Thẩm Mục cầm lấy cổ áo định buông xuống, có chút ngơ ngác.
Y theo bản năng muốn cởi bỏ áo, tướng quân thanh âm sắc bén, “Khoác lên!” Hắn nghĩ, thư ngốc này mới vừa ngã xuống sông, sắc mặt vẫn còn trắng bệch không thể bị dầm mưa nữa.
Hắn lôi kéo Thẩm Mục chạy vào trong đình, còn không quên quay đầu lại gọi Tần Phi cùng tiến vào trong đình trú mưa.
Tâm tình Tần Phi phức tạp, nghĩ chẳng lẽ tướng quân cho rằng nàng so với Thẩm ngự sử còn cường tráng hơn mấy phần?
Huống hồ, hai người này không phải từ trước đến giờ bất hòa sào? Hôm nay lại cùng nhau thả đèn hoa đăng, dùng áo khoác che mưa, làm gì giống bất hòa?
Sau đó, khi nàng vội vội vàng vàng chạy vào trong đình, lại nghe thấy tướng quân nói: “Trên người ngươi mặc quần áo đều là của ta, lại thêm một cái thì có làm sao…”
Tần Phi thiếu chút nữa đau chân.
Trận mưa này đến rất vội vàng, đi cũng vội vàng, chỉ chốc lát sau liền ngừng.
Tần Phi nhìn mưa đã tạnh, liền bái biệt tướng quân cùng Thẩm Mục, mang theo nha hoàn trở về.
Tướng quân cùng Thẩm Mục cũng đi trở về, mà đi chưa được mấy bước, bụng Thẩm Mục bỗng nhiên “Ùng ục” một tiếng.
Y lúng túng đến lỗ tai đều đỏ, tướng quân lúc này mới nhớ tới, cùng con mọt sách giằng co một ngày, đều chưa ăn thứ gì.
Hắn lôi kéo người đi tửu lâu ăn cơm, gọi một bàn thức ăn, lại phát hiện con mọt sách này không ăn, thức ăn nhiều như vậy không ăn, bánh ngọt thì ăn mấy cái.
Tướng quân hơi nhướng mày: “Ngươi ăn ít như vậy sao? Chẳng trách gầy thành như vậy…”
Thẩm Mục: “Ta thấy không ngon miệng…”
Tướng quân giật mình nói, “Bụng ngươi đói đến kêu to, vậy mà không thấy ngon miệng?!”
Đầu Thẩm Mục cúi thấp muốn dán vào ngực, y nhỏ giọng nói: “Chính là ăn không vô…”
Tướng quân nhìn ra rồi, con mọt sách không vui vẻ, hắn buồn bực nói: “Làm sao vậy? Tức giận?”
Tướng quân nghĩ, đúng vậy, y tức giận cái gì? Chẳng lẽ trách mình gọi nhiều thức ăn?
Thẩm Mục nhìn hắn một chút, sau đó đứng lên cùng hắn nói lời từ biệt, đi trước một bước.
Tướng quân vừa ăn cơm vừa cân nhắc, mãi đến tận khi ăn xong cũng không cân nhắc rõ ràng.
Hắn chậm rãi đi về phủ tướng quân, vừa vào cửa lớn, Tư Đồ Phong liền lại hỏi: “Thế nào? Là cô nương kia sao?”
Tướng quân: “Không phải, nàng nói ta sau lần đó chưa từng gặp lại nàng.”
Tư Đồ Phong có chút thất vọng, liền lôi kéo tướng quân tiếp tục xem tranh vẽ, “Nhìn tiếp bức tranh khác có khi sẽ nhớ ra.”
Tướng quân vừa nghe đã thấy đầu đau, “Cữu cữu, chờ một chút…” Hắn suy nghĩ một chút, nếu như hắn thật sự có người trong lòng, chẳng lẽ mấy huynh đệ kia của hắn một người cũng không biết? Còn không bằng đi hỏi bọn họ.
Tư Đồ Phong nghĩ thấy cũng đúng, thúc giục hắn nhanh đi hỏi.
Mà hỏi mới biết, thật sự không có người biết.
Đại đa số người đều phản ứng giống Chu Liệt, “Cái gì?! Người trong lòng?! Cái gì người trong lòng?!”
Chỉ có Liên Tầm nói tướng quân xác thực đã từng tìm hắn lấy thuốc, mà cái gì cũng không chịu nói.
“Nói ngươi cầm thú ngươi còn không tin!” Liên Tầm liền suy nghĩ một chút, nói, “Nếu không ngươi viết thư đi biên cảnh hỏi Trần Diêm, có thể hắn biết.”
Tướng quân nghĩ, tính toán một chút, các ngươi cũng không biết, hắn có thể biết cái đếch gì.
Hắn lại nghĩ một chút thấy không đúng, tại sao con mọt sách lại biết? Không phải nói bọn họ trước đây quan hệ không tốt sao? Không, hiện tại cũng không tốt, mỗi ngày lâm triều thì con mọt sách kia đều phải tham gia tố cáo hắn.
Trước đây?
“Thẩm ngự sử kia…” Tướng quân hỏi, “Lúc trước làm sao ta lại quen biết y?”
Chu Liệt như là nhớ ra cái gì đó, “Phốc” một tiếng nở nụ cười, hắn nói: “Cái này chúng ta đều biết! Năm đó một mình y cưỡi ngựa đuổi tới biên cảnh, nói phải gả cho ngươi!”