Kỳ thực Tiêu Tê cũng không quá muốn nghe Tây Tư Diên gọi hắn là chồng, dù sao cũng chỉ là một cái xưng hô mà thôi, hắn cũng không để ý việc phải gọi Tây Tư Diên là chồng, cũng chỉ là một cái xưng hô.
Ngoại trừ chồng, darling, cục cưng, honey, bà xã...!kiểu xưng hô buồn nôn nào hắn cũng gọi được, nên với cái gọi là phần thưởng của Tây Tư Diên, Tiêu Tê chỉ lộ ra một nụ cười mỉm khinh thường sau đó hít sâu một hơi...
"Trong đội một có người đột nhiên biến thành zombie đồng thời tấn công tất cả thành viên chủ lực trong đội, rất có thể sau khi Sở Học Dung sốt cao ý thức không rõ đội phó đảm nhiệm tổng chỉ huy.
Anh nhớ hai đội phó một người ở đội một, một người được phân công đến đội hai; đèn Khổng Minh rất có thể là Sở Tử Vũ thả, mục đích là cầu cứu, có lẽ cậu ta cũng không biết những biến cố bên ngoài.
Còn nguyên nhân zombie xung quanh phân tán chỉ có thể là bọn họ đã dẫn bầy zombie tới một nơi định trước nào đó nhưng sau khi toàn thể ra quân lại xảy ra sự cố không thể vây khốn những con zombie này."
Tây Tư Diên bắn ra mũi tên thứ hai trong khi Tiêu Tê phân tích, mũi tên nhọn hoắt như lưỡi dao gọt dưa hấu đâm thủng xương sọ zombie.
Trong nháy mắt Sở Tử Vũ bị biến cố dọa cho giật mình, cả người run lên, cậu vô thức điên cuồng đá bộn móng tay dài của con zombie dù có chết cũng không chịu buông ống quần mình ra, sau đó vẻ mặt mừng như điên ngẩng đầu nhìn về phía mũi tên bay tới.
"Có phải Sở Học Dung lên kế hoạch cho đội một dùng thuốc nổ không? Đầu tiên dụ zombie vào bãi mìn rồi nhốt lại, chờ các tổ khác giải quyết xong sẽ chạy ra chỗ xa rồi châm lửa nổ tung đàn zombie hoặc chôn sống chúng.
Hiện tại không có ai châm lửa? Sau đó cũng không đóng cổng lại để zombie từ trong bãi mìn chạy ra ngoài?"
"Được rồi được rồi, em thấy được lòng cầu thắng mãnh liệt của anh rồi, em chịu thua được chưa?" Tây Tư Diên đối diện với khuôn mặt Sở Tử Vũ qua ống ngắm hồng ngoại, đối phương kích động như một con thỏ, viền mắt đỏ thẫm, như đứa trẻ chôn trong đống phế tích sau trận động đất chờ đợi cứu viện tới.
Cậu xoay người ôm lấy Sở Học Dung đang hôn mê nằm trên mặt đất rồi không ngừng nhìn xung quanh quan sát những nơi có thể là vị trí hiện tại của Tây Tư Diên.
Tây Tư Diên hỏi Tiêu Tê: "Ở khoảng cách này cậu ta có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện không?"
"Phải xem âm lượng, em nói to đến mức nào."
"Thế anh hát một bài?"
"Muốn nghe gì, ánh trăng nói hộ lòng tôi?"
"Được."
Trong tiếng gầm rú trầm thấp như tiếng kính vỡ và rỉ sắt ma sát của zombie, tiếng hát trong trẻo êm tai nhưng lạc điệu của một người đàn ông như ẩn như hiện, kỳ diệu như ẩn chứa sức mạnh thần bí của thiên nhiên.
Sở Tử Vũ mờ mịt đứng ngẩn ở nơi đó, khi Tiêu Tê hát xong đoạn đầu tiên đang ngân nga giai điệu cậu nhịn không được giật khóe miệng một cái.
Tây Tư Diên xác nhận đối phương có thể nghe được bọn họ dùng âm lượng bình thường để đối thoại, bởi vì vẻ mặt của Sở Tử Vũ thật sự quá kì quái, có chút không biết phải làm sao khi gặp phải chuyện hoang đường trong hoàn cảnh tuyệt vọng, anh nghĩ nếu mình không lên tiếng nói gì đó bình thường thì nhất định sẽ Sở Tử Vũ sẽ cho tằng mình gặp ảo giác trước khi chết, sau đó không chịu nổi nhục nhã nuốt đất tự sát.
"Tình cảm của tôi không thay đổi, tình yêu của tôi là bất biến~~~"
Tây Tư Diên lập tức cắt đứt giọng hát chấn động lòng người của Tiêu Tê.
Với kinh nghiệm tiếp xúc với mọi người mấy năm qua, anh đã từng thấy các bạn nam trong lớp hát tặng bạn gái, dù hát hay hay dở thì ai cũng xấu hổ khi mở miệng, không nhìn trường hợp mở mồm ra đã hát ông ổng như Tiêu Tê đúng là hiếm có khó tìm, "Im mồm, chờ tâm trạng cậu ta ổn định lại có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện."
"Đợi, còn một câu để anh hát cho xong.
Ánh trăng! Nói ~ hộ ~..."
"Chờ anh hát xong thì hai thi thể bên kia cũng lạnh ngắt rồi."
Zombie từ trước đến nay đối xử bình đẳng, sẽ không vì Tiêu Tê hát khó nghe mà mất hứng thú ăn hắn, zombie cách hai người khá gần nghe được giọng hát "uyển chuyển" như quạ gào khan tiếng nhao nhao cứng đờ thân thể rồi đổi hướng, dù tốc độ chậm nhưng đúng là đang uốn éo thân thể đi về phía hai người.
Tây Tư Diên đến lông mày cũng không thèm nhíu ngón tay nhẹ buông bắn ra một mũi tên xé gió xuyên thủng đầu con zombie đi đầu tiên, sau đó sức lực không hề giảm tiếp tục mang theo gió bay thêm một mét đâm xuyên qua cổ một con zombie khác đi phía sau.
Súng sản xuất trong nước dù có trang bị ống giảm thanh nhưng tiếng súng vẫn đủ hấp dẫn tất cả zombie gần đó tới đây.
Hiện tại Tiêu Tê chỉ có thể dùng khẩu PSS giảm thanh Lưu Huy đưa cho hắn, nhưng đạn tương thích chỉ có 800 viên.
Tiêu Tê giao chính diện cuộc chiến cho Tây Tư Diên còn mình xoay người dùng dao găm tấn công phía sau những con zombie rải rác.
Xác zombie dưới chân Sở Tử Vũ dần dần chất thành gò, zombie chen phía sau lơ đãng đẩy ngã zombie đi phía trước rồi chậm rãi đạp lên, từng chút lên cao dần, cứ chồng chất thi thể như vậy dần tiến tới cái hang chật hẹp Sở Học Dung và Sở Tử Vũ đang ẩn náu.
"Nhớ bảo anh cậu tỉnh dậy thì trả lại đạn cho tôi." Tiêu Tê thấp giọng nói, một tay thì kéo Tây Tư Diên che ở phía sau, túi đựng đen của anh chỉ còn ba mũi, Tây Tư Diên buông nỏ chữ thập rồi rút Liễu Diệp đao ở sau lưng ra, đây là Lưu Huy lừa được của Đầu Nhím từ lúc sáng, gã có hai thanh Liễu Diệp đao hình dáng tinh xảo, Lưu Huy khuyên can mãi mới mượn được một thanh cho Tây Tư Diên dùng, còn hứa sau khi xong nhiệm vụ nhất định sẽ trả.
Nhưng logic của bọn giặc chính là, đồ đã vào tay há có thể trả lại?
"Vậy lỡ sau này anh ta tới thì phải làm sao?" Tiểu Ngư vẫn còn trẻ người non dạ nhịn không được hỏi, Khỉ Ốm ngồi bên cạnh cô trả lời như lẽ đương nhiên, "Thì đền em làm vợ anh ta."
Đám zombie đạp lên thân xác đồng loại để lên cao không ngừng vươn móng vuốt cào cấu loạn xạ, mắt của chúng chỉ để trang trí, cái đầu khẽ chuyển động đánh hơi tìm nơi đang phát ra mùi người, chúng ngoác cái miệng ra rồi khép lại như đang gặm cắn.
Nghe được tiếng Tây Tư Diên và Tiêu Tê, Sở Tử Vũ như lữ khách trong sa mạc thấy được ốc đảo ở phương xa, cậu nhớ lại lời anh trai đã dạy mình trong quá khứ cố gắng hít sâu hai hơi để tỉnh táo lại rồi dựa lưng vào tường, cậu cúi đầu, đôi mắt không ngừng do dự, thỉnh thoảng để ý đạp con zombie nào bò lên được xuống.
Ống ngắm tầm xa của Tây Tư Diên không thể nghi ngờ đã giúp ích rất nhiều, tên bắn ra không trượt phát nào, zombie nghe thấy tiếng gió thổi trước mắt chỉ có một kết cục chính là ngã xuống.
Qua mười lăm phút mũi tên đổi thành đạn bắn, bầy zombie rõ ràng có xu hướng lùi lại, từ lũ quái vật hoạt bát cào loạn lần thứ hai chết đi biến thành thi thể thối rữa.
Nghe được tiếng súng Sở Tử Vũ vô thức ngồi xổm xuống ôm đầu, viên đạn xoay tròn ghim vào đầu zombie rồi nổ tung khiến răng cậu ngứa ngáy, dị năng thính lực tiến hóa lần hai càng khiến cậu cảm nhận rõ ràng tựa như tất cả đang xảy ra bên tai mình.
Chỉ trong bốn tiếng đồng hồ ngắn ngủi cuộc sống của Sở Tử Vũ đã thay đổi nhanh chóng, nhiều lần tuyệt vọng rồi tìm được đường sống trong chỗ chết, người anh trai không gì không làm được sau tận thế cũng có lúc yếu ớt như vậy, cậu luôn cảm thấy những ai tiến hóa lần hai giỏi hơn người thường, bình thường bị anh trai dạy dỗ còn nghĩ một ngày nào đó mình sẽ đoạt quyền, nhất định phải để anh trai nhìn cậu bằng cặp mắt khác xưa.
Không ngờ lại được tình địch từ trước đến nay mình luôn coi thường cứu, Sở Tử Vũ có thể nghe thấy âm thanh từ rất xa, có thể biết động tĩnh của zombie sớm hơn người khác nhưng khi zombie ở ngay dưới bàn chân mình, cậu bất lực.
Một màn tàn sát đơn phương kết thúc sau mười phút, Tiêu Tê dùng vỏ đao đập gãy mũi con zombie muốn đánh lén mình rồi đổi tay cầm dao găm đâm xuyên gáy của nó, tay của hắn rất bẩn, cứ như vừa ngâm trong bể khí metan, tí tách nhỏ giọt thứ chất nhầy tanh hôi.
Tây Tư Diên hơi khá hơn một chút nhưng cũng chỉ là chút xíu thôi, năm ngón tay khi mở ra cũng dính đầy chất nhầy màu tím đen giữa những kẽ ngón tay.
"Xuống đây." Tiêu Tê bắt lấy mắt cá chân của Sở Tử Vũ, thuận tiện chùi óc với máu lên quần cậu.
Lúc này thái độ của Sở Tử Vũ mềm mỏng hơn rất nhiều, đầu tiên đỡ vai Sở Học Dung đưa cho Tiêu Tê, rồi chợt lôi lại áo của anh trai khẽ hỏi: "Anh xác định chúng chết hết rồi sao?"
Cậu đã thấy không chỉ một lần, rất nhiều người cho rằng đã giết chết zombie nên phớt lờ những con còn sống nhưng mất đi năng lực hành động bên cạnh, sau đó bị nó cắn một phát lên mắt cá chân.
"Xác định, không thấy tôi đang giẫm lên người chúng à?" Tiêu Tê là chúa cứu thế của anh em nhà họ Sở, giọng điệu có tệ đến đâu thì Sở Tử Vũ cũng chỉ có thể cam chịu, quả nhiên cái đuôi nhỏ trắng trẻo xinh xắn Sở Tử Vũ này nhấc chân lên, đáng thương nói: "Nhưng anh chưa kiểm tra, cũng không bổ thêm một đao...!Vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn."
Tiêu Tê không nói hắn tự tin kỹ thuật bắn súng của mình tuyệt đối bách phát bách trúng, ngược lại nhíu mày nói: "Chúng tôi vừa giết nhiều zombie như vậy nên mệt lắm, mấy chuyện như bổ thêm một đao không phải cậu nên làm à?"
Tây Tư Diên im lặng không lên tiếng giúp Tiêu Tê khiêng Sở Học Dung sốt đến phỏng tay lên vai, tùy tiện như đang khiêng một cái bao tải, người yêu và bạn bè phân biệt đối xử vậy đấy, nếu Sở Học Dung còn tỉnh nhất định sẽ mắng chửi người, nếu Tuân Thiên bị đối xử như vậy cũng sẽ chửi người, còn phải ghi sổ ngày đêm khắc ghi thời khắc chuẩn bị trả thù.
Sở Tử Vũ cẩn thận bước theo bước chân của Tiêu Tê từng bước một bò tới mặt đất, cậu suýt bị mấy miếng thịt vụn rơi ra từ lồng ngực zombie hù cho không thở nổi.
Tây Tư Diên nhịn không được tự tay đỡ cậu, trong chớp mắt khi tiếp xúc anh cảm nhận rõ ràng sự tồn tại từ ánh mắt của Tiêu Tê đang ghim vào gáy mình.
Tây Tư Diên thuận tiện lau sạch vết bẩn trên tay Sở Tử Vũ, sau khi đối phương đứng vững anh lập tức buông tay rồi đi đến bên cạnh Tiêu Tê hỏi kế tiếp làm sao bây giờ.
"Sao anh biết, ê lùn, gọi cậu đấy, thử nghe xem ở đâu có đồng đội, chỗ nào có ít zombie?"
Bị Tiêu Tê tận dụng mọi thứ khinh bỉ một phen Sở Tử Vũ có khổ khó nói, cậu rất muốn được Tây Tư Diên đỡ tiếp nhưng nhìn ra được anh rất để ý đến cảm xúc của Tiêu Tê.
Ban đầu cậu cảm thấy tên đàn ông này không xứng với Tây Tư Diên, nhưng bây giờ cậu nhận ra mình ngay cả Tiêu Tê cũng không bằng.
Một lần gặp nguy hiểm có thể là ngoài ý muốn, nhưng liên tiếp hai lần được Tây Tư Diên cứu dù cậu có mặt dầy cũng không dám tiếp tục dây dưa.
Trong lúc Sở Học Dung hôn mê bất tỉnh, Sở Tử Vũ lần đầu tiên nhận thức rõ ràng toàn bộ kiêu ngạo tự mãn của bản thân đều nhờ Sở Học Dung mang lại.
"Anh có thể đổi tư thế được không?" Sở Tử Vũ đau lòng cái eo yếu ớt của anh trai bị đè lên vai Tiêu Tê, vừa nhìn đã thấy rất đau.
"Làm sao? Muốn tôi ôm công chúa à? Có cần hôn anh cậu một cái giống hôn công chúa Bạch Tuyết để anh cậu tỉnh lại không?"
"Lúc nào rồi mà anh còn tào lao cái gì đấy?" Sở Tử Vũ vội muốn chết.
Tây Tư Diên biết một khi Tiêu Tê bắt đầu cà chớn tức là xung quanh đã không còn nguy hiểm gì nữa, anh cất Liễu Diệp đao rồi lấy ra một miếng dán hạ sốt lúc trước Tiêu Tê dùng còn thừa từ trong túi, bóc băng dính rồi dán lên trán Sở Học Dung, "Qua đây xem anh cậu."
Nói xong Tây Tư Diên cúi người rút ra mũi tên trên người zombie làm văng ra một chuỗi dài vết máu và chất bẩn..