Hàn Băng Ngưng Tuyết

Chương 6-2



Đã sáu canh giờ kể từ lúc Ngưng Tuyết uống thuốc, cho nên bây giờ hắn có thể không cần kiêng kị mà hoan ái cùng nàng.

“Cái gì! Ở chỗ này!” Ngưng Tuyết hoa dung thất sắc, hiện tại là ban ngày ban mặt, hơn nữa còn là ở trong rừng đào không hề có gì che chắn!

“Ừ, nếu không ngươi cho rằng sẽ ở nơi nào?” Hàn Băng tà mị nói, đôi tay bắt đầu không an phận cởi xiêm y của Ngưng Tuyết, hắn muốn Ngưng Tuyết kiêu căng nói thật, hơn nữa sau này không dám gạt hắn bất cứ chuyện gì!

“Không được, ngươi không được làm ở đây, sẽ có người nhìn thấy!”

Ngưng Tuyết sông chết giữ chặt vạt áo, ương ngạnh không cho Hàn Băng cởi quần áo, mặc dù nơi này là cấm địa trên Hàn Băng đảo, nhưng nàng vẫn sợ bị người khác bắt gặp.

“Ngươi không không muốn cũng không!” Hàn Băng dần mất tính nhẫn nại, đưa tay điểm huyệt đạo của Ngưng Tuyết, đặt nàng trên bãi cỏ mềm, cởi bỏ áo ngoài của nàng ——

Ngưng Tuyết không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hàn Băng ở trên người nàng muốn làm gì thì làm.

Tầng áo khoác kia bao bọc thân thể tuyết trắng mềm mại, khi hắn lột bỏ quần áo thân thể xinh đẹp của nàng hiện lên.

Trên người Ngưng Tuyết lúc này chỉ mặc áo ngực màu hồng nhạt cùng quần lót, Hàn Băng ngừng động tác tay bên trên, nói với Ngưng Tuyết: “Nếu như ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi giấu giếm ta chuyện gì, ta sẽ dừng lại ngay lập tức.” Giọng nói ôn hòa, nhưng lại có sự uy hiếp kín đáo.

“Ta ——” Ngưng Tuyết do dự, nếu hiện tại nàng không thành thực nói ra, mặc cho Hàn Băng ở đây muốn nàng, nàng không làm được; nhưng là nếu nàng thành thật cung khai, chỉ sợ liên lụy đến Long Quân Vĩ vô tội.

Không được! Nàng không thể nói thật. Long Quân Vĩ hảo tâm giúp nàng, nàng không thể hại hắn, với tính cách của Hàn Băng, nếu như biết rõ Long Quân Vĩ đề nghị mang nàng rời khỏi đảo, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho Long Quân Vĩ!

Ngưng Tuyết cắn chặt môi dưới, ở trong lòng đã quyết định.”Ta không có chuyện gì lừa gạt ngươi.” Chuyện nàng rời khỏi đảo, có chết nàng cũng không thể nói ra.

“Là vậy sao?”

Giọng của Hàn Băng là hoàn toàn không tin, hắn kéo hai chân Ngưng Tuyết ra, đè thân thể cao lớn xuống, chống đỡ cứng rắn của mình ở chỗ mềm mại giữa hai chân nàng.

“Ta hỏi nàng một lần cuối cùng, nói hay không nói?”

Cho dù cách lớp y phục trên người Hàn Băng, Ngưng Tuyết cũng có thể cảm nhận được dưới người hắn truyền đến cảm giác bức hiếp. Nàng chỉ có cắn răng lập tức nín thở, bất kể như nào nàng cũng không nói.

“Rất tốt, đây là nàng tự tìm đến!” Một tay Hàn Băng gạt bỏ yếm và tiết khố trên người nàng, chút vải ít ỏi chớp mắt biến thành mảnh vụn.

“Không! Mau dừng tay ——” Khuôn mặt nhỏ của Ngưng Tuyết trắng bệch, Hàn Băng nhìn chằm chằm nét mặt của nàng một cách lãnh khốc, bộ dáng kia giống như là mãnh thú muốn làm nhục con mồi, tàn nhẫn, vô tình.

“Đã quá muộn, ta sẽ không nhẹ nhàng tha thứ nàng. Ta nói rồi, ta hận nhất người khác gạt ta, nàng cũng không ngoại lệ!” Ánh mắt Hàn Băng lạnh lùng buồn bã, tà ác nhếch môi cười, “Tiếp đó, chính là trừng phạt nàng không thành thực.”

Hắn sẽ khiến Ngưng Tuyết muốn hắn nhiều lần, khẩn cầu hắn, thế nhưng hắn lại sẽ không lập tức thỏa mãn nàng, hắn muốn nàng khuất nhục cầu khẩn phía dưới hắn!

“Ngươi không thể......”

Ngưng Tuyết chưa nói xong, Hàn Băng đã phủ lên đôi môi nàng, cũng dùng đầu lưỡi linh hoạt thăm dò miệng nàng, trêu đùa, dây dưa lưỡi của nàng, không cho nàng lùi bước. Hắn chậm rãi trêu chọc, hấp thu nước miếng ngọt ngào trong miệng nàng......

“Ừ......” Ngưng Tuyết không phát ra được âm thanh nào, nàng vừa ngượng ngùng vừa lúng túng, chỉ có thể trợn to mắt nhìn Hàn Băng.

Tay Hàn Băng vuốt ve bộ ngực đầy đặn tròn trịa của Ngưng Tuyết, không ngừng mân mê đùa bỡn, ngón tay thon dài bóp nụ hoa của nàng, khiến nụ hoa màu hồng trong tay hắn cứng rắn hơn, khát cầu hắn vuốt ve nhiều hơn.

Buông môi nàng ra, Hàn Băng nửa híp ánh mắt lạnh lùng, hơi thở như lửa của hắn phả vào bên tai Ngưng Tuyết, “Nàng có biết không, ta suy nghĩ rất nhiều về việc trừng phạt nàng không ngoan......” Tay của hắn giống như có ma lực, thiêu đốt thân thể Ngưng Tuyết.

“Có thích ta trừng phạt như vậy hay không?” Tức giận Ngưng Tuyết không thành thực, hắn cố ý từ từ chậm rãi hành hạ thân thể của nàng, đôi tay không ngừng xoa nắn vú nàng.

“Không thích, Ta vĩnh viễn không thích!” Không muốn cứ như vậy thần phục, Ngưng Tuyết mạnh miệng phản bác, cố ý không để ý tới lửa nóng dục vọng và sự ướt át giữa hai chân.

“Thật sao?” Nhưng hắn là biết nàng đã bị hắn khơi lên tình dục.”Chờ một chút ta sẽ khiến nàng cầu xin ta đấy.”

Gương mặt tuấn dật lạnh lùng của Hàn Băng thoáng qua nụ cười tà, hắn cường thế vặn bung hai chân Ngưng Tuyết.

“Không! Chàng không cần nhìn!” Ngưng Tuyết muốn ngăn cản hắn, lại có tâm nhưng vô lực, chỉ có thể mặc cho Hàn Băng kéo hai chân của mình ra, khiến u huyệt ướt át hiện ra trước mắt hắn.

“Vì sao không nên nhìn, nhìn nơi này của nàng đã ướt này.”

U huyệt mềm mại đã ướt át nhìn một cái không sót gì chiếu vào tầm mắt của hắn, trong mũi đầy hương thơm cơ thể và vị tình dục, hắn dùng bốn ngón tay thăm dò vào giữa hai chân Ngưng Tuyết, vạch ra bụi rậm hơi ướt......

“Ừ...... Hàn Băng...... Không cần...... Van cầu chàng......” Ngưng Tuyết nửa rên rỉ nửa thỉnh cầu Hàn Băng dừng tay.

Nàng sợ, thật sợ, sợ một lát bản thân không tự chủ khuất phục trước hắn; bởi vì chính nàng cũng phát giác được, vốn là cả người bài xích, đã bởi vì dục vọng xông lên, mà không tự chủ nghênh hợp Hàn Băng.

“Hiện tại mới cầu xin ta, không cảm thấy quá muộn?” Hàn Băng không để ý tới khẩn cầu của Ngưng Tuyết.

Hắn u lãnh cười một tiếng, ngón tay cái xoa nhị hoa xinh xắn, không ngừng gảy nơi nhạy cảm này, cho đến nhị hoa mềm mại đỏ thắm sưng vù, ái dịch trong suốt chảy ra từ hoa huy*t, đã ma sát cánh hoa và ngón tay khô ráo.

“Ưmh...... Chàng không cần...... ăn hiếp Ta như vậy......” Ngưng Tuyết uất ức khẩn cầu, lửa nóng từ bụng dưới lại làm cho nàng cực độ khát vọng Hàn Băng tiến vào.

Hàn Băng hành hạ không ngừng trêu đùa ở cửa huyệt của nàng, để cho nàng tiết ra nhiều mật dịch hơn.

“Ta nói rồi, ta sẽ khiến nàng hối hận vì lừa gạt ta.” Hắn giơ ngón tay thấm đầy chất mật ướt lên, ép buộc Ngưng Tuyết mở mắt nhìn. “Nàng xem, phía dưới nàng ướt thành ra như vậy, vô cùng muốn rồi chứ?”

“Ta...... Ừ...... A......” Ngưng Tuyết thở gấp, toàn thân đổ mồ hôi.

Hắn trầm giọng nói: “Đừng nóng lòng, đây chỉ là bắt đầu trừng phạt.” Hắn muốn bức Ngưng Tuyết đến cực hạn!

“Không cần...... Ta thật sự không được rồi...... A......” hoa huy*t ướt át căng thẳng, không ngừng co rút, ngón tay này di chuyển ở miệng huyệt, cũng không khiến nàng thỏa mãn nhiều hơn.

Hắn thật ghê tởm! Ngón tay tà ác lại trêu đùa như vậy, trêu chọc nàng, cố ý muốn nàng khuất phục trong tay hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.