Hắn Đến Từ Nữ Tôn

Chương 4: Ỷ lại vào thê chủ




"Dù chết, cũng phải yêu. . . . . . Không vô cùng tinh tế không thoải mái. . . . . . Tình cảm bao sâu chỉ có như vậy mới đủ đủ thổ lộ. . . . . ."

Điện thoại Phó Chỉ Lan phát ra giọng hát êm tai, có điện thoại, lại vang lên trong thời khắc lúng túng này. Cô nhìn số điện thoại di động một cái, là từ trong nhà cha mẹ gọi tới. Hơn nửa đêm, tại sao cha mẹ lại gọi điện thoại cho cô? Nếu như cô không nhận, có thể làm cha mẹ lo lắng không. Nhưng, tại nơi kì lạ này, và trước mặt người đàn ông đẹp trai đang quỳ này. . . . . . Cảnh tượng giống như hơi không quá thích hợp. . . . . .

Dưới tình huống khẩn cấp, Phó Chỉ Lan lật người nhảy qua hàng rào, mắt nhìn chằm chằm người đàn ông quỳ bên trong cổng rào như cũ, nhấn nút trả lời điện thoại di động.

"Tiểu Lan, con đang ở đâu vậy?" Giọng của mẹ ân cần hỏi, "Vừa nãy gọi điện thoại con luôn tắt máy, xảy ra chuyện gì? Nghe nói một mình con lái xe ra ngoài, đang mưa lớn mà, đi đường cẩn thận. Có phải vì có chuyện không vui với bạn trai không?"

Câu hỏi liên tiếp truyền đến từ đầu kia điện thoại.

Phó Chỉ Lan cũng không muốn giải thích rõ ràng vào lúc này ở chỗ này, cô ổn định tâm trạng, dung giọng nói ngọt ngấy mình cũng cảm thấy dịu dàng trả lời: "Mẹ, con đóng quân dã ngoại với bạn ở vùng ngoại ô, vì tiết kiệm điện nên thường xuyên tắt điện thoại di động. Đừng lo lắng, không có chuyện gì. Tên Đỗ Thuần kia đã ngả bài, đã chia tay. Sau này đừng nhắc anh ta nữa."

"Tiểu Lan, con thật không có việc gì?" Mẹ nghi ngờ nói, "Đỗ Thuần gọi điện thoại cho con con không nhận, nó mới gọi tới chỗ mẹ, nói con có thể dùng xe cả đêm chạy về, sợ con gặp chuyện không may."

"Con thật sự không có chuyện gì. Con chơi vô cùng vui vẻ, bên này còn có bạn đang chờ con, không nói nhiều." Phó Chỉ Lan cứng rắn cúp điện thoại.

Đỗ Thuần, nói thế nào hắn tốt nhỉ, nếu chia tay, tại sao anh ta còn giống như trước đây hỏi han ân cần, đối với cô để ý quan tâm như thế? Là dối trá sao? Còn là sợ cô đã xảy ra chuyện muốn anh ta gánh trách nhiệm?

Cô đã xảy ra chuyện gì?

Cô rất tốt.

Chẳng qua là mặc áo lót trong nơi hoang vu, uống say, hôn một người đàn ông đẹp trai đột nhiên xuất hiện mà thôi.

Suy nghĩ trở lại thực tế, cô mới nhớ tới, không thể cứ như vậy mặc áo lót đi về trong thành chứ? Xe của cô, chìa khóa, quần áo đều ở bên kia hàng rào.

Đột nhiên truyền tới tiếng hát đàn ông hơi cuồng loạn làm Băng Diễm sợ hết hồn, chẳng lẽ nơi này có người khác? Anh trầm ngâm lắng nghe, căn bản không cách nào phát hiện người nào trừ cô gái trước mắt, lúc này mới chú ý tới, tiếng hát kỳ quái là từ phát ra trong hộp khéo léo trong tay cô.

Là tiên pháp sao?

Anh lặng lẽ ngẩng đầu quan sát, phát hiện cô mạnh mẽ bay qua hàng rào, vừa theo dõi hắn vừa nói chuyện với cái hộp đối diện.

Hắn sợ bị chỉ trích không hiểu quy củ, cuống quít cúi đầu.

Nhưng mà hắn không thể nào không nghe được, không thể nào không hiếu kỳ, hắn vễnh tai, cẩn thận lắng nghe cô đối thoại với cái hộp kỳ lạ kia.

Đó là mẹ cô dùng tiên pháp liên lạc với cô sao? Còn thần kỳ hơn thiên lý truyền âm, rõ ràng như vậy.

Mặc dù rất nhiều nội dung anh nghe không hiểu, nhưng mẹ cô hẳn là đang rất lo lắng cho con gái của bà?

Đồng dạng là thịt rớt xuống trên người Mẫu Hoàng, bởi vì là nữ nhi cho nên như sao quanh trăng sáng rất nhiều người chăm sóc, mà anh là nam nhân đê tiện, cho nên không người nào để ý tới, anh mất tích hoặc là đã chết, Mẫu Hoàng cũng sẽ không có nửa phần khổ sở? Nhưng nếu như anh có thể hoàn thành nhiệm vụ, mời Cứu Thế Chủ về, Mẫu Hoàng sẽ có với vài phần kính trọng anh chứ?

"Thê chủ đại nhân, hạ nô đến đây là vì tìm kiếm thê chủ đại nhân, xin ngài theo hạ nô quay về Đại Chu." Anh nhất thời kích động thốt lên, anh lớn mật ngẩng đầu lên, tràn ngập mong đợi cô trả lời vấn đề trước.

Thê chủ đại nhân? Là ý tứ vợ con sao? Phó Chỉ Lan càng mê mang, nếu tới từ cổ đại, nam nhân nên xưng lão bà là vợ hoặc nương tử sao? Sao lại gọi kì lạ như thế, còn cộng thêm hai chữ đại nhân. Anh ta nhận cô làm người nào hả? Anh ta muốn dẫn cô về thời đại anh ta sống?

Nói đùa gì chứ ? Mặc dù cô mới vừa thất tình, những cũng không coi thường mạng sống của mình, thế giới xa hoa truỵ lạc này, cô còn chưa chơi đủ đâu, đi theo một người đàn ông không giải thích được chạy đến cổ đại cũng không phải mong muốn của cô.

Phó Chỉ Lan theo bản năng cự tuyệt: "Dừng lại dừng lại, đừng nói. Tôi không phải là thê chủ của anh, ngươi thíchtìm ai thì tìm người đó. Tôi không phải muốn đi cùng anh."

Bị cự tuyệt là chuyện trong dự liệu, Băng Diễm cũng không nổi giận. Giờ cô không chịu cùng đi anh, anh còn có thời gian, chỉ cần có thể có cơ hội đi theo cô, đến kỳ hạn ba năm, cùng lắm thì hắn dùng võ công mạnh mẽ mang cô về. Cô phi phàm tuấn mỹ, bản lĩnh kiện tráng, nhưng chưa từng tập luyện võ công thượng thừa, vạn bất đắc dĩ, anh làm trái với thủ tục khống chế bức bách cô cũng không khó.

Hắn cắn môi một cái, tròng mắt khóa trên người của cô, khẩn cầu: "Hạ nô tự biết dung mạo xấu xí, chỉ là thê chủ đại nhân đã lấy trong sạch của hạ nô, kính xin thương hại hạ nô, giữ hạ nô bên người."

Cô lấy trong sạch của hắn? Không thể nào? Phó Chỉ Lan theo bản năng lục lọi áo lót của mình một chút, coi như vừa rồi thần chí không rõ, cô cũng không từng "Say rượu mất lý trí" dính vào một người đàn ông xa lạ làm chuyện vợ chồng nha. Nhiều nhất cũng chỉ là sờ soạng hôn anh ta. Tình huống như thế, cô kiện đối phương quấy nhiễu tình dục, thắng kiện hơn nửa vẫn là phái nữ "Nhu nhược" như cô. Rõ ràng là cô thua thiệt có được không?

Cô lẽ thẳng khí hùng, ngôn ngữ lạnh lẽo nói: "Anh đừng có vu cáo ăn vạ, bị sờ hôn một chút, thì ỷ lại vào tôi, không khỏi quá buồn cười. Anh là kẻ điên hay là kẻ ngu? Có tin tôi kiện anh không?"

Lời vừa ra khỏi miệng, Phó Chỉ Lan lại hơi hối hận, người này nếu quả thật xuyên qua từ cổ đại, có lẽ còn chưa làm rõ tình trạng. Thương thế của anh ta cộng thêm vẻ mệt mỏi nhìn thật đáng thương, có lẽ chỉ là muốn cầu xin cô chứa chấp, cô lại lạnh lùng cự tuyệt, liệu sẽ làm anh ta thất vọng. Ngộ nhỡ anh ta thật sự là người đầu óc không rõ ràng cộng thêm phần tử bạo lực cực đoan, sẽ không đả thương người trực tiếp giết cô cho hả giận chứ?

Nghe cô lạnh lẽo trả lời chắc chắn, lòng của Băng Diễm run lên. Nếu như dáng dấp anh trắng nõn một chút yếu ớt một chút, dùng tư thái như vậy khẩn cầu, liệu sẽ có thể được cô thương hại không? Vừa rồi cô say rượu không thấy rõ, mới có thể cợt nhã anh đúng chứ? Giờ cô tỉnh táo, phát hiện anh xấu xí không chịu nổi, cô không muốn phụ trách, muốn vứt bỏ anh, cũng là chuyện thường tình.

Ngực đau đớn, so với vết thương trên người còn đau hơn. Băng Diễm buông mắt, muốn bỏ qua.

Anh chỉ là nam nhân hèn mọn, sao anh có thể gánh vác chuyện nặng như vậy?

Là quốc sư đại nhân lầm?

Là ông si tâm vọng tưởng sinh ra ảo giác?

Anh sắp bị ném bỏ sao ? Anh cứ tiếp tục quỳ ở chỗ này như vậy chờ chết sao?

Không!

Anh không thể chết được.

Cho dù là ảo giác, anh cũng tin chắc còn sống mới có ý nghĩa.

Anh nên tiếp tục khẩn cầu, đối với cô ngàn y trăm thuận, thừa dịp bên người cô không có người nào hầu hạ, anh chủ động tự nguyện dâng hiến cho cô, liệu cô sẽ tiếp nhận chứ ?

"Thê chủ đại nhân, xin đừng bỏ hạ nô. Hạ nô cũng không vọng tưởng danh phận, chỉ cầu thê chủ đại nhân có thể chứa chấp hạ nô. Hạ nô so bình thường trâu ngựa còn có hơi sức, hạ nô có thể mấy ngày không ăn không uống không ngủ cũng sẽ không mệt mỏi, biết làm không ít chuyện." Anh bò lên trước mấy bước quỳ xuống, bò đến bên chân của cô, "Nếu như thê chủ đại nhân cần thân thể hạ nô phát tiết, hạ nô sẽ làm ngài hài lòng. Hạ nô da dày thịt béo rất dễ đánh, hạ nô cũng sẽ cố gắng học tập các loại kỹ năng hầu hạ thê chủ đại nhân."

Phó Chỉ Lan hoàn toàn bối rối.

Nghe nhầm rồi, nhất định là nghe nhầm.

Người này đang nói cái gì? Anh ta cho là mình là gia súc hay là người máy? Anh ta cho cô là chủ nô hay là Đại Ma Vương lãnh khốc? Chẳng lẽ người này là một kẻ cuồng ngược? Có thể, nhìn anh ta cả người bị thương, trên cổ tay còn có dây xích sắt. . . . . .

Đáng tiếc Phó Chỉ Lan cô không thích chuyện này. Cô thích nam nhân bình thường, không thích làm nữ vương, nuôi một đầy tớ ở bên người.

Cô càng quyết định, tính toán dọn đồ đạc xong, mặc kệ bên ngoài có mưa không, mau chóng rời khỏi vùng đất thị phi. Cô lạnh lùng nói: "Có lẽ anh nói không sai, nhưng tôi không cần. Tôi phải đi, xin đừng quấn tôi. Nếu không, đừng trách tôi vô tình."

Nếu như trong vừng hoang vu trong đột nhiên xuất hiện một cô bé xinh đẹp, có lẽ Phó Chỉ Lan sẽ đồng tình thật nhiều, bố thí chăm sóc, ít nhất không ngại cho cô bé đi nhờ xe, đưa vào thành phố rồi nói bái bai.

Nhưng đối mặt một đấng mày râu có tay có chân, còn là tinh thần không quá bình thường, ăn mặc lại kỳ lạ như thế, cô một cô gái độc thân, vẫn là không nên dễ dàng phát thiện tâm, tránh cho dẫn sói vào nhà rước lấy phiền toái.

Còn chưa thể sao? Băng Diễm choáng váng từng trận, tràn ngập đau đớn, không biết là thân thể đau hay là lòng đang đau.

Cô muốn đi sao? Chỉ có thể nhìn giày của cô rời đi tầm mắt của anhh.

Cô không thể đi!

Trong giây lát anh vươn tay, nắm cổ chân của cô.

Phó Chỉ Lan mới vừa nhấc chân muốn xoay người, cổ chân lập tức bị một đôi tay lớn mà có lực cầm chặt. Trong lòng cô run lên, chẳng lẽ cô thật sự kích thích anh ta, anh ta không giả bộ được, muốn lộ răng nanh rồi hả?

Nhiều năm luyện tập tán đả không phải uổng công, một khi ý thức được nguy hiểm, phản ứng đầu tiên của cô là nhấc chân lên, hung hăng đá vào đầu vai anh ta, la lớn: "Buông tôi ra, anh muốn làm gì?"

Nam nhân chủ động công kích nữ nhân, ở Đại Chu là bị xử cực hình lăng trì. Vào giờ phút này, Băng Diễm cái gì cũng không đoái hoài tới, anh mơ hồ có cảm giác, nếu như anh buông tay, cô sẽ rời đi. Anh chỉ có một ý niệm, anh không thể để cho cô đi.

Đau nhức truyền đến từ đầu vai, vết thương bị thái nữ quất lần nữa bị đòn nghiêm trọng, xương giống như là muốn đứt rời ra.

Nhưng không thể buông ra!

Mỗi ngày đều sẽ bị đánh, chưa bao giờ biết rằng không đau là tư vị gì, cho nên dạng đau gì, anh cũng có thể chịu đựng, cũng sẽ quen.

Anh không thể buông cô ra!

Tuyệt đối không thể.

Trừ phi cô giết chết anh.

Dĩ nhiên trong đầu Phó Chỉ Lan sẽ không có ý muốn giết người. Cô chỉ hít một hơi lạnh, lấy sức lực cú đá vừa rồi cô gạch đã sớm bể một chục, tại sao đá vào người đã bị thương đầu vai kia, giống như không hề có tác dụng gì ? Vết thương của anh ta nứt toác ra máu, anh ta hẳn là rất đau, thân thể so mới vừa rồi run rẩy hơn, vì sao không buông tay?

Xem ra bạo lực không có hiệu quả, đầu óc Phó Chỉ Lan xoay chuyển, tự định giá biện pháp tốt hơn.

Có lẽ, người đàn ông này đến từ nơi kì lạ cô không biết? Nhìn anh ta như vậy quả thật rất đáng thương, không giống như người xấu, anh ta rõ ràng có đầy đủ thực lực đứng lên đánh cô, buộc cô đi vào khuôn khổ, vì sao anh ta chỉ là thừa nhận cô đấm đá, cũng không phản kháng, khổ cực cầu khẩn?

Cô có nên thử, dùng phương thức bình hòa, câu thông với anh ta một chút?

"Anh buông tay ra, tôi sẽ không đi. Tôi hỏi anh vấn đề, anh hãy thành thật trả lời."

Cô mềm lòng thỏa hiệp phải không ?

Thật ra cô là người tốt đúng chứ?

Vừa nãy anh đã làm ra loại chuyện cả gan mạo phạm đó, cô lại không hề có vẻ tức giận, thậm chí cô cho anh cơ hội ở lại hỏi anh một vài vấn đề.

Anh buông cô ra cũng không sao. Anh tính toán thể lực của mình, ít nhất còn có thể chống đỡ nửa canh giờ không ngã xuống. Trong khoảng thời gian này, một khi phát hiện cô muốn rời khỏi, anh nắm chắc có thể lần nữa bắt được cổ chân của cô. Trừ phi cô dung tiên pháp, như vậy, dù thế nào anh phòng bị cũng là phí công.

"Nói cho tôi biết, chỗ của anh là ai cầm quyền. Nơi đó các người có phải có tập tục, chỉ cần sờ soạng hôn anh, sẽ phải trở thành thê chủ của anh?" Phó Chỉ Lan chịu đựng kỳ cục, chỉnh lại ý nghĩ của mình, hỏi thăm theo Logic đối phương.

Băng Diễm buông lỏng tay ra, nghiêm chỉnh quỳ xuống, cúi đầu cung kính trả lời: "Hạ nô đến từ Đại Chu năm sáu Tường Hòa, Đương Kim Thánh Thượng là Mẫu Hoàng hạ nô, tục danh Mẫu Hoàng hạ nô không dám nói. Về phần tập tục, nam nhân sinh nhi hèn mọn như súc vật, chỉ là Đại Chu xưa nay lấy lễ nghi chi bang tự cho mình là, nam nhân đứng đắn chưa gả nuôi dưỡng trong khuê các, trừ mẫu thân tỷ muội tuyệt không thể để cho nữ nhân khác đụng chạm thân thể. Hạ nô dung mạo xấu xí, nhưng cũng còn xử tử* chưa hứa hôn, hôm nay trong sạch đã mất, nếu ngài không chịu chứa chấp, hạ nô chỉ có tự vận."

*như xử nữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.