Hắn Đến Từ Nữ Tôn

Chương 1: Vận mệnh



Băng Diễm quỳ trên mặt đất,tựa đầu vai đỡ xuống hành lí nặng trịch,bất chấp đầu vai cùng lưng có vết sưng đỏ,nhanh chóng đi hai bước đến con ngựa cao to toàn thân trắng tuyết,chốn tay,khom người làm ghế ngựa đỡ

Một đôi giày da tuyệt mĩ giẫm lên lưng Băng Tuyết, tuy rằng có cách một tầng quần áo nhưng vẫn chạm tới vết thương cũ chưa khép miệng. Băng Diễm cắn răng nhịn xuống, không dám phát ra tiếng rên rỉ, lại càng không dám run rẩy, buộc chặt thân thể duy trì tư thế nghiêm trang

Chủ nhân đôi giầy da tựa hồ ý thức người dưới chân không được khỏe,bay nhanh vọt người xuống mặt đất,quay đầu hơi hơi ghé mắt nhìn

Băng Diễm cúi đầu,áp lực thật mãnh liệt,tuân theo quy củ nam nhân,không dám ở nơi thần thánh nhìn đông nhìn tây,hoàn toàn bỏ lỡ ánh mắt thân thiết của người nọ

"Quốc sư đại nhân, nơi này chính là cấm địa của thánh động sao? thoạt nhìn so với sơn động bình thường không có gì khác? một thanh âm trẻ tuổi nhưng đầy ngạo mạn phát ra câu hỏi, "Thất hoàng muội, chẳng lẽ ngươi sắp sửa theo loại địa phương này đến nơi thần tiên thánh tổ,thỉnh một vị nữ thần cứu thế?

Quanh thân mặt một bộ cẩm bào màu vàng,quốc sư tóc trắng xóa nghe vậy hơi nhíu mày,trầm giọng nói"Thái nữ điện hạ thính chú ý ngôn từ, nơi đây là các chi thần bảo vệ Đại chu ta yên giấc. Nữ thần trước khi yên giấc đã truyền lại rằng nếu Đại chu ta gặp nạn, hãy lại đây hiến tế cầu nguyện, lấy sự thành kính mà cầu, nữ thần sẽ từ bi không làm ngơ , để dân chúng Đại chu ta phải sinh linh đồ than"

"Quốc sư đại nhân, lấy người sống hiến tế, thánh kính cầu nguyện thật hữu dụng sao?"Thất hoàng nữ nghi hoặc hỏi,"Ngoại tộc xâm nhập, binh hùng tướng mạnh như hổ rình mồi. Mà Đại chu ta quan quyền lãng phí xa hoa, dân chúng lầm than, vì phải ứng phó với giặc mà tăng tô thuế gấp bội, trong lúc nhất thời nội loạn nảy sinh. Nếu nữ thần còn tại nhân thế, vì sao không sớm tỉnh dậy, chỉ cho chúng ta một con đường sáng? chuyện nguy cấp trước mắt là quân địch xâm lăng, cầu thần bái phật thật sự hữu dụng?

Thất hoàng nữ trong lời nói rõ ràng đều là tình hình thực tế hiện tại, Thái nữ thì lại cảm thấy nàng là đang châm chọc mình thi hành các biện pháp chính trị không tốt phẫn nộ quát"Thất hoàng muội, đừng tương rằng ngươi mang thiên mệnh, là có thể dễ dàng công khai chỉ trích Mẫu hoàng và ta không đúng. Cũng chính Mẫu hoàng tin ngươi sinh ra cùng lời tiên đoán, nghĩ đến ngươi là đại cứu tinh, mới đem ngươi một kẻ hèn mọn ban thưởng phong hào, mấy năm nay đều cung cấp nuôi dưỡng. Lần này nếu ngươi không thể mang nữ thần về hạ giới giúp chúng ta, ngươi chính là đại trọng tội của nước Đại chu ta".

Băng Diễm thân thể lạnh run, lặng lẽ ngẫn đầu nhìn về phía Thất hòang nữ, ánh mắt thoát lên vẻ lo lắng

Thái nữ mắt sắc, phát hiện Băng Diễm ánh mắt "không an phận" roi da trong tay vun lên không lưu tình chút nào hung hăng quất đầu vai Băng Diễm, chỉ người này mà mắng người kia nói, "Đồ tiện nô không biết quy củ, trong vòng thánh địa mà nhìn đông nhìn tây, nữ nhân nói chuyện mà cũng dám nghe lén?"

Roi da của Thái nữ làm bằng da trâu trộn thiết xước mà chế thành, góc cạnh rõ ràng, dưới ánh nắng phát ra hàn quang rét lạnh, như vẫy cá mãng thân tàn ác, không chỉ có thể dễ dàng cắt qua da thịt mà còn có thể cuồn cuộn một mãnh huyết nhục, một kích thật mạnh có thể làm cho người ta thống khổ.

Băng Diễm không muốn sinh sự, không muốn trốn tránh đã trúng một roi, trên người mặc y phục là vải thô nên đầu vai bị xé rách một lỗ lớn, xé rách da thịt ở miệng vết thương cũ, máu tươi chảy ra. Hắn đau đớn run rảy, lại cắn răng nắm tay cũng không phát ra tiếng rên rỉ, để không làm Thất hoàng nữ lo lắng.

Thái nữ từ nhỏ đã khinh thường Thất hoàng muội thân mang thiên mệnh, đáng tiếc đất nạn trước mắt, mọi người lại đều trông cậy vào Thất hoàng nữ đi thỉnh nữ thần hạ giới để thay đổi vận mệnh quốc gia, ngay cả Mẫu hoàng cùng quốc sư đối với Thất hoàng muội cũng kính trọng vài phần, có chút chiếu cố, trên đường đến cấm địa Thái nữ trong lòng đã một bụng tức giận. Nàng trong lúc tức giận chột dạ mượn cơ hội phát tác, không quan tâm, roi da đối với Băng Diễm đang quỳ trên mặt đất đánh đến như phát điên.

Hộ vệ tôi tớ xung quanh đều biết rõ, Thái nữ luôn luôn tàn bạo lãnh khốc, chỉ có thể âm thầm thổn thức, huống chi bị đánh là nam tử hèn mọn, người bình thường tuyệt đối sẽ không đứng ra ngăn cản sự hung ác kia, tránh chọc cho Thái nữ tức giận.

Băng Diễm quần áo vỡ vụn, mắt thấy việc này không thể kìm nén được nữa, Thất hoàng nữ không thể tiếp tục bảo trì trầm mặc, thân hình nhoáng lên một cái, nâng tay bắt lấy roi da của Thái nữ, không để ý roi da xé rách quần áo hoa mĩ của nàng, cũng không để ý cách tay bởi vậy ma sinh ra đau đớn, quý rạp xuống đất mà thỉnh cầu"Điên hạ, thỉnh ngài bỏ qua cho Băng Diễm. Hắn dù sao... cũng là con của Mẫu hoàng, là của ta và ngươi đệ đệ. Ngươi đối với hắn không đánh thì mắng, động một cái là hung hăng dùng hình phạt, Thần muội đã biết nguyên do. Nếu điện đối với thần muội bất mãn, trực tiếp trách phạt thần muội là tốt rồi, làm gì mà lấy một người nam nhân ra chút giận?"

Thái tử ngoài cười nhưng trong không cười, lạnh nhạt châm chọc nói"Thất hoàng muội, ngươi là bảo bối của Mẫu hoàng cùng quốc sư, gánh vác trọng trách cứu quốc. Chúng ta trong cung cùng tất cả hộ vệ giỏi nhất đều điều động đến bảo vệ an toàn cho ngươi, ngươi nói rất là đúng, cho dù là có sai,ta sao lại có thể cho ngươi bị thương nửa phần? Về phần nam nhân đê tiện này, hắn từ nhỏ chính là được các cung nữ nhân dùng roi da để phát tiết, nô súc mà thôi không được coi là người, không xứng đồng tình. Huống chi đệ đệ của ngươi sinh ra không có nửa phần tư sắc, xấu xí không chịu nổi, Mẫu hoàng còn muốn ban hắn cho hạ thần làm ấm giường, chỉ sợ cũng không ai muốn. Loại nam nhân này bán ra ngoài chỉ sợ không ai thèm mua, ngươi cũng nguyện ý nhận thức làm hắn làm đệ đệ, không sợ bôi nhọ thân phận. Dù sao hắn da dày thịt béo đánh cũng không sao, trời sinh chính là để mọi người trút giận.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.