Hắn Có Khi Nào Đi Nhảy Sông Không?

Chương 38



“Thư ngốc” tướng quân thấy Thẩm Mục mím môi, cố ý đùa y, “Ngươi ăn dấm sao?”

Vệt hồng trên mặt Thẩm Mục còn chưa tiêu tan, nghe vậy liền nhiễm thêm một tầng hồng phấn, “Kia… Vậy rốt cuộc là thiệt hay giả?”

“Đương nhiên là giả, cái gì Đại Thúy Tiểu Thúy, cữu cữu bịa ra cái tên quê như cục đất vậy mà ngươi cũng tin.” tướng quân cười nhéo mũi y, “Đúng là thư ngốc.”

Thẩm Mục không phục, bật thốt lên: “Nhưng năm đó ta đến biên cảnh truyền tin cho ngươi, ngươi cũng ghét bỏ ta không dễ nhìn, còn muốn đuổi ta đi!”

Tướng quân: “…”

Thẩm Mục nói xong cũng hối hận rồi, mắc cỡ đứng lên liền muốn đi, lại bị tướng quân kéo một cái vào trong lồng ngực.

“Thì ra ngươi rất để ý chuyện này.” tướng quân cười nói, “Còn nhớ nhiều năm như vậy, giận ta sao?”

Thẩm Mục mất tự nhiên quay mặt đi, “Không có.”

Tướng quân nâng mặt của y xoay lại, nghiêm mặt nói: “Nhất định là hiểu lầm! Thư ngốc của ta đẹp mắt nhất!” Suy nghĩ một chút lại cảm thấy không đủ, liền la lớn: “Thê tử của ta đẹp mắt nhất!”

Thẩm Mục gấp gáp vội vàng che miệng hắn lại.

Ngoài mành trướng, Tư Đồ Phong vừa muốn đến tìm tướng quân đã nghe thấy, tức đến vẫy vẫy ống tay áo rời đi.

Nhưng mà, không bao lâu, tướng quân tự mình tới tìm cữu cữu.

Tướng quân vừa vào lều trại liền nhìn chung quanh, “Đại Thúy Tiểu Thúy ở đâu? Ta nhìn một chút.”

Tư Đồ Phong: “… Ở trong phủ…”

“Được rồi cữu cữu, đừng diễn nữa, cậu không mệt con cũng mệt.” Tướng quân thương lượng: “Sau đó này đừng lừa thư ngốc nữa, nếu cậu hù dọa y bỏ chạy thì con biết đi đâu tìm cháu dâu cho cậu bây giờ.”

“Ngươi…” Tư Đồ Phong thở dài nói, “Tại sao nhất định phải chọn nam nhân?!”

Tướng quân nghiêm túc nói: “Cữu cữu, ta thật sự yêu thích y.”

Tư Đồ Phong quay người từ trong tủ lấy ra một cái hộp gỗ, “Trước khi mẹ ngươi lâm chung đã giao cái này cho ta, nói chờ sau khi ngươi lấy vợ thì tặng cho con dâu, hi vọng ngươi nhiều con nhiều phúc, con cháu đầy cả sảnh đường. Nhưng ngươi bây giờ… ta làm sao bàn giao với mẹ ngươi đây?!”

Tướng quân mở ra hộp gỗ, bên trong là một mặt dây chuyền màu trắng bạc, mặt trên khắc một chữ “Phúc”.

“Làm sao không thể bàn giao?” Tướng quân lấy mặt dây chuyền ra, “Tặng cho thư ngốc không phải tốt rồi sao?”

Tư Đồ Phong tức chết rồi, “Đây là khóa cầu tử!”

Tướng quân không có vấn đề nói: “Không chừng thư ngốc cũng có thể sinh con.”

Tư Đồ Phong: “…”

Tướng quân cầm khóa bỏ chạy, Tư Đồ Phong ở phía sau gọi cũng không gọi được, tức giận đến thiếu chút nữa hủy luôn lều trại.

Tướng quân chạy đi tìm Thẩm Mục, nói đây là khóa bình an, trực tiếp đeo lên cổ y, “Mẹ ta để cho con dâu đó, ngươi nhận là được.”

Thẩm Mục có chút ngơ ngác, cũng không nghĩ gì, xem như bảo bối mà cất giữ.

Nhưng tướng quân có chút không được bình thường, ban đêm ôm y ngủ thì phải sờ sờ cái khóa này xong lại đi sờ sờ bụng y, còn khà khà cười khúc khích, hỏi cười cái gì cũng không chịu nói.

Hai ngày sau, mọi người bắt đầu thu dọn lều trại chuẩn bị trở về kinh.

Thẩm Mục đang thu dọn đồ đạc, có thủ vệ đến báo, Lý Trường Tự muốn gặp y, nói có việc muốn nói cho y biết.

Lý Trường Tự đã bị nhốt ở trong xe tù, tóc tai bù xù, một mặt mệt mỏi.

Thẩm Mục đứng ở trước xe tù, hỏi, “Chuyện gì?”

Lý Trường Tự ngẩng mặt lên nhìn y.

Thẩm Mục toàn thân áo trắng, nhã nhặn thanh tú, mang theo vài phần lạnh lùng không dính khói bụi trần gian, như lần đầu gặp gỡ, hình ảnh này đã tiến sâu vào đáy mắt hắn.

Lý Trường Tự đột nhiên nở nụ cười, “Thẩm Tử Ngôn, nếu như lúc trước ta thắng, ngươi bây giờ, nên nằm ở trên giường của ta.”

“Không phải” Thẩm Mục bình tĩnh nói, “Ta sẽ giết ngươi, sau đó tự kết liễu.”

“Ha ha ha ha ha… Được lắm, tự kết liễu, ” Lý Trường Tự cười cười sau đó liền dữ tợn, “Vậy tại sao Tư Đồ Việt có thể?! Hắn dựa vào cái gì?!”

Thẩm Mục dừng một chút, nói: “Chỉ bằng chân tâm của hắn chờ đợi ta, đã không mong gì hơn.”

Hoàng thượng đối xử tốt với y, là vì y trung tâm; Lý Trường Tự đối xử tốt với y, cũng là vì y trung tâm, ngoại trừ việc trung tâm này ra, thì ở trước mặt quyền thế, y vĩnh viễn chỉ là một quân cờ.

Chỉ có một người, sợ y bị lạnh, sợ y bị ngộp, bản thân hắn đầu đầy mồ hôi vẫn ôm y không buông tay; chỉ có người kia, sẽ dùng thân mình chặn đại đao rơi xuống trước mặt y; cũng chỉ có người kia, khi ngựa điên lao nhanh, khi người khác trào phúng, dán lên phía sau lưng y, nói cho y biết, đừng sợ…

Y cũng từng nghĩ tới người kia muốn cái gì, người kia vừa cao ngạo lại điên cuồng, không tâm cơ không sắc bén, chỉ có thể dùng một tiếng “Thư ngốc thư ngốc” mà giam hảm y… Đường đường là đại tướng quân của Đại Ngu sao có thể ngu ngốc như vậy?

Nhưng mà lại ngốc ngốc tiến thẳng vào trong lòng y.

“Chân tâm?” Lý Trường Tự cười lạnh nói, “Các ngươi cũng thật là tình chàng ý thiếp, đủ si tình…” Hắn bỗng nhiên bưng bụng ho kịch liệt, thần sắc thống khổ.

“Ngươi làm sao vậy?” Thẩm Mục không tự chủ đi tới xem.

Nhưng y chỉ mới vừa tới gần xe tù, Lý Trường Tự đột nhiên rút ra một cây chủy thủ đâm về phía y.

Tướng quân đến lều trại không nhìn thấy Thẩm Mục bên trong, nghe nói y đến gặp Lý Trường Tự nên liền đi tìm.

Hắn mới vừa quẹo góc, liền nhìn thấy Lý Trường Tự cầm dao găm đâm trúng vào bụng Thẩm Mục.

“Thư ngốc!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.