có nữ nhân nào không coi trọng trinh tiết cả, đời này nàng
nhất định chỉ có thể trở thành nữ nhân của Hàn Băng mà thôi.
Mới
vừa trải qua kích tình nên nàng có chút mệt mỏi, nàng thật sự không muốn cứ như vậy mà đem trong sạch của mình cho Hàn Băng, nhưng Hàn Băng độc
tài như vậy vẫn cứ bức nàng thuận theo.
Nhưng nếu như nàng cứ như vậy mà hy sinh trinh tiết của mình thì có thể cứu được Lạc Nhi đang bị
giam ở Minh Cư vô, vậy cũng đáng giá.
Thân thể hiện tại của nàng
đang trần truồng nằm bên cạnh thân thể lõa lồ của Hàn Băng, hai người
dán vào nhau thân mật thật dễ chịu, nàng khôngquen muốn động đậy thân
thể nên di chuyển thân mình sang bên kia giường, nhưng lại bị Hàn Băng
kéo lại vào ngực của hắn.
Hàn Băng biết Ngưng Tuyết muốn chạy trốn, hắn cau mày nói: “Nàng không nên lộn xộn, chẳng lẽ nàng còn muốn một lần nữa?”
Vừa nghe nói thế, Ngưng Tuyết lập tức nằm ngoan ngoãn ở trong ngực Hàn Băng, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
”Ta không làm loạn, ngươi cũng không cần làm tiếp một lần nữa đâu.” Nàng
nhỏ giọng cầu khẩn, mới vừa rồi làm chuyện kia đến bây giờ giữa hai chân của nàng vẫn còn đau.
”Nàng không thích cùng ta làm chuyện này sao?” Hàn Băng muốn biết suy nghĩ của Ngưng Tuyết.
Vấn đề này quả thực là làm khó Ngưng Tuyết, nếu nàng nói là không thích thì Hàn Băng nhất định sẽ tức giận; Nhưng nàng lại không muốn nói mình
thích làm chuyện đấy. Nếu không phải vì Hàn Băng lấy chuyện của Lạc Nhi
ra uy hiếp nàng thì sao nàng có thể ngoan ngoãn thuận theo hắn, hơn nữa
còn phối hợp với hắn làm xong chuyện này đây.
”Hả?” Lông mày anh tuấn của Hàn Băng nhếch lên.
Ngưng Tuyết đỏ mặt nói: “Cái này ………. Ta………” Ghét Hàn Băng, sao hắn lại hỏi
nàng cái vấn đề này chứ, còn bắt buộc nàng phải trả lời.
”Nói ra làm nàng thẹn thùng sao?”
Hàn Băng cúi đầu vô cùng thân thiết hôn vào vành tai Ngưng Tuyết, hắn biết
với nữ nhân việc như vậy đều xấu hổ khi mở miệng nói, hắn hỏi Ngưng
Tuyết như vậy nhưng mặt hắn cũng đỏ bừng rồi.
”Nàng vĩnh viễn sẽ
là người của ta.” Hàn Băng dường như ôm chặt lấy Ngưng Tuyết, mũi hắn
ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt trên tóc của nàng.
”Ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?” Ngưng Tuyết sợ hãi hỏi.
”Nàng hỏi đi.”
”Tại sao ngươi nhận định phải là ta?” Nàng tò mò mở miệng hỏi.
”Chờ nàng chính thức thành thê tử của ta, ta sẽ nói cho nàng biết.” Hàn Băng quyết định hiện tại sẽ không nói cho nàng biết đáp án, hắn muốn đợi đến đêm tân hôn sẽ nói cho nàng biết.
”Vậy ta hỏi một vấn đề khác được không.”
”Ừ, nàng hỏi đi!” Tâm tình hiện tại của hắn không tệ.
”Lúc nào thì ta có thể rời khỏi đảo Hàn Băng?” Nàng thật sự muốn về quê
hương một chút, đã lâu rồi nàng chưa gặp nương và đệ đệ, coi như là thấy một chút cũng tốt.
Hàn Băng nhìn khuôn mặt mong đợi của Ngưng
Tuyết làm hắn tưởng Ngưng Tuyết muốn rời bỏ hắn, thì trong ngực hắn
không khỏi tức giận. Ngưng Tuyết vĩnh viễn đều chỉ có thể là người của
hắn, hắn sẽ không bao giờ cho nàng rời khỏi đảo Hàn Băng.
Hắn là
nam nhân có ý chí chiếm hữu cực lớn, ai cũng không thể đem Ngưng Tuyết
rời khỏi hắn, kể cả Ngưng Tuyết có chết cũng không thể!
”Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đó.”
Hàn Băng nói một câu đã phá vỡ hết hy vọng của Ngưng Tuyết.
”Ngươi………” Nàng rất đau lòng, dù sao hắn cũng không thể chuyên chế như thế, để cho nàng về nhà thăm người thân cũng không cho đi.
Giữa hai người là sự im lặng và trầm mặc. Ngoài cửa sổ vẫn truyền đến những ân thanh quen thuộc của sóng biển.
Trăng đã lên cao, bầu trời trong sáng.
Nàng cứ nằm như vậy để Hàn Băng ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cõi lòng nàng đầy đau đớn chìm dần vào giấc ngủ.
Ánh nắng ban mai sáng đến chói mắt, Hàn Băng khẽ chạm vào môi của Ngưng Tuyết.
Nàng rất ngọt, nếm vào mùi vị giống như là mật vậy, làm cho hắn không thể bỏ được, ở môi nàng lưu luyến nhiều lần.
Đêm qua nàng bị hắn làm cho mệt muốn chết, nhìn nàng ngủ thật say đến ngay cả việc bị hắn hôn mà nàng cũng không biết.
Nhìn bộ dáng Ngưng Tuyết ngủ say, vật kia của Hàn Băng lại không an phận mà
giơ nanh giơ vuốt lên. Hắn bắt đầu thăm dò da thịt nàng thật tỷ mỉ,
dường như vẫn không cảm thấy đủ, hắn lại muốn thân thể của nàng lần nữa.
Miệng hắn phóng túng hôn lên bầu ngực trắng nõn của nàng, nụ hoa của nàng vốn đang mềm mại, bởi vì Hàn Băng dùng lưỡi hôn và sờ soạn nhẹ nhàng làm
đỉnh nhũ hồng trong chốc lát trở nên căng cứng.
”Ưm……….” Ở trạng thái vô ý thức, Ngưng Tuyết theo bản năng đáp lại.
Hô hấp của Hàn Băng bắt đầu dồn dập, hắn không ngừng trêu chọc đỉnh nhũ
màu hồng của nàng, ngón tay hắn chậm rãi dời xuống dưới dò xét độ ướt át của hoa huy*t.
”A……Đừng…………”
Ngưng Tuyết kháng cự yếu ớt, nàng từ từ tỉnh lại, nàng cảm giác được Hàn Băng đang dùng ngón tay để
trêu chọc hạ thân của mình, hắn còn đem ngón tay quỷ quái cắm vào khe
huyệt của nàng, thân thể nàng đúng là không có tiền đồ, tại sao lại chảy ra nhiều mật dịch như vậy chứ.
”Của nàng thật chặt.” Hàn Băng
cảm thấy ngón tay của mình bị nàng kẹp chặt, sự xâm nhập của ngón tay vì có mật dịch làm ẩm ướt nên thoải mái chậm rãi di chuyển ở bên trong.
Nhưng hoa huy*t của nàng vẫn hút chặt lấy ngón tay đang đâm vào của hắn, làm hắn cảm thấy vui vẻ.
Tình huống lúc này làm Ngưng Tuyết hoàn toàn tỉnh táo, mặc dù thân thể của nàng phản ứng với sự vuốt ve của Hàn Băng, nhưng nàng còn tức giận chuyện hắn không cho nàng gặp người thân, cho nên trong lòng nàng cũng không tình nguyện ân ái cùng Hàn Băng.
”Không muốn, ta không muốn nữa.” Ngưng Tuyết giận dữ mắng mỏ, đôi tay nàng
dùng sức đẩy Hàn Băng ra nhưng lại không di chuyển Hàn Băng được một
chút nào.
Ngưng Tuyết to gan cử động phản kháng hắn khiến cho Hàn Băng bỗng chốc ngừng động tác trên tay lại. Nhiệt tình trong nháy mắt
trở nên nguội lạnh.
”Ta nói là ta không muốn nữa, nhất là cùng với ngươi!”
Mặc dù sợ Hàn Băng nổi giận nhưng Ngưng Tuyết vẫn cả gan nói ra lời trong
lòng, dù sao cùng lắm cũng chỉ là con đường chết mà thôi.
Một khi nàng đã cố chấp thì cũng không sợ chết.
”Nàng đã là nữ nhân của ta, ta muốn nàng làm thì nàng phải làm!”
Hàn Băng nổi giận, hắn dùng lực kéo hai chân Ngưng Tuyết ra, không chút lưu tình đem vật cứng rắn của mình hung hăng đâm vào cơ thể nàng.
”Đau quá!” Ngưng Tuyết kêu đau, nước mắt xông lên hốc mắt.
Mặc dù không phải là lần đầu tiên, nhưng cái đó của Hàn Băng thật sự là quá lớn, hắn tiến vào tàn nhẫn như vậy cũng không quan tâm xem nàng có thể
chịu được hay không.
Nước mắt của Ngưng Tuyết tràn đầy trong mắt khiến trong ngực Hàn Băng vụt qua một hồi buồn bực và đau đớn.
”Đây đều là do nàng tự chuộc lấy!” Hắn lạnh nhạt nói, sau đó vùi mình càng sâu hơn.
Lời nói lạnh nhạt của Hàn Băng như đâm thật sâu vào lòng làm Ngưng Tuyết bị thương, thân thể của nàng đau đớn quá, trái tim cũng thật đau! Cõi lòng Ngưng Tuyết tan nát để mặc cho suy nghĩ của mình bay xa, không chú ý
tới cảm thụ của Hàn Băng trên người nàng.
”Đừng tưởng rằng cứ như vậy là có thể đối phó với ta!”
Hàn Băng tức giận vô cùng, kéo chân nàng mở càng rộng ra không ngừng đâm
mãnh liệt vào trong cơ thể nàng, hắn cắm vào giống như muốn điên cuồng
xé rách nàng.
Cánh hoa vẫn sưng đỏ đau đớn không chịu nổi sự thô
bạo, mạnh mẽ của Hàn Băng, Ngưng Tuyết chỉ cắn môi nín nhịn để hắn chạy
nước rút trên người nàng.
”Như thế nào? Thoải mái sao? Giống như
bộ dáng dâm đãng rên rỉ như đêm qua!” Hàn Băng điên cuồng chuyển động,
cố ý lên tiếng khuất nhục Ngưng Tuyết.
Ngưng Tuyết cắn chặt môi
dưới, hoa huy*t non nớt bị Hàn Băng làm cho đau đớn, thật khó chịu, nàng không nhịn được bật thốt ra tiếng rên rỉ, nhưng không phải là tiếng rên rỉ vì vui thích mà là khổ sở.
”A……Ta không muốn………….” Nàng thật sự rất đau.
Chẳng qua Hàn Băng cũng không vì vậy mà buông tha nàng, hắn tà ác cười thành tiếng.
”Tiểu Ngưng Tuyết của ta, ta chính là vô cùng muốn đấy.” Hắn thẳng lưng hung
hăng, mạnh mẽ, “Sẽ không kết thúc nhanh như vậy đâu”
Hắn không
ngừng chuyển động, giống như không có kết thúc. Cho đến khi Hàn Băng đạt đến cao triều, đem lửa nóng phun vào bên trong cơ thể Ngưng Tuyết thì
Ngưng Tuyết cũng mệt mỏi đến nỗi ngủ mê man.
Khi Ngưng Tuyết tỉnh lại lần nữa thì Hàn Băng đã rời Dạ Tịch lâu. Gian phòng chỉ còn lại mỗi mình nàng.
Sau khi trải qua chuyện này nàng từ thiếu nữ lột xác thành nữ nhân. Trong
lòng hay trên cơ thể đều có rất nhiều biến hóa khiến nàng nhất thời
không thích ứng kịp.
Nhất là bây giờ, giữa hai chân của nàng vẫn đau đớn và sưng đỏ, đều do Hàn Băng tạo thành!
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ đến chói mắt nhưng không quét được hết ám ảnh ở trong lòng của nàng đối với hắn.
Ngươi là nữ nhân của ta, ta muốn ngươi làm thì ngươi phải làm!
”Ta không phải là nữ nhân để cho ngươi phát tiết!” Ngưng Tuyết tức giận nói.
Nàng có hối hận một chút vì sao sáu năm trước nàng lại kích động cùng hắn
rời Bắc Phương để bây giờ mình lâm vào hoàn cảnh khốn cùng như vậy.
Nàng ngồi dậy quyết định không nằm ở trên giường lãng phí thời gian nữa, da
thịt của nàng vẫn còn lưu lại mùi vị và dấu vết của Hàn Băng.
Giống như là hờn dỗi, mặc dù dấu vết trên người nàng không thể rửa sạch, nhưng nàng vẫn muốn rửa đi mùi vị mập mờ quanh thân.
Một mình Ngưng Tuyết đi trong rừng đào, hoa đào nở rộ trên con đường nhỏ,
gió thổi dịu dàng và nhẹ nhàng trên ngọn cây làm rơi từng cánh hoa màu
hồng, bay xuống dưới người nàng. Nàng cũng không phủi những cánh hoa
trên người xuống, nàng chỉ đi theo hướng quen thuộc tới một nơi mà bốn
phía xung quanh đều là cây đào có nước suối chảy róc rách ở bên.
Nơi này là con suối nhỏ của nàng, mỗi khi thời tiết nóng bức khó chịu nàng đều sẽ len lén tới đây nghịch nước và tắm rửa.
Nàng nhìn xung quanh, nàng biết rõ nơi này cực kỳ kín đáo, trừ nàng biết ra
cũng không có người khác xông tới, nhưng nàng vẫn chưa an tâm nên nhìn
hai bên.
Khi xác định bốn phía thật sự không có người nàng mới
cởi bỏ từng y phục trên người xuống, toàn thân trần truồng tiến vào nước suối trong lành.
”Oa………lạnh quá……….”
Mới bước vào trong nước lạnh lẽo nàng liền kêu lên một tiếng. Ngâm mình trong chốc lát nàng cũng không cảm thấy lạnh nữa.
Nước suối trong vắt, sạch sẽ chảy qua thân thể ngọc ngà của nàng, từng cánh
hoa đào rơi xuống nổi lên trên mặt suối, đắm chìm bên trong suối nước
tràn đầy hoa đào là nàng thật xinh đẹp, giống như là tiên nữ giữa rừng
hoa đào.
Ngân Tuyết cẩn thận rửa sạch sẽ từng chút một thân thể của mình, nàng không thích trên người mình vẫn còn mùi vị của Hàn Băng.
Nhớ lại lúc bị Hàn Băng độc chiếm sẽ làm cho nàng cảm thấy vô cùng không cam lòng.
”Tại sao hắn cứ nhất định phải là mình chứ!”
Là tại sao? Tại sao chứ?
Tại sao Hàn Băng không trả lời vấn đề này của nàng? Sao hắn cũng không để cho nàng về nhà thăm nương cùng đệ đệ chứ?
Ngưng Tuyết thật sự không hiểu.
Từng cơn gió từ từ thổi qua, hoa đào nở rộ như bị cuốn lên bay đầy những
cánh hoa, nhìn cảnh sắc đẹp đẽ quen thuộc này nàng hoàn toàn không nghĩ
đến đáp án nữa.