Hắn Đến Từ Nữ Tôn

Chương 18: Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường



“Phó tiểu thư, không phải cô cố ý che giấu cái gì chứ?” Đổng Thanh Hạo không chỉ là một bác sĩ khoa ngoại xuất sắc, mà còn là một nhà tâm lí học cao tay. Anh ta dựa theo thần thái trên mặt Phó Chỉ Lan mà đoán, chắc chắn là cô đang giấu chuyện gì đó.

Là một cô gái nữ tính bình thường (Đổng Thanh Hạo lấy Thu Tố làm tiêu chuẩn, thì Phó Chỉ Lan tuyệt đối bình thường), trời sinh thì tốt bụng dịu dàng hơn đàn ông, theo lí mà nói Phó Chỉ Lan không phải là loại người thích ngược đãi người khác. Tuy bề ngoài cô trông có vẻ mạnh mẽ, tính cách độc lập như một người đàn ông, nhưng thông qua việc cô hẹn hò với người bạn trai trước là biết thôi, anh ta vừa cao to lại mạnh mẽ. Thông qua điểm này, có thể phán đoán rằng sâu trong thâm tâm cô là một người muốn dựa dẫm vào đàn ông. Tính cách như vậy, càng dễ dàng nảy sinh đồng cảm, nhất là vào lúc khi thấy đàn ông kia bị thương như vậy.

Vừa rồi do Đổng Thanh Hạo mắt thấy vết thương của Băng Diễm vẫn còn chảy máu, vì không suy nghĩ nên mới buột miệng chế nhạo nói móc khinh bỉ Phó Chỉ Lan như vậy, giờ vết thương đã được xử lí, anh ta dần dần tỉnh táo lại, bắt đầu tự hỏi vấn đề mấu chốt.

Lúc khâu lại vết thương cho Băng Diễm, anh nhận thấy những vết thương cũ trên thân thể của Băng Diễm không bình thường, không phải là do các loại dụng cụ bình thường tạo nên được, vả lại hình như chưa từng được xử lí qua bao giờ. Anh ta hỏi chuyện phòng bệnh vắc-xin chẳng qua chỉ là một phép thử, qua đó mà biết lai lịch của Băng Diễm.

Trong lòng Phó Chỉ Lan vốn không yên, lại bất ngờ có người hỏi vấn đề này, trên mặt cô có chút chần chừ không rõ chuyện gì.

Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người ngoài cuộc lúc nào cũng tỉnh táo, còn người trong cuộc thì khi nào cũng u mê.

Đổng Thanh Hạo càng tin vào phán đoán của mình hơn.

Hiếm khi Thu Tố thấy được bộ dáng nghiêm túc của chồng mình, lúc này nghe xong thắc mắc của anh, cũng tò mò về người đàn ông này. Nam nô nhỏ trong nhà Phó Chỉ Lan này, quả thực rất không giống người thường. Hay là đúng như Phó Chỉ Lan nói, là cô nhặt được trong khe suối, không phải nói năng lộn xộn. Hay nam nô nhỏ này thuở nhỏ bị người xấu lừa gạt, giấu trong khe suối và bị ngược đãi, khó khăn lắm mới thoát khỏi đầm rồng, nhưng lại chạy vào “hang hổ” của Phó Chỉ Lan ?

Trên Internet có một câu danh ngôn: Mỗi con mèo trong nhà là một con hổ. Ngay từ đầu Thu Tố nghĩ đến tính cách nữ vương của Phó Chỉ Lan, bây giờ cẩn thận nhớ lại quãng thời gian quen biết Phó Chỉ Lan lâu như vậy, cũng không phát hiện cô có khuynh hướng bạo lực, chẳng lẽ không phải là mèo nhà biến thành hổ? Hay trong chuyện này có ẩn tình gì khác?

“Lan Lan, tuy rằng bọn mình không tính là bạn tốt nhất của bạn, nhưng chỉ cần bạn chia sẻ, bọn mình sẽ giữ bí mật cho bạn. Bạn xem mình là bạn, mình cũng không xem bạn là người ngoài. Chỉ là mình không kìm được hứng thú đối với vết thương trên tay mĩ thiếu niên kia, nhưng mình cảm thấy bình thường bạn đâu có độc ác thế. Lan Lan, có thể nói cho bọn mình biết, đã xảy ra chuyện gì không?” Cuối cùng thì Thu Tố từ trạng thái hủ nữ đã quay lại trạng thái bình thường, phân tích như trinh thám nói, “Có phải lúc trước anh ta làm chuyện chuyện xấu với bạn nên mới bị khóa trong phòng người giúp việc? Mình nhớ là trước kia bạn rất tin vào tình yêu cơ mà, bây giờ mình cảm thấy rất lạ, tại sao bạn lại tùy mình làm loạn không hề ngăn cản như thế.”

Đổng Thanh Hạo trừng mắt nhìn Thu Tố một cái, tức giận nói:“Em cũng biết là mình rất nổi loạn hả ? Nhưng mà nói lại, nếu là người bình thường, với vết thương này thì đã sớm hôn mê, không có khả năng ngoan ngoãn phối hợp với em được. Năng lực chịu đau của anh ta thật là phi thường, hẳn phải là đã rèn luyện lâu rồi, hoặc có thể là bị bắt tôi luyện thành như thế.”

“Đổng tiên sinh, xin anh nhìn lại chỗ bị thương kia của Băng Diễm đi, nơi đó có xuất huyết, cũng xin anh xem xét lại rõ nguyên nhân tại sao.” Phó Chỉ Lan bỏ qua sĩ diện mà chủ động khẩn cầu, mời bác sĩ chuyên nghiệp xem xét “thủ cung sa” đặc biệt trên người Băng Diễm.

“Là nơi này sao ?” Vừa rồi Đổng Thanh Hạo cũng đã chú ý tới chỗ này, anh rất thắc mắc, rột cuộc là vì cái gì mà tàn phá ra nông nỗi thế kia, không giống như dùng lợi khí đục một lỗ máu nha.

“Cái ngày, cảm thấy hình như là thủ cung sa.” Thu Tố thường đắm mình trên Internet, đọc lướt qua các tác phẩm văn học không lành mạnh, tất nhiên là kiến thức uyên bác, thuận miệng nói bừa một câu.

Đổng Thanh Hạo nhướn mày, đúng là đôi lúc những lời buột miệng của Thu Tố thật có ích với anh: “Theo anh đoán, chắc là từ nhỏ anh ta đã bị bắt dung một loại thuốc lạ, khiến cho da thịt quanh người có màu khác nhau, nên chỗ đó càng dễ dàng tổn hại hơn. Nhưng sao có thể có một người đàn ông tự ngược mình như vậy được? Lần đầu tiên làm hẳn là rất đau, nếu chuyện phòng the xảy ra thường xuyên, trong tương lại chắc chắn có khả năng lại tiếp tục bị thương đó.”

“Có lẽ có khả năng anh ta không phải là người ở thời đại của chúng ta.” Phó Chỉ Lan nghe Đổng Thanh Hạo nói thế, cô suy trước nghĩ sau, cố hết sức lấy dũng khí để nói ra chân tướng.

Có lẽ cô đã sai rồi. Không thể lại tiếp tục sai nữa.

Cuối cùng cô cũng ý thức được, mình không nên chỉ một mình đau khổ giãy dụa trong nỗi băn khoăn, sợ hãi, bị nỗi áy náy dày vò, cô cần có người phân tích phán đoán giúp cô, muốn được nghe một lời khuyên. Tuy Thu Tố và Đổng Thanh Hạo rằng không phải là bạn tốt nhất của cô, nhưng có vẻ là người biết giữ bí mật cho người khác.

Bọn họ có thể giúp cô, cũng có thể giúp Băng Diễm.

“Băng Diễm vẫn nói anh ta đến từ Đại Chu, nghe nói nơi đó là nơi mà đàn bà con gái chiếm quyền thống trị, đàn ông sinh ra hèn mọn giống như súc vật nô bộc vậy.” Phó Chỉ Lan nhớ lại những điều kì lạ mà Băng Diễm đã nói, đến từ một nơi quái dị, những cử chỉ hèn mọn. Vì trong quá trình Thu Tố và Đổng Thanh Hạo phân tích, ý thức của cô dần dần rõ ràng, càng cảm thấy những lời Băng Diễm thốt ra không giống như nói bừa.

“Hả? Bạn nói anh đến từ nữ tôn quốc?” Thu Tố lại bắt đầu bước ra khỏi tâm lí người bình thường mà trở nên hưng phấn.

Cũng may Đổng Thanh Hạo tương đối tỉnh táo, lại hỏi tiếp: “Như vậy, bởi vậy ngay từ đầu cô hoài nghi anh ta tinh thần không bình thường? Mời tôi đến, có phải cũng muốn thuận tiện thí nghiệm một chút của tâm trí của anh ta hay không?”

“Là như vậy.” Phó Chỉ Lan phát hiện sau khi nói chân tướng ra, hình như trong lòng nhẹ hẳn đi, tuy ánh mắt Thu Tố nhìn Băng Diễm cơ hồ lại không bình thường, nhưng ít ra bọn họ đã cố gắng giúp cô phân tích.

“Một khi đã như vậy, vì sao cô còn đánh anh ta nữa ?Có phải cô phát hiện anh ta có mưu đồ gì ? Hay là có chuyện gì khiến cô hiểu lầm, cho rằng anh ta cố ý lừa gạt cô, là một phần tử nguy hiểm ?” Đổng Thanh Hạo nói thẳng vào chủ đề, cũng không muốn vòng quanh. Vấn đề tâm lý, không chỉ có Thu Tố không bình thường. Anh ta muốn buộc Phó Chỉ Lan giải bày nỗi lòng, phân tích mấu chốt chuyện xảy ra rõ ràng, nếu không bóng ma trong lòng của cô sẽ càng ngày càng lớn.

“Tôi nghĩ có lẽ là tôi sai rồi.” Phó Chỉ Lan nhẹ nhàng thở dài một hơi, “Anh ta nhận định tôi là thê chủ của anh ta, cầu xin tôi cho anh ta ở lại bên cạnh. Tôi vốn cảm thấy ngôn từ cử chỉ của anh tarất lạ, lại có thương tích trong người, nên tạm thời mang anh ta về nhà, định chữa thương giúp anh ta, dạy anh ta một ít kiến thức cơ bản sau đó lại giúp anh ta tìm việc làm. Kết quả, đêm qua, đã xảy ra một chuyện…… Một chuyện thật……”

“Không phải là anh ta tự dâng bản thân, chủ động “yêu thương nhung nhớ” với bạn, bạn thấy chướng mắt nên mới đánh anh ta?” Thu Tố phỏng đoán.

Phó Chỉ Lan không nghĩ tới chuyện động trời như vậy, ở trong mắt Thu Tố lại là chuyện rất bình thường. Cô không khỏi cười khổ nói:“Thu Tố, bạn đoán tám chín phần là đúng rồi. Tóm lại tối hôm qua, mình vừa trở về, anh ta bất ngờ đánh mình. Lúc ấy tay chân mình đều mất đi sự khống chế, không thể nói chuyện. Anh ta lại giống như có mưu đồ từ lâu, khóa cửa phòng ngủ, ôm mình lên giường. Đây, hẳn là xem như anh ta ép buộc mình chứ? Tuy rằng anh ta là loại người mình thích, nhưng mình không thích bị bắt buộc như vậy. Lúc ấy mình rất sợ, đầu óc hỗn loạn, mới đánh anh ta hôn mê thôi.”

Đổng Thanh Hạo cẩn thận hỏi:“Nếu cô không thể khống chế mình, vì sao lại đánh anh ta đến choáng váng được? Chẳng lẽ ma pháp hoặc là võ công của anh ta mất đi hiệu lực nhanh như vậy sao?”

Phó Chỉ Lan cắn môi buồn bã nói: “Có thể biểu hiện của tôi lúc ấy thật sự không muốn, anh ta phát hiện, ngay sau đó buông tôi ra. Trong lòng tràn đầy uất ức, tôi mất đi lý trí hành hung anh ta, nhưng mà anh ta cũng không đánh trả. Về phần Thu Tố muốn chụp ảnh, lúc ấy tâm trạng của tôi cũng không được bình tĩnh, có cảm giác muốn trả thù, cũng có hoài nghi khó hiểu muốn mượn lúc này thử anh ta. Tóm lại, giờ tôi tỉnh táo nghĩ lại, cảm thấy tôi sai rồi. Tuy rằng chuyện rất kỳ lạ, nhưng nói không chừng anh ta thật sự đến từ một quốc gia nữ tôn lạc hậu. Quan niệm của anh ta rất khác biệt chúng ta, cho nên mới có hiểu lầm này.”

Đổng Thanh Hạo dựa theo Phó Chỉ Lan miêu tả, lại cẩn thận kiểm tra thân thể Băng Diễm lại một lần, sau đó nghiêm mặt nói: “Không có căn cứ khoa học, tôi cũng không thể có phán đoán chuẩn xác. Nhưng có mấy nơi đặc biệt, trừ cái‘Thủ cung sa’ kia, hai chân của anh ta cũng có điểm khác biệt, hẳn là từ nhỏ đến lớn toàn đi chân trần, vì bàn chân kia hoàn toàn khác những bàn chân mang giày. Mặt khác, vết thương cũ trên người anh ta, và miệng vết thương mới, đều không giống nhau. Tôi có thể lấy máu của anh ta, mang về bệnh viện thí nghiệm.”

Đổng Thanh Hạo biết rõ tính cách Thu Tố, lúc nói chuyện liếc mắt nhìn ánh mắt của cô một cái, không cần hỏi cũng biết cô đã bắt đầu có ý nghĩ kỳ lạ. Người phụ nữ nguy hiểm như vậy, hẳn là mau chóng đưa đi chỗ khác, vì thế anh ta nháy mắt với Phó Chỉ Lan, quay đầu đối với dịu dàng nói với Thu Tố:“ Vợ à, giúp anh một việc.”

Lúc nghe thấy tiếng nói mị hoặc của soái ca, đầu óc Thu Tố choáng váng, mặt mày hớn hở đáp: “Được, chồng yêu cầu, sao em có thể cự tuyệt.”

Đổng Thanh Hạo cười nói:“Vậy mời vợ yêu, lập tức giúp anh đưa lọ máu này đến văn phòng, để cho trợ thủ Tiểu Trần của anh mau chóng kiểm tra.”

“Vì sao anh không tự mình đi?” Thu Tố mơ hồ hỏi.

“Băng Diễm sốt cao không ngừng, anh còn phải ở lại chỗ này tiếp tục quan sát, thử xem còn cách khác không. Em lúc nào cũng ngựa quen đường cũ, Tiểu Trần lại là tiểu mỹ nữ em mong nhớ từng đêm, cuối tuần văn phòng chỉ có mình cô ấy trông coi, cơ hội khó có được trăm ngàn lần không cần bỏ qua. Lần này em không đi, sau này đừng nói anh không cho em cơ hội tiếp cận cô ấy.” Đổng Thanh Hạo nói.

Thu Tố nhìn soái ca lai lịch không rõ vết thương đầy người đang nằm kia và tiểu mỹ nhân mình trông ngóng bao đêm, quyết định vẫn là nên rời xa Đổng Thanh Hạo đang tức giận nhưng thoạt nhìn dịu dàng kia, càng an toàn càng có lời mà.

Chờ Thu Tố mang theo lọ máu rời khỏi, tươi cười trên mặt Đổng Thanh Hạo cũng toàn bộ thu lại hết.

“Thật ra có một phương pháp, có thể làm cho hắn nhanh chóng tỉnh lại, tôi còn có thể giúp cô giải đáp nghi vấn về anh ta.” Đổng Thanh Hạo nhìn chằm chằm hai mắt Phó Chỉ Lan, nói ra một cái đề nghị, lại bổ sung thêm nói, “Nhưng giờ anh ta bị thương cũng không nhẹ, khi tỉnh lại có lẽ chống đỡ không được bao lâu, hơn nữa phương pháp này đối với thân thể vừa hồi phục của anh ta rất bất lợi.”

“Vậy vẫn là không cần đánh thức anh ta, cho anh ta dưỡng thương đi trước.” Lúc này Phó Chỉ Lan đã vô cùng bình tĩnh, nếu Băng Diễm nói thật, như vậy dù lúc trước anh ta có hành động không đúng gì, nhưng đã làm người mẫu cho Thu Tố…… coi như cũng đã bị trừng phạt, bây giờ còn làm vậy với thân thể anh ta thì thật không hay lắm. Sao cô còn có thể diện gặp Băng Diễm nữa?

“Xem ra cô đã tin tưởng anh ta thêm một chút rồi.” Đổng Thanh Hạo thở dài một hơi, “Thật ra nếu tôi là cô, có lẽ tối hôm qua cũng sẽ làm như vậy, hoặc là trực tiếp đuổi anh ta ra khỏi nhà. Dù sao chúng ta ở thời đại này, phụ nữ bị bắt buộc mấy chuyện này, rất khó chấp nhận.”

Phó Chỉ Lan lòng tràn đầy ảo não bất an, nhẹ giọng hỏi: “Như vậy, nếu anh là Băng Diễm, anh có thể tha thứ cho tôi không ?”

“Chuyện này rất khó nói. Tính cách mỗi người mỗi khác, nếu anh ta là người thời đại này, có thể phỏng đoán được. Nếu anh ta thật sự là đến từ thế giới nữ tôn, từ nhỏ đã bị dạy bảo hoàn toàn khác chúng ta, thật sự rất khó phỏng đoán ý tưởng của anh ta. Anh ta dám chủ động tập kích cô, có thể thấy được anh ta không phải hoàn toàn là một người cam chịu số phận. Anh ta biết võ công, lại còn gánh vác trọng trách nào đó, xuyên qua mà đến tìm kiếm thê chủ của mình. Nói không chừng anh ta cho dù bị thương nặng như vậy, tỉnh lại vẫn sẽ kiên trì nhận thức cô làm vợ, xin được ở lại bên cạnh cô, để đạt tới mục đích của anh ta.”

“Nhưng trong lòng anh ta sẽ thực không thoải mái đúng không ? Nhìn tôi anh ta có bị ám ảnh không ? Tôi không biết sau này nên đối mặt với anh ta thế nào nữa. Có lẽ tôi nên tạm thời rời đi, hoặc là giao anh ta cho anhchăm sóc……”

Đổng Thanh Hạo lắc đầu chối từ nói: “Phó tiểu thư, ý tốt của cô lòng tôi xin nhận, Băng Diễm là một soái ca như vậy, tôi thật kiềm chế không nổi đâu. Nếu là phụ nữ, có lẽ tôi còn có thể tạm thời mang về nhà vài ngày. Cô cũng biết, trước kia tôi và một trợ lý nam thoáng thân mật một chút, vị kia nhà tôi cả ngày lo lắng đề phòng, lần này nếu mang một soái ca đang hôn mê về, trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì. Nói thật, tôi đề nghị cô tiếp tục để anh ta dưỡng thương ở nơi này, áo cơm không lo, nhà cô lại lớn như vậy càng thích hợp cho bệnh tình của anh ta. Tôi sẽ định kỳ đến xem bệnh cho anh ta, chuyện này cũng không thành vấn đề.”

“Nhưng tôi……”

“Cô do dự gì chứ? Người là do cô mang về, còn bị cô đánh đến ngất xỉu, chẳng lẽ cô không muốn chịu trách nhiệm sao? Dùng suy nghĩ của người Đại Chu mà nói, cô là thê chủ nhận định của anh ta, nếu cô trốn tránh, có lẽ anh ta sẽ cho rằng bị cô vứt đi, như vậy chẳng phải anh ta sẽ càng đau lòng hơn sao?” Đổng Thanh Hạo nhíu mày nói.

Những lời nói dạy dỗ của Đổng Thanh Hạo, khiến Phó Chỉ Lan như học sinh tiểu học phạm lỗi, xấu hổ cúi đầu, nội tâm bị áy náy và bất an dày vò không ngừng.

Làm sao bây giờ? Nếu lai lịch của Băng Diễm đã như vậy, dựa theo tập tục thế giới nữ tôn, cô gây cho anh tổn thương như vậy, xin lỗi anh ta là phải, nhưng sau đó cô nên bồi thường anh ta thế nào đây? Chẳng lẽ thật muốn cô gánh vác toàn bộ trách nhiệm, ở bên anh ta cả đời, làm thê chủ của anh ta sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.