Hắn Đang Vờ Sợ Hãi

Chương 43: 43: Cứu Một Mạng Người




So với tiếng người ồn ã ở tòa nhà bên cạnh thì tòa hành chính đúng là an tĩnh như gà, cứ như cô thục nữ nhìn thì điềm tĩnh dịu dàng nhưng thực ra trong lòng giả dối.

Bóng tối như một tấm màn che nuốt chửng mọi vật, ánh sáng đèn pin yếu ớt chỉ chỉ đủ chiếu xa hai mét nhưng cũng không quá rõ ràng, máy bay trực thăng vừa bay xa, tiếng gió trên tầng cao nhất gầm rú bao trùm lên tất cả.
Tây Tư Diên vừa xuống đất đã bị một cơn gió thổi cho khô cả mắt, anh nâng cánh tay miễn cưỡng chặn lại cơn gió lạnh đang thốc tới gian nan đi về phía trước đi hai bước.

Bỗng nhiên anh cảm thấy tay trái bị một người tóm chặt lấy, nhiệt độ cực nóng từ da thịt không ngừng cuồn cuộn truyền đến nơi đang chạm vào nhau.
Tiêu Tê dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì, hắn thay đổi tư thế một tay ôm Tây Tư Diên vào trong lòng, một cái tay khác bảo vệ che lên trán Tây Tư Diên để anh vùi hai má lên lồng ngực của mình.

Bước chân của hắn rất vững vàng, gió lớn thổi tung vạt áo khoác của hai người và mái tóc trắng đen đan xen của họ.

Chẳng bao lâu sau dưới sự dẫn dắt của Tiêu Tê hai người cùng đi tới một căn gác ngoài có mái che, cửa dán tường đứng vững.
Những người còn lại cũng lục tục theo chân họ đến đây, đôi mắt Tây Tư Diên đau đến không mở ra được, anh khẽ cau mày liên tục chớp mắt.

Tiêu Tê nhận thấy sự khác thường của anh, hắn bật cái đèn pin cầm tay mượn của Khỉ Ốm lên không nói gì đã trực tiếp đẩy con người ta lên tường, vươn tay vạch khóe mắt phải của Tây Tư Diên ra xem.
"Chờ chút..." Một tay Tây Tư Diên nằm ngang chặn trước ngực hai người, lông mi không khống chế khẽ rung động.


Tiêu Tê sợ anh bị đau lập tức thả lỏng tay, hắn nhanh chóng kiểm tra sau đó vươn người tới nhẹ nhàng thổi một hơi xuống mi mắt của anh, tròng mắt yếu ớt màu xanh ngọc bích trong nháy mắt trở nên ướt át tràn ra giọt nước mắt lớn.

Tây Tư Diên cắn răng đẩy Tiêu Tê ra rồi lau nước mắt trên má, uất ức nói: "Chưa đui đâu."
"Tất cả đều là tơ máu đỏ bừng, chắc là bụi bay vào rồi, cậu chớp mắt vài cái cho ra nước mắt, đừng dụi tay vào." Tiêu Tê nghiêm túc dặn dò, đoạn hắn quay người tính toán nhân số rồi cao giọng gọi: "Đã đến hết chưa? Cửa khóa kín rồi, không rõ tình huống bên dưới nên mọi người bám sát nhau đừng tách đội."
Tây Tư Diên và Tiêu Tê đã trao đổi với Hùng Anh Anh bước đầu cứu viện, người sau không phản đối nhưng kiên quyết muốn giữ nguyên phương án của mình mãi đến tận khi nhìn thấy thực địa.

Đường kính cánh quạt của máy bay trực thăng lên đến bảy mét, nói cách khác muốn nhảy vào lưới thì tất cả mọi người là chuột túi thành tinh thì còn may ra, chưa tính đến việc trên mái nhà còn có đàn zombie không ngừng tiến tới rồi dùng đủ mọi tư thế biểu diễn tiết mục rơi tự do, không may có con nào bị cuốn vào cánh quạt thì tất cả mọi người đều ăn cớt.
"Khóa cửa?" Hùng Anh Anh miễn cưỡng nghe rõ được vài chữ, "Vậy làm sao bây giờ!" Vừa dứt lời Tiêu Tê vẫy lui Tây Tư Diên rồi giơ tay bắn hai phát súng xuyên qua bản lề cửa, sau đó hắn cầm súng đá văng chướng ngại vật dẫn đầu xông vào, bốn vị thanh niên trai tráng theo sát mặc kệ ông sếp thật của họ còn đang đần ra phía sau.
Tây Tư Diên đá Hùng Anh Anh một cú trực tiếp đẩy gã vào cửa rồi cũng nhanh chóng xuống lầu bỏ lại cơn gió lạnh buốt trên sân thượng ở lại sau lưng.
Tầng cao nhất là phòng làm việc của hiệu trưởng và phó hiệu trưởng, trên sàn trải thảm nhung màu đỏ che lại âm thanh ủng cao su giẫm lên sàn, cả tầng lầu chỉ có bảy người họ cùng với tiếng thở dốc và tiếng ma sát.

Tiêu Tê chạy trước hai bước rồi lại quay người tới bên cạnh Tây Tư Diên, bốn thanh niên phía sau còn tưởng phía trước xảy ra chuyện gì đều cảnh giác cầm súng ngắm tới ngắm lui, không dám thở mạnh.
Không ngờ tới Tiêu Tê lại đẩy Hùng Anh Anh lên phía trước, cau mày nói: "Anh lên trước đi, tôi không muốn mở đường đâu tối um nhìn đã muốn phát bệnh tim rồi."
"Tôi, tôi." Hùng Anh Anh nhìn đàn em của mình, liều mạng nháy mắt với Tiêu Tê, gã nhẹ giọng nói: "Ta cũng sợ mà, con mẹ nó một người dị năng vị giác như tôi lăn lộn đến chức đội trưởng cũng vất vả lắm có biết không."
Tiêu Tê vẻ mặt vui vẻ, "Ồ, trùng hợp thế, tôi cũng là dị năng vị giác!" Hai vị sếp sòng tương lai lập tức đấm ngực dậm chân xưng huynh gọi đệ, cùng nhau hướng ánh mắt ngập tràn sùng bái nhìn về phía Tây Tư Diên.
"Anh trước tôi sau, như vậy là ổn nhất." Tây Tư Diên cố gắng nói đạo lý với Tiêu Tê nhưng không ngờ được cục cưng to xác này đến câu "tôi có to không" còn dám thở ra lại không nói đạo lý như vậy.
"...!Vậy tôi mở đường anh đoạn hậu."

"Đi cuối còn ghê hơn, ai biết phía sau có thứ gì lao đến chứ!" Tiêu Tê lại chơi xấu, Hùng Anh Anh còn không có chính kiến đứng một bên phụ họa, Tây Tư Diên không ngừng tự nhủ với chính mình trong lúc chạy trốn bị khẩu bazoka nhắm vào Tiêu Tê còn dám ôm eo anh nhảy khỏi xe máy thì còn cái gì mà tên này làm không được? Không đứng đắn cũng đâu phải một ngày hai ngày, anh tuyệt đối không thể so đo với kẻ não tàn.
Dù vậy Tây Tư Diên vẫn gồng lên nói: "Thế anh dứt khoát lấy dây thừng rồi buộc mình lên eo tôi luôn đi cho xong." Dứt lời anh cũng không chờ nữa mà chạy thẳng về phía trước ngầm cho phép hành động bốc đồng của Tiêu Tê, "Ở gần cậu một chút mới an toàn." Tiêu Tê ở phía sau anh được tiện nghi còn ra vẻ, đôi mắt cười sáng ngời như vầng trăng khuyết khuất sau làn mây.
Cả tòa nhà có tổng cộng năm tầng, phòng hiệu trưởng trên tầng cao nhất trống trải không người rất an toàn.

Tiêu Tê bắn một phát súng mở ra cánh cửa thông tới tòa dạy học nơi những người gặp nạn đang mắc kẹt, bốn ô cửa sổ sát đất to lớn giúp mọi người có thể nhìn được toàn cảnh khu đối diện.
Hùng Anh Anh thân là lãnh đạo đương nhiên trang bị hơn hẳn người khác, gã lập tức móc một cái kính viễn vọng từ trong lồng ngực kề sát cửa sổ nhìn ra phía ngoài, "Ừm, tôi nhìn thấy họ rồi...!Đang phất tay với chúng ta!" Vừa nói gã vừa tươi cười mở cửa sổ ra, thò nửa người ra ngoài phất tay với bên đối diện.
Gã làm xong một loạt động tác lại giơ kính viễn vọng lên hi vọng người đối diện nhìn thấy mình cũng có đáp lại, người đàn ông kia vẫn nằm trên cửa sổ không ngừng phất tay nhưng rất nhanh tần suất lay động càng ngày càng yếu.

Phía sau đột nhiên nhô ra một khuôn mặt phụ nữ bầm tím sưng phù mở cái miệng lớn đầy máu cắn lên đầu vai anh ta, hàm răng sắc bén lập tức cắn xuống một miếng thịt và cả xương cốt vỡ vụn, dòng máu sền sệt phun tung toé lên ô cửa kính trong suốt, người đàn ông kia giãy dụa không ngừng, bàn tay anh ta vung vẩy tóe ra vết máu dài chảy theo một quỹ đạo kỳ lạ.
"Hành động." Khoảng cách giữa hai tòa nhà chỉ có mười lăm mét, Tây Tư Diên bằng vào mắt thường cũng có thể thấy rõ tình huống đối diện, không chờ Hùng Anh Anh phục hồi tinh thần sau cơn chấn động anh đã lại lập tức quay đầu nhìn Tiêu Tê, "Khóa tầng bốn, quét sạch tầng ba."
"Cậu đi?" Tiêu Tê tháo băng đạn ra nạp đầy đạn, ngoại trừ khẩu 92 loại 5.8 milimét Cù lão đưa hắn còn đem theo khẩu PSS Nga giảm thanh Lưu Huy tặng trước đó.

Dường như súng ống đã trở thành một phần thân thể hắn, tư thế hai tay cầm súng vừa khéo léo lại hài hòa, ánh mắt hắn cũng thay đổi trở nên sắc bén như ưng.

Tây Tư Diên từ lâu đã lấy nỏ bắn dây móc câu ra khỏi ba lô, móc câu làm từ hợp kim titan khi chạm vào vách tường các răng cưa cứng sẽ bật ra ăn sâu vào trong.

"Tốc độ nhanh chút." Tây Tư Diên giương nỏ bắn móc câu vào bức tường ngăn giữa tầng bốn và tầng năm khu dạy học, tay trái anh giữ lấy cuối đoạn dây thừng kéo hai lần, sau xác nhận nó đủ sức chống đỡ sau đó buộc sợi dây dài lên ô tam giác của song cửa sổ.
Tiêu Tê đã mang hai người chạy ra khỏi cửa, Hùng Anh Anh thấy Tây Tư Diên lấy dây móc ra buộc lên dây thừng, lại lấy ra hai cái giao cho hai người còn lại, gã do dự một giây giữa việc lướt xuống cực nhanh hoặc xuống tầng giết zombie, cuối cùng quyết đoán theo chân Tiêu Tê.
Lối thoát hiểm ở tầng bốn chỉ khép hờ, bên trong không ngừng truyền đến tiếng đi lại kéo dài và âm thanh va chạm.

Họ đã cố hết sức thả nhẹ bước chân nhưng khí tức người sống đã hấp dẫn zombie trên hành lang.

Khi Hùng Anh Anh chạy xuống chỉ còn một cấp dưới của gã hắn đang dùng xích sắt quấn lên tay cầm, khi chụp ổ khóa lên cả hai người đều thở phào nhẹ nhõm.

truyện tiên hiệp hay
"Bọn họ đâu?" Hùng Anh Anh hỏi không phát ra tiếng, cấp dưới dùng đèn pin cầm tay chỉ xuống dưới tầng.

Cấp dưới còn lại của gã tay cầm súng canh trước cánh cửa vào tầng ba, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào cánh cửa bị khóa.
"Người kia bảo tôi chờ ở chỗ này, tự mình đi xuống." Cấp dưới vừa nói xong Tiêu Tê đã chạy tới từ dưới tầng, "May mắn đấy, bên dưới không có ai, tôi khóa hết cửa tầng một và tầng hai rồi."
"Cái gì?" Hùng Anh Anh cảm thấy cứ như mình vừa nghe được một câu chuyện cười, lối đi của tòa hành chính an toàn không hề có zombie, tất cả ngoan ngoãn ở trong phòng không đi lung tung? Còn Tiêu Tê từ đầu đến cuối không gây ra một tiếng động đã quay trở về, có lẽ là trời cao ưu ái?
Hùng Anh Anh chỉ nghi ngờ trong nháy mắt đã ném điều bất thường này ra sau đầu, gã dùng khí âm ra lệnh cho cấp dưới: "Đếm một hai, ba thì đồng thời mở cửa ra, tôi trái cậu phải, được rồi, — ——"
Tiêu Tê lười nghe gã dông dài đã mở chốt cửa khiến người đàn ông bên cạnh hắn sợ hết hồn, oán trách kéo Tiêu Tê ra phía sau, "Nghe chỉ huy!" Anh ta phẫn nộ giơ đèn pin trong tay lên, ánh sáng vàng tươi rọi lên một đôi ủng da dê màu nâu, chùm sáng tiếp tục hướng lên trên soi rõ khuôn mặt một người phụ nữ với nhãn cầu đã lòi ra ngoài, khóe miệng bị xé rách, mái tóc dài uốn xoăn bết lại trên khuôn mặt bởi thứ chất lỏng không biết tên.
Con zombie gần nhất chỉ cách họ một sải tay, người đàn ông không nhịn được phát ra tiếng kêu kinh sợ từ trong cổ họng lại lý trí kìm lại tựa như một tiếng nấc cục đứt gãy giữa chừng, chờ đến khi anh ta vung đao trong tay lên theo bản năng thì Tiêu Tê đã vươn tay giải quyết.
Trên hành lang thưa thớt đứng mười mấy con zombie lắc lư, khoảnh khắc cửa mở ra đã thu hút sự chú ý của chúng, sau đó đám zombie như con dã thú đói khát lao thẳng về phía có người sống.
Chiều rộng hành lang chỉ cho phép hai người song song đứng thẳng, cấp dưới đứng trước đạn phun tung tóe mà ra găm vào ngực, bụng và đùi con zombie gần nhất; nếu là con người sợ rằng đã mất đi khả năng hành động ngã xuống rên rỉ, nhưng những đòn tấn công này lại chẳng là gì với zombie, chúng bị lực trùng kích từ viên đạn đẩy cho lùi lại về phía sau nhưng vẫn vươn những móng vuốt đen đúa về phía trước qua những khe hở giữa làn đạn.

Tiêu Tê nhếch môi, khẽ quát một tiếng: "Tránh ra."
Trên trán bọn cấp dưới chảy đầy mồ hôi lạnh, bọn họ thu hồi súng trong tay chuyển sang dụng cụ cắt gọt chuẩn bị cận chiến lại thấy Tiêu Tê hai tay cầm súng đứng giữa hành lang.

Theo mùi khói thuốc súng cùng tiếng đạn ghim vào máu thịt trán lũ zombie không ngừng xuất hiện lỗ đạn, thậm chí thi thể chất đống còn khiến đám zombie phía sau vấp ngã.
Vẻn vẹn mười mấy giây qua đi hành lang lần nữa khôi phục yên tĩnh, chỉ còn dư lại ba tiếng hít thở ngổn ngang.

Tiêu Tê nhét súng trên tay vào bao đựng súng đeo trên đùi, "Bổ đao!" Hắn vứt lại câu này, cũng không quay đầu lại mà đạp lên thi thể, đá văng cửa một gian phòng.
Cùng lúc đó Tây Tư Diên thuận lợi trượt đến lớp học đối diện, một tay anh nắm dây thừng, hai chân đạp trên vách tường, thân thể không ngừng hướng xuống phía dưới.

Vô số cánh tay của zombie vươn ra khỏi cửa gỗ xô đẩy bàn ghế chặn trước cửa phòng, bọn chúng gộp thành nhóm bốn, năm con đuổi cắn con người bị nhốt bên trong.
Những người còn sống bị ép dồn lại một góc bên cửa sổ khó khăn dùng vũ khí đánh bại đám zombie vô cùng vô tận.

Tây Tư Diên kéo cổ áo người đàn ông cách mình gần nhất, trong tiếng kêu gào cuồng loạn và giãy giụa không ngừng kéo người đó vào trong lòng.
"Đừng nhúc nhích, ôm lấy tôi!"
Người này cũng chỉ vừa thành niên cao sêm sêm Khỉ Ốm, thân hình càng thêm gầy guộc, hai chân hoảng sợ đạp đạp trong không trung hai lần sau đó quấn chặt lên eo Tây Tư Diên.
Giọng nói bên tai lạnh lùng trầm ổn, mang theo tự tin và cảm giác an toàn.

Y ngẩng đầu trong cơn hoảng loạn, chưa kịp chuẩn bị mà đối diện với một mắt màu lục bảo mượt mà như ngọc thạch lộ ra ánh nước dịu dàng, ẩn chứa nhu tình như nước, cứ như vậy thân thiết cũng chuyên chú nhìn y..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.