Hắn Đang Vờ Sợ Hãi

Chương 70: 70: Người Đàn Ông Của Cậu




Một con đường quanh co nằm chênh vênh giữa những lùm cây, phía cuối là một khách sạn quay lưng vào một hồ nước nhân tạo, mặt hồ được bao phủ rậm rạp bởi bèo lục bình xanh, điểm xuyết thêm vào là những khóm hoa sen héo rũ cong lên như ngón tay lan hoa chỉ, khắp mặt hồ đều là cảnh sắc tiêu điều.
Khỉ Ốm thấy Tiêu Tê đứng ở bên bờ rất lâu nhưng không nói gì còn tưởng rằng tên đó tức cảnh sinh tình bắt đầu tưởng nhớ người thân không rõ sống chết, vốn định tiến lên ngâm một câu thơ an ủi hắn ai ngờ tên đàn ông này lại nhíu mày nói một cách nghiêm túc: "Dưới hồ có ngó sen không?"
"...!Làm sao tôi biết." Khỉ Ốm lúng túng thu lại tình cảm ấm áp tinh tế của học sinh chuyên văn khom lưng đứng bên hồ quan sát cùng hắn: "Là đứa trẻ từ bé lớn lên trong thành phố tiêu chuẩn, tất cả đồ ăn trong nhà tôi đều mọc ra từ siêu thị."
Tiêu Tê mặc kệ gã vẫn còn đang đắm chìm trong thế giới chật hẹp của kẻ tham ăn, "Ngó sen chín vào mùa nào ấy nhỉ?"
"Đừng hỏi tôi, tôi chỉ biết hoa sen thanh khiết gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, từ trong ra ngoài đều gọn gàng hương thơm lan xa."
Lưu Huy yên lặng đứng bên cạnh hơi nghĩ ngợi rồi cho ra một đáp án vô cùng không xác định, "Sau khi hoa sen héo! Tầm tháng chín tháng mười?"
"Đừng nghĩ nữa." Tây Tư Diên bạc bẽo nói, "Dù có ngó sen thật thì mấy người đào thế nào?"
"Đào?" Khỉ Ốm kinh ngạc như là nghe được chuyện gì đó kì lạ lắm, "Thì ra củ sen phải đào à? Thế đến cùng nó lớn lên ở đâu vậy?" "Lớn lên ở trên cây đó, không phải ông chính là anh Khỉ à? Đúng lúc lên cây hái xuống ăn." Đầu Nhím đi ngang qua cười hì hì trêu gã, còn có người bắt chước động tác con khỉ đầu chó đấm ngực khiến Khỉ Ốm tức giận đến mức xong lên nện từng quyền vào ngực gã.

"Vẫn chưa hết hi vọng?" Tây Tư Diên đứng ở phía sau Tiêu Tê nhìn về phía xa chỉ còn lại mặt trời màu vàng buổi xế chiều, Tiêu Tê thở dài, ngồi xổm xuống cầm hòn đá nhỏ quăng vào trong hồ nước, "Em biết anh có chút nguyên nhân nên lúc nào cũng đói đúng không...!nước ở đây chắc chỉ sâu đến đầu gối, có thể thử xem."
"Không nói đến vấn đề nước lạnh, dính bùn khắp người anh định tắm rửa kiểu gì?"
Tiêu Tê giương mắt đối diện với Tây Tư Diên, xung quanh có dòng suối trong nào không hắn đương nhiên biết rõ, mà không biết thì cũng có thể dựa vào dị năng để tìm kiếm xung quanh, đáng tiếc mọi thứ đều vướng phải một tiền đề lớn, hắn không thể để lộ dị năng của mình.

Tiêu Tê tiếc nuối vô cùng thở một hơi dài, "Cũng thế, đi thôi."
Nhân viên phục vụ bên trong khách sạn biến thành zombie còn nhiều hơn khách, tầng hai một bên là phòng ăn một bên là bếp, thức ăn đã thối rữa, khắp nơi trên đất đều mọc nấm ẩm mốc, sau khi trời lạnh hơn ruồi muỗi đã giảm nên nhìn qua vẫn chưa đến mức kinh khủng, nhưng muốn vào đây tất nhiên phải vượt qua được món quà khó quên này của mùa hạ.

Bên kia là phòng giải trí, đánh bài xông hơi các loại, Lão Thang thấy không có giá trị sử dụng nên dùng một sợi xích dài khóa kín tầng hai lại.
Trước khi các đội khác tới đội ba đã tiến vào quầy lễ tân ở tầng một tàn sát một sạch sẽ số lượng lớn nữ zombie, cũng đã dọn dẹp tầng hai cùng với hành lang tầng ba, tầng bốn.
"Đội trưởng, cửa phòng kết hợp mở bằng mật mã và thẻ từ." Lão Thang giũ ra một hàng dài thẻ cửa, Sở Học Dung cho các đội viên đi hỗ trợ thanh lý thi thể zombie rồi nói với gã: "Đi tìm chìa khóa cơ, đầu óc không linh hoạt gì cả."
"Hả? Không phát hiện ổ khóa, không phải chỉ có thể cà thẻ à..." Gã nhìn Sở Học Dung trực tiếp bước lên cầu thang liền lập tức theo sau, chỉ thấy đội trưởng Sở dừng lại trước cửa căn phòng đầu tiên ở tầng ba, ngón tay chạm lên cảm biến rồi ấn vào một chỗ lõm, nơi đó lập tức văng ra để lộ ổ khóa bên dưới.
"..." Lão Thang áo não vỗ tay lên trán, "Ôi đội trưởng ơi, vừa nãy tôi còn mắng cái khách sạn của nợ này bắt người ta ở ngoài chỉ có thể nhìn không thể ngủ." Sở Học Dung mặt không thay đổi nói chuyện với Lão Thang và hai đội phó theo sát mình, bốn người đi tới căn phòng trực ở phía trong cùng, anh móc một cọng dây sắt từ trong túi, bẻ cong rồi nhét vào trong ổ khóa, khéo léo nhanh chóng mở cửa phòng, đội phó lập tức dùng dao bổ vỡ đầu ba con zombie nhân viên công tác bên trong.
Phòng trực được chia thành ba gian, bên ngoài là phòng làm việc có bàn có tủ, phòng lớn nhất để đồ dùng vệ sinh, gian trong cùng kê hai cái giường cho nhân viên nghỉ ngơi.
Lão Thang lần đầu thấy đội trưởng Sở cạy cửa lại một lần nữa cảm thán cho sự dốt nát của mình, "Đội trưởng, chúng ta còn tìm chìa khóa làm gì nữa, cứ trực tiếp..." Lời còn sót lại bị Sở Học Dung nghiêm nghị lườm trở về, Lão Thang lập tức an tĩnh như gà theo anh đi tìm chìa khóa.
Bọn họ từ trong tủ lấy ra một cái két sắt, Sở Học Dung ra hiệu những người khác yên lặng rồi ngồi xổm xuống, lỗ tai dán lên cửa, ngón tay chậm rãi chuyển động nhắm mắt nghe động tĩnh bên trong, sau ba phút cửa két vang lên tiếng mở khóa.


Sở Học Dung mở cửa đưa cho Lão Thang một chùm chìa khóa, "Mở cửa, chia phòng."
Cùng lúc đó Đầu Nhím đang lắc lư trước cửa tầng bốn như kẻ mù, tức giận với Tiêu Tê lúc thì không thấy đâu lúc lại bất ngờ nhô ra từ chỗ nào: "Chạy loạn cái gì, đợi đội trưởng lên."
Hùng Anh Anh đi cả ngày mệt mỏi ngồi dưới đất không muốn nhúc nhích, lúc này thấy Tiêu Tê dọc theo đường đi thì kêu mệt mà lúc này lại còn chăm chỉ hơn mình, vẫn còn tinh thần đi đi lại lại, không thể không hoài nghi có phải tên gay nào cũng có bộ dạng như vậy hay không.
"Tôi thấy cửa bên trong mở rồi." Tiêu Tê vô tội chỉ về phía cuối hành lang, Đầu Nhím ha một tiếng cẩn thận nhìn, "Mở thế nào? Vừa nãy tôi nhìn rõ ràng còn đang đóng mà."
"Ngay từ đầu chỉ khép hờ thôi." Tiêu Tê giải thích, "Nên tôi liền tiến vào."
"Ai bảo anh đi vào một mình!" Đầu Nhím không còn gì để nói, "Anh phát hiện cửa mở thì phải báo cho tôi hoặc đội trưởng của anh, sau đó chúng ta bàn bạc chuẩn bị xong mới cùng nhau đi vào."
"Bên trong không có ai." Tiêu Tê giang hai tay với Đầu Nhím, lòng bàn tay còn đang cầm chìa khóa đánh số phòng, "Tôi thấy cái này ở trên bàn, là chìa khóa phòng mà đội trưởng Sở nói à?"
Đầu Nhím: "..."
Đầu Nhím: "Anh chờ chút, đầu óc tôi hơi rối.".

Truyện Kiếm Hiệp

Tiêu Tê bĩu môi, mặc dù động tác này bị khẩu trang che mất không ai có thể thấy nhưng Tây Tư Diên vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng không biết làm sao của hắn.

Tiêu Tê đi lên tầng bốn, dựa vào bên ngoài cánh cửa, thuận tay sờ sờ chạm được một chỗ lõm xuống, sau khi mở ra thì cắm chìa khóa vào, cửa phòng được mở ra.
Mùi thối rữa của zombie truyền ra từ trong phòng, âm thanh của họ sớm đã hấp dẫn sinh vật phía sau cửa, ngay khi Tiêu Tê mới mở ra một khe cửa nhỏ một bàn tay xanh tím trong nháy mắt vươn ra từ bên trong, móng tay sắc nhọn đen bẩn nhắm ngay mắt hắn, đương nhiên nhanh hơn nó chính là động tác của Tây Tư Diên.
Anh túm lấy áo của tên đàn ông vừa nhìn đã thấy liều lĩnh rồi kéo hắn về phía sau, lại vung lên một mũi tên cắm chặt vào trong khe nửa.
Đồng thời lúc này cửa phòng cũng mở ra hoàn toàn, zombie há miệng ngã xuống đất, máu mủ làm bẩn một mảng lớn thảm trải sàn.
Một ngụm máu già mắc kẹt trong cổ Đầu Nhím không thể phun ra, mặt gã cũng sượng lại, gã thốt ra vài âm thanh cuối cùng nhịn không được phát hỏa nói với Tây Tư Diên: "Quản người đàn ông của cậu cho tốt vào!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.