Hắn Đến Từ Nữ Tôn

Chương 28: Áp lực tâm lý



Băng Diễm nghe thấy vui sướng không thôi, thất kinh mới dần dần tiêu tán, chỉ định thần nhìn thê chủ của anh, không hề nhìn nơi khác.

Mọi người xung quanh khó tránh khỏi nghị luận.

Một tiểu nữ sinh háo sắc vụng trộm hỏi người bên cạnh: “Bọn họ thật sự là người yêu? Không thể nào? Nghe nói Phó tiểu thư đã gần ba mươi, tiểu soái ca kia rõ ràng chưa đến hai mươi…..”

Một người khác thầm nói: “Người ta có tiền, đi Audi Q5, trong thành ngoài thành vài căn nhà, nuôi mấy tiểu bạch kiểm thì có gì đáng ngạc nhiên. Cô không gặp Trương phu nhân và bảo vệ kia …”

Một giọng nói mềm mại của tiểu soái ca chanh chua nói : “Trước kia Lan tỷ khen tôi tay nghề giỏi nên thường xuyên thưởng một ít phí, không ngờ nhanh như vậy đã vứt bỏ tôi.”

Háo sắc nữ chế nhạo nói: “Xem anh cái đạng ‘đậu nha đồ ăn ngụy nương’ liệu có người phụ nữ nào xem trọng anh? Anh xem người ta dáng người cơ bắp…”

Bình thường, làm tóc là chuyện nhàm chán buồn tẻ cho nên có người trong lòng thì không cần bàn luận.

Đặc biệt Phó Chỉ Lan thoáng ghé mắt có thể nhìn thấy Băng Diễm rồi nhìn một đám tiểu soái ca vây quanh Băng Diễm trước sau thay anh sửa mái tóc dài rồi lại nhìn thấy anh khẩn trương thế nhưng ánh mắt lại có hiếu kì, cô cảm thấy rất thú vị, ngược lại còn ngại thời gian trôi qua quá nhanh.

Cô buông tha cho việc kiên trì giữ kiểu tóc dài thẳng mà nóng, mà trước kia cô chưa bao giờ làm thử tóc cuộn sóng để rối tung ở trên đầu vai. Nó thật xứng với dáng người cao gầy của cô cùng với trang phục rộng thùng thình liền mang theo hương vị có vài phần rất khác trước.

Cô đang lo lắng vấn đề trong quan niệm cổ nhân của Băng Diễm, cái gọi là ‘thân thể răng tóc chịu ơn cha mẹ’, tóc dài để không dễ, cắt đi thì thật sự đáng tiếc cho nên cô liền vì anh chọn một tạo hình kiểu tóc dài trung cổ.

Cô vì anh suy nghĩ rất nhiều, nghĩ nghĩ lại nhịn không được lâm vào tâm sự của mình.

Nhân viên cửa hàng nhỏ giọng nghị luận cô nghe không rõ, nhưng tất nhiên cũng biết không phải nịnh hót. Lúc cô giải thích thân phận với chủ tiệm của hai người cũng đã dự đoán trước được sẽ bị người ta nghị luận. Nếu Băng Diễm thật sự là ‘tiểu bạch kiểm được bao ăn’, thì thật ra cô không cảm thấy có cái gì uất ức và ám muội cả. Sự thật thì Băng Diễm không phải đàn ông như vậy.

Anh rất đặc biệt.

Giờ nhất định anh có rất nhiều vấn đề muốn hỏi cô, cô nên giải thích với anh đây thế nào?

Lúc này cô cũng đủ nắm chắc để lừa gạt anh ở trong nhà, không đi tiếp xúc với xã hội kỳ lạ tràn ngập dụ hoặc và nguy hiểm này, nhưng cô thật sự phải làm như vậy sao? Cô đã đồng ý sẽ dẫn anh đi tìm hiểu thế giới này, tìm được thê chủ cho anh.

Cô không thể nuốt lời, cũng không thể lừa gạt anh. Cô biết lừa đảo để có tình yêu, thì sẽ không có nó.

Cho nên sớm muộn gì anh cũng sẽ biết, cô không phải nữ thần của anh.

Cho nên thà rằng bây giờ cô quý trọng hiện tại, tận hưởng vui vẻ trước mắt.

Khi hai người rời khỏi tiệm làm tóc đã qua giữa trưa, về đến nhà chuẩn bị cơm trưa hiển nhiên là không kịp. Phó Chỉ Lan đơn giản kéo Băng Diễm vào khu phố buôn bán nhỏ tìm một nhà hang sang trọng để ăn.

Băng Diễm ghi nhớ lời dạy trước khi ra cửa, đi nhanh tiến lên phía trước vì Phó chỉ Lan mà mở cửa nhà ăn, vì cô kéo ghế, mời cô ngồi. Một loạt động tác dịu dàng săn sóc, thêm vẻ bề ngoài tuấn mỹ vô song, thân hình cao lớn, mặc một thân hàng hiệu và kiểu tóc mới, giống một ngôi sao sáng làm cho người bình thường chói mắt. Anh không chỉ làm cho Phó Chỉ Lan lâng lâng mà còn vô tình câu hồn của tất cả phụ nữ trong tiệm rồi.

Nữ phục vụ hoàn toàn không quan tâm đến khách hàng bàn khác mà giành nhau giới thiệu món ăn đặc sắc trong tiệm với bàn Phó Chỉ Lan, không hề cảm thấy phiền giảng giải mỗi một từ trong thực đơn, chỉ vì có thể quang minh chính đại xem soái ca nhiều hơn vài lần.

Phó Chỉ Lan đi tới đây ăn cơm chưa từng hưởng thụ qua sự chiêu đãi nhiệt tình như thế nên trong lòng cô biết rõ đều là nhờ hào quang của Băng Diễm. Nhưng không hiểu sao toàn thân cô cuồn cuộn cảm giác không được tự nhiên?

Nhiều người thích Băng Diễm như vậy, hẳn cô nên vui vẻ mới đúng.

Cô thật sự để ý Băng Diễm như vậy sao. Thật sự khiến anh trở thành bạn trai của mình sao?

“Cái khác không cần , chỉ cần mang một suất món ăn tình lữ là được.”Hơn nữa Phó Chỉ Lan nói lớn hai chữ ‘tình lữ’, để sớm xua tan đám mỹ nữ lượnn lờ trước mắt, cũng là cố ý trưng cầu ý kiến Băng Diễm, tự chủ trương quyết định món ăn.

Gọi món ăn, nữ phục vụ bị Phó Chỉ Lan toàn thân tản mát ra khí chất bưu hãn làm cho sợ tới mức run lên, bản năng ý thức được nguy hiểm, vội vàng viết thực đơn rồi lưu luyến rời khỏi.

Nhà hàng xa hoa không giống nhà hàng hạng trung bình thường ồn ào náo động mà có nhiều vài phần lịch sự nho nhã. Bàn bọn họ ở góc, đối diện với cửa sổ. Nhìn cảnh sắc tươi đẹp, thưởng thức mỹ vị, khiến cho tâm tình của con người dễ dàng bình tĩnh trở lại.

Không khí khôi phục lại liền có thể nói chuyện phiếm. “Nói cho em một chút chuyện của anh được không?”Phó Chỉ Lan muốn hiểu thêm một chút ít về Băng Diễm, chỉ có hiểu biết mới biết được ý nghĩ của anh, mới có thể giảm bớt đi những quan niệm sai biệt mà dễ trở thành hiểu lầm.

Chưa từng có người nào lấy thái độ như vậy hỏi Băng Diễm về chuyện anh đã trãi qua, anh không biết nên trả lời thế nào, anh nghĩ nghĩ. Rồi nhớ lại lúc trước ở nhà trọ anh còn chưa trả lời mấy vấn đề của cô, nhất nhất trả lời: “Hoàng đế Đại Chu là mẫu thân của tôi, tôi là đệ đệ sinh đôi của Thất hoàng nữ. Các ca ca của tôi, nếu tướng mạo tốt thì từ nhỏ sẽ được chăm sóc nhiều, không cần làm việc nặng, còn có chuyên gia dạy cho trù nghệ và may vá đợi khi làm chính phu người ta còn có kỹ năng . Mà tôi… thì bị vứt bỏ, không có khả năng lớn lên ở trong cung.”

Phó Chỉ Lan thân thiết nói: :Vì sao? Cho dù lấy thẩm mỹ các ngươi nơi đó mà nói, đứa nhỏ vừa mới sinh làm sao nhận ra được xấu đẹp, vì sao phải bị vứt bỏ?Dù sao anh cũng là cốt của nhục mẫu thân anh mang thai 10 tháng sinh ra, sao bà lại vứt bỏ anh được? Phụ thân của anh đâu, ông ấy mặc kệ anh sao?”

Băng Diễm cúi mắt, khó nén tự ti nói: “Nghe nói là vì tôi sinh hạ cái đầu lớn lại đen lại khỏe, Thất hoàng nữ điện hạ cũng là thai trung không đủ ‘thiên tiên tâm tật’, nếu không có tôi, hẳn là chị ấy có thể càng khỏe mạnh. Bọn họ nói tôi là điềm xấu, là tôi liên lụy chị. Tôi vẫn thực áy náy, nghĩ lớn lên thật nhanh làm nhiều việc, hy vọng có thể giúp chị. Phụ thân của chúng tôi… nghe nói là khi mẫu hoàng đi phạt Bắc khảo chiến nô thì lâm hạnh ông ấy sau đó xử tử. Nếu không phải ngay từ đầu lời tiên đoán của Quốc sư đại nhân nói Thất hoàng nữ điện hạ có vận mệnh cứu thế thì cảnh ngộ của chúng tôi khả năng sẽ thảm hại hơn bây giờ. May mắn có Quốc sư đại nhân chăm sóc, chị lại thông minh tài hoa xuất chúng cho nên được mẫu hoàng thưởng thức rất nhanh. Tôi vì có liên quan cho nên có thể so với tốt hơn trước kia một chút.”

Phó Chỉ Lan âm thầm suy nghĩ, Băng Diễm một thân thương tích mà đã tốt hơn trước, nếu không tốt thì sẽ thế nào? Đại Chu đối với đàn ông không khỏi rất khắc nghiệt. Cô chú ý lúc anh kể chuyện, mặt mày dần dần ảm đạm khiến cô nhịn không được tự trách mình không nên vì thỏa mãn mình mà không quan tâm đến cảm nhận của anh. Cô nhanh chóng chuyển đề tài, điều tiết không khí nói: “Từ nhỏ đến lớn anh có có chuyện vui vẻ dì không? Anh suy nghĩ trước, bây giờ đến lượt em, em kể cho anh nghe một chuyện trước đây mà em rất đắc ý.”

Không đợi Băng Diễm trả lời, Phó Chỉ Lan đã mở ra máy hát: “Trước đây em là tiểu bá vương ở nhà, dù bé trai hay bé gái đều nghe lời em, bao gồm cả anh của em. Bọn họ ai không chịu phục thì em đánh tới khi bọn họ chịu thua mới thôi.”

Đây là lời dạo đầu, khi Phó Chỉ Lan kể với bạn bè, thường thường vừa kể đến đây là có thể nghe được nghi vấn cảm thán như sau:

“Oa, không thể nào, bạn có phải là phụ nữ không thế?”

“Các em bé nhà hàng xóm của bạn thật đáng thương.”

“Ba mẹ bạn mặc kệ ngươi sao?”

“Bé gái sao không chịu học cho giỏi mà còn đi đánh nhau?”

“Xùy bạn á? Cho dù bạn đến trường mà bắt đầu luyện cũng đánh không lại nam sinh thì có?”

Còn phản ứng của Băng Diễm lại là trong mắt tự nhiên toát ra vẻ tin tưởng sùng bái, hâm mộ nói: “ Ngài thật lợi hại, trước đây đã có phong phạm vương giả.”

Lời này tương đương hưởng thụ, Phó Chỉ Lan tin tưởng, hưng trí bừng bừng nói: “Có một lần bọn em chơi trò trốn tìm, một bé trai trốn ở trên cây không cẩn thận ngã xuống bị thương. Lúc mọi người tìm được bạn ấy, bạn ấy đau đến nỗi chỉ biết khóc lớn, cũng không đứng dậy. Bọn nhỏ đều hoảng thần, đưa ra chủ ý loạn thất bát tao. Em cũng không biết sao mà trấn định, lừa gạt một bé gái thoạt nhìn thông minh ngoan ngoãn trở về báo tin tìm người lớn đến, bên này ở lại tìm lí do tốt thống nhất thoái thác, hơn nữa không lộn xộn làm loạn giữ nguyên hiện trường, tóm lại tận lực tránh cho mọi người đều bị mắng. Lần đó em ‘chó ngáp phải ruồi’, đứa nhỏ té bị thương bị gãy xương, nên mọi người nhất nhất quyết dỗ bạn ấy mà nâng lên hoặc di động vị trí, nói không chừng xương sai vị trí mà làm thương tích nặng thêm. Sau, tộc trưởng của đứa nhỏ kia biết được tiền căn hậu quả, cố ý tới nhà của em nói lời cảm tạ, khen em còn nhỏ mà thông minh. Việc này so với em đánh thắng người khác còn khiến em vui vẻ hơn bởi vì cuối cùng năng lực thực sự của em không phải nghịch ngợm gây sự mà làm cho người ta cảm thấy phiền phức mà là đứng đắn có thể giúp người khác.”

Vẻ sùng kính trong mắt Băng Diễm lại tăng thêm vài phần.

Phó Chỉ Lan tâm trạng cũng không đắc ý như trong trưởng tượng.

Cô thật sự hoài niệm khoảng thời gian không sầu lo trước đây. Không ai bởi vì cô cao cao tráng tráng ‘bạo lực’ giống bé trai mà chỉ trích cô mà ngược lại còn vì cô mạnh mẽ thông minh nói nghĩa khí mà sùng bái cô, tình nguyện đi theo cô, cùng nhauchơi đùa. Loại tình huống này đến khi lên trung học mới thay đổi. Khi đó gặp thiếu niên của mối tình đầu kia khiến cho mọi hứng thú của cô đều chuyển hướng về nơi khác, có đôi có cặp ở cùng một chỗ. Cô lập tức từ tiểu bá vương ‘tiền hô hậu ủng’ thành quan tư lệnh. Nam sinh cô quen biết đều muốn trở thành bạn tốt cô lúc đấy cô cảm thấy rất hứng thú. Tóm lại… không có một chút lưu ý vặn vẹo sai vị, hơn nữa vẻ ngoài thiên tiên nhưng bên trong lại bưu hãn hoàn toàn loạn lên vì ngoại tộc

Giờ, trong đầu Phó Chỉ Lan quanh quẩn tiếng người bên ngoài nghị luận. Cô nghĩ cô sẽ không sợ lời đồn nhảm này, cô nghĩ cô cũng đủ kiên cường rộng rãi.

Trên thực tế cô vẫn là để ý.

Cô có thể cười trêu chọc, tâm bình khí hòa đối Băng Diễm nói anh ở trong này là được cỡ nào hoan nghênh, là tuyệt đối anh tuấn tiêu sái vô địch đại soái ca, nhưng cô không cách nào thản nhiên nói ra, cô ở trong mắt người khác thiếu nữ khiếm khuyết tính sức quyến rũ thu hút nam nhân, mà chuyện này lại vô cùng rõ ràng.

Cô có thể dịu dàng kiên nhẫn, thậm chí chủ động giải thích đến mỗi vấn đề cô biết. Thế nhưng cô lại càng ngày càng sợ hãi, sợ hãi vấn đề kế tiếp của anh, cô không hiểu cũng không thể trả lời.

Anh biết anh không xấu cho nên anh cười vui vẻ như vậy.

Anh đã bắt đầu tìm hiểu xã hội này mà anh lại thông minh học nhanh như vậy.

Anh như là viên ngọc sáng, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Mà cô ở trong mắt người khác như là bảo mẫu vô cùng bình thường bên cạnh hoàng tử ?

Anh là hoàng tử hàng thật giá thật.

Cô nhiều nhất chỉ xem như là phụ nữ vì hoàng tử không rõ chân tướng mới có tình một đêm. Giờ cô có thể không kiêng nể gì mà hợp tình hợp lý nói với người khác rằng anh là bạn trai của cô, nhưng loại tình huống này sẽ không kéo dài quá lâu phải không?

Anh, cuối cùng sẽ rời cô đi, đi tìm cô gái tài mạo xứng đôi với anh và cam tâm tình nguyện cùng anh về Đại Chu.

Cô không có tư cách cản trở nhiệm vụ của anh, quấy nhiễu sự lựa chọn của anh.

Không cần lại trầm mê, cô có phải nên sớm thanh tỉnh một chút thì đối với cô và anh đều rất tốt không?

Tiếng chuông di động đánh vỡ sự trầm tư của Phó Chỉ Lan, điện thoại hiển thị dãy số nhà cha mẹ, cô không dám chậm trễ nhanh chóng nghe.

“Tiểu Lan, con đang ở đâu vậy? Đơn vị nói con xin nghỉ bệnh, bên nhà trọ lại không có người nghe máy.” Giọng nói thân thiết của mẹ truyền ra, “ Bị bệnh cũng không gọi điện về nhà, đứa nhỏ này đã lớn như vậy còn không biết tự chăm sóc mình! Mẹ và cha con đang định tới xem con đây” Phó Chỉ Lan nhanh chóng biến thành một bộ dáng con gái ngoan ngoãn, làm nũng nói: “Mẹ, đừng lo lắng, gần đây con công tác quá mệt mỏi nên xin nghỉ ngơi hai ngày. Trăm ngàn đừng lo cho con, con vừa đi làm tóc, giờ đang ở nhà hàng trong cái khu phố buôn bán nhỏ kìa… Cái gì? Cha mẹ muốn tới xem con? A, cha mẹ bận rộn như vậy không cần đi, con thực không có việc gì với cả con đang có bạn cùng con ở đây.”

“Tiểu Lan, con càng nói như vậy mẹ càng không yên lòng, cha mẹ đi có lẽ con không được tự nhiên, nếu không để cho anh con sau khi tan tầm đi thăm con?” Mẹ dạy bảo. “Vẫn là vì chuyện của Đỗ Thuần sao? Đừng quá khổ sở, nếu không mẹ lại giói thiệu cho con một người tốt hơn cậu ta nhé. Cậu của con cho đứa con lớn nhất về nước, tuy rằng lớn hơn bảy tuổi con từng kết hôn một lần nhưng không có con, sự nghiệp cũng đã phát triển lớn. Mấu chốt là trước đây con từng chơi đùa với nó, tình cảm trụ cột rất sâu đậm. Con nhớ rõ không, lúc ấy nó bị con đánh một cái không khóc, có thể thấy được rất kiên cường, tấm lòng rộng lớn cũng rất hay giúp đỡ người khác……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.