Hắn Đến Từ Nữ Tôn

Chương 45: Cao thủ võ lâm



Câu Lạc Bộ võ thuật khiến Phó Chỉ Lan trong lòng mong mỏi tiền bạc hùng hậu, đặc biệt mua một tòa nhà ẩn trong phố xá sầm uất trung cảnh sắc đẹp đẽ, cải tạo lắp đặt thiết bị thành nơi thích hợp tập võ chuyên nghiệp. 

Phó Chỉ Lan theo địa chỉ thư mời đi ô-tô tới, ngừng xe xong, cùng Băng Diễm đi vào Câu Lạc Bộ.

Tiếp tân là hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp mà khêu gợi, nhiệt tình hào phóng thu thư mời, vì Băng Diễm ghi danh vào chứng kiện ra Câu Lạc Bộ phát, cũng không ngại vị khách Phó Chỉ Lan cọ theo này. Làm xong thủ tục, một cô gái trong đó dẫn đường, mang bọn họ đến thẳng phòng khách quý.

Tòa kiến trúc này chỉ có bốn tầng, tầng hầm dừng xe, ba tầng trên đất là phòng luyện công lớn nhỏ bố cục khác nhau. Từ sảnh chính mười bậc đi lên vây quanh bốn tầng thông cao có thể trông thấy sân luyện công mỗi tầng. Khoảng thời gian này, cũng không có nhiều người.

Tầng bốn là tiếp đãi khách quý, toàn bộ sắp đặt hạng sang thay quần áo tắm rửa và mấy gian phòng nghỉ ngơi tư nhân.

Cách cục câu lạc bộ không khác hội sở cao cấp là mấy, chỉ là thiết bị lắp đặt lịch sự tao nhã cầu kỳ, khắp nơi thể hiện linh động hơi thở, cổ kính đông phương. Ngay cả quần áo dì lao công mặc cũng là thời trang thêu hoa sửa đổi Đông Phương ý vị.

Đẩy cửa vào phòng khách quý nghỉ ngơi, bên trong là Minh Thanh Hồng Mộc gia cụ thứ thiệt, nghiễm nhiên theo bố cục phòng khách thế gia.

Một ông lão râu tóc bạc trắng mặc quần áo luyện công kiểu Trung Quốc vóc người trung đẳng chờ trong phòng, vừa thấy Phó Chỉ Lan và Băng Diễm, lập tức đứng dậy chào hỏi: " Hai người tới rất sớm. Tôi là quán trưởng nơi này Dương Danh, đại biểu thành viên khác của Câu Lạc Bộ hoan nghênh hai người."

Trong lòng Phó Chỉ Lan cả kinh, Dương Danh là vị bối phận cao nhất trong truyền nhân chính tông Dương thị Thái Cực quyền, ông lại là quán trưởng Câu Lạc Bộ này. Sớm biết thế lực Câu Lạc Bộ khổng lồ, các nơi trên thế giới cũng xây hội quán, nhìn dáng dấp quả nhiên là thu nạp không ít danh nhân.

"Vãn bối rất vinh hạnh có thể mượn cơ hội tới đây mở mang tầm mắt." Phó Chỉ Lan cũng không che giấu chủ động xác minh thân phận, giới thiệu thay, "Quán trưởng Dương, đây mới là chính chủ Câu Lạc Bộ mời, Băng Diễm."

Dương Danh nhiệt tình bắt tay, cẩn thận chu đáo Băng Diễm. Lúc ông bắt tay đã là theo nhu kình, không ngờ Băng Diễm không lộ dấu vết nhẹ nhàng hóa giải ông thử dò xét, mặt khiêm tốn tiếp tục hàn huyên.

Chánh tông Thái Cực quyền thật ra thì bao gồm Thượng Thừa Nội Công Tâm Pháp, Dương Danh thuở nhỏ tu luyện, đến nay đã đầy giáp công lực, đến cổ đại tuyệt đối không chỗ thua kém Cao Thủ Nhất Lưu. Đáng tiếc gặp phải là Băng Diễm, ông bắt tay thử dò xét kình khí căn bản không cách nào đi sâu vào kinh mạch đối phương, bị phòng giọt nước không lọt.

"Người trẻ tuổi có ý tứ, cậu học công phu với ai?" Dương Danh hiếu kỳ nói, "Nghe Mạc Uyên nói cậu là cao thủ thâm tàng bất lộ trăm năm hiếm thấy, lão già đây còn không tin, không ngờ cậu tuổi còn trẻ mà có nội lực cao thâm như thế. Đến đây, sao đấu một hai với tôi trước được không?"

Phó Chỉ Lan đã sớm muốn nhìn cao thủ so chiêu, Dương quán trưởng chủ động đưa ra so đấu, cô còn hưng phấn kích động hơn Băng Diễm, lòng riêng tràn lan phụ họa nói: "Băng Diễm, đã đến như vậy rồi, anh cũng lộ mấy tay đi. Dương quán trưởng là cao thủ võ lâm đỉnh đỉnh nổi danh Quốc Nội."

khái niệm so tài của Băng Diễm còn dừng lại ở trường hợp lúc huấn luyện  Ảnh Vệ lãnh khốc, khi đó mỗi một lần so chiêu anh cơ hồ sẽ  bị thương, bị thương sẽ chịu phạt, chịu phạt còn phải tiếp tục đi làm tạp dịch, lòng vòng như vậy đền đáp lại thường thường thương bệnh nảy ra không được nghỉ ngơi. Thật ra thì anh cũng không thích đánh đánh giết giết, không thích động thủ tỷ võ, nhưng anh nhìn thấy trong mắt cô tràn đầy mong đợi, lại không đành lòng từ chối.

Phó Chỉ Lan cảm thấy Băng Diễm lo lắng, vội vàng an ủi: "Băng Diễm, đừng sợ, so đấu chỗ này bình thường đều là điểm tới thì dừng. Quán trưởng Dương quả quyết sẽ không khi dễ hậu bối, anh thua thắng cũng  saokhôn, quý ở trao đổi."

Băng Diễm gật đầu một cái, trong nội tâm an tâm một chút. Mới vừa rồi Dương quán trưởng thử dò xét có thể được anh bảo vệ tốt, nói rõ võ công của đối phương không hề giống trong tưởng tượng của anh lợi hại như vậy, còn nữa nơi này là Thần Tiên Thánh Thổ, so đấu nên khác Ảnh Vệ Đại Chu huấn luyện. Hơn nữa tỷ võ với anh là một vị phái nam lớn tuổi, anh không cần lo lắng trong lúc đánh nhau tiếp xúc tứ chi quá nhiều tạo thành lúng túng. Đây là một cơ hội tốt, anh có thể tự mình thể hội một kỷ xảo võ học của Thần Tiên Thánh Thổ, tương lai là có thể đề phòng những kẻ mưu đồ bất chính ý đồ gia hại thê chủ.

Tuổi Dương quán trưởng không nhỏ, tâm trạng cũng rất trẻ tuổi, nhất là đụng phải lúc cao thủ, càng thêm khó có thể đè nén nhiệt huyết kích tình, nhao nhao muốn thử. Ông nhiệt tình dẫn Băng Diễm vào phòng thay quần áo, tặng Băng Diễm một bộ quần áo luyện công kiểu Trung Quốc vừa người.

Thay quần áo xong, một hàng ba người, đi đến một phòng luyện công tầng ba.

Phó Chỉ Lan rất tự giác tìm cái ghế ngồi vào chỗ của mình trong góc, trầm ngâm nhìn hai người trong sân.

Dương Danh râu bạc trắng bồng bềnh, vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng, tay quy củ, hơn nữa còn giới thiệu sơ lược một chút yếu điểm của Thái Cực quyền.

Trong mắt Băng Diễm khó nén vẻ hiếu kỳ, nghiêm túc lắng nghe, cũng không chủ động xuất kích, ngược lại là quan sát động tác của đối phương, tìm kiếm sơ hở.

Dùng ánh mắt người ngoài nghề nhìn, Thái Cực quyền Dương Danh và ông lão trong công viên tập cường thân kiện thể không có khác nhau, thực ra từng chiêu từng thức hàm chứa bí quyết huyền ảo cao thâm, công thủ nhiều mặt, hình thần hợp nhất.

Về người sáng lập Thái Cực quyền đã không cách nào khảo chứng, lưu truyền đến hiện đại đa số cường thân kiện thể tu thân dưỡng tính, chiêu số công kích ngày càng đơn giản, truyền tới đời Dương Danh mới trong quá trình nghiên tập  khảo chứng khắc khổ mà lần nữa thăng hoa. Dĩ nhiên loại công phu thật có lực sát thương này, Dương Danh rất ít lộ ra ngoài. Vào lúc này gặp phải đối thủ khó được, ôn không chút giấu giếm, bày ra tất cả, đang mong đợi một cuộc so đấu sung sướng đầm đìa.

Hai người chính thức động thủ, đột nhiên động tác thân hình trở nên rất nhanh, Phó Chỉ Lan nhìn không kịp.

Lúc này cô xem như mở rộng tầm mắt, hiểu được Thái Cực quyền cũng có đả pháp như vậy, lúc này cô mới phát hiện ra võ công của Băng Diễm đã hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức và tưởng tượng của cô. Thì ra Tiểu Thuyết Võ Hiệp không phải lời đồn không phải lừa dối dọa người, thật sự có cao thủ tồn tại! So sánh với võ học như vậy, Không Thủ đạo tán đả thường gặp đích xác là không đáng giá chút nào.

Trong phòng luyện công treo một bức hoành phi: Trung Hoa võ học Bác Đại Tinh Thâm. Cô nhìn tám chữ này, trong lòng thán phục không dứt. Sớm biết thì cô nên bái vào cửa Dương Danh, đến bây giờ nói không chừng cô cũng có thể so đấu một hai với Băng Diễm. Đáng tiếc, tuổi cô đã gần ba mươi, võ công thượng thừa  sợ là muốn học cũng học không được. Cũng may, Băng Diễm sẽ không vì vậy xem thường cô.

Phó Chỉ Lan tập trung tinh thần quan sát cao thủ so chiêu, không chú ý trong phòng luyện công lại thêm một người. Đợi hai người trong sân dừng tay, cô mới ý thức được Mạc Uyên đã ngồi bên cạnh cô uống xong một ly trà, cùng cô vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

"Mạc Uyên, anh tới lúc nào?" Phó Chỉ Lan kinh ngạc hỏi một câu, đứng dậy, hơi có xấu hổ không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta, giương mắt trầm ngâm nhìn Băng Diễm.

Trận vừa rồi thắng bại đã phân, Dương Danh cuối cùng không địch lại, ông nắm tay Băng Diễm luôn miệng khen ngợi, Băng Diễm khách khí đáp lời, ánh mắt lại giống như là tâm ý tương thông nhìn Phó Chỉ Lan.

Mạc Uyên thấy Phó Chỉ Lan và Băng Diễm mập mờ trao đổi ánh mắt, tim không lý do trầm xuống, trên mặt là vân đạm phong khinh, đứng dậy, tao nhã lễ độ mời hai vị cao thủ tới đây.

Ghế nghỉ ngơi vừa đúng bốn cái, vây quanh bàn trà, trên bàn đặt một bộ trà cụ tử sa.

Vừa rồi Mạc Uyên uống là trà tự tay pha chế. Anh rất tự nhiên đổ nước sôi vào bình trà, lại rót đầy trà xanh mùi thơm bốn phía cho mỗi người đang ngồi, động tác thành thạo mà ưu nhã.

"Xin nếm thử minh tiền Long Tĩnh tôi mới sắm. Dương lão, ngài là người trong nghề, nghe nói Long Tĩnh Quốc Nội rất nhiều thứ đều là hàng giả, mong rằng giám định một hai giúp tôi."

Dương lão cười nói: "Mạc Uyên, trà này không cần uống..., vừa ngửi mùi vị cũng biết là ngàn vàng khó mua thượng đẳng long tỉnh. Lại nói người nào dám bán cho hàng giả cho anh."

Phó Chỉ Lan không nghiên cứu lá trà, chỉ là vừa uống thấm vào ruột gan, cũng biết tuyệt đối là trà ngon. Cô không ngờ Mạc Uyên từ nhỏ lớn lên ở Tây Phương còn có thể nghiên cứu văn hóa Trung Hoa như vậy, đúng là rất thần bí.

Cô không khỏi hiếu kỳ nói: "Mạc tiên sinh, cảm tạ lời mời của anh. Nghe Băng Diễm nói anh cũng là cao thủ thượng thừa tập luyện võ công, hôm nay có thể triển lộ một hai, để cho tôi mở rộng tầm mắt hay không?"

Mạc Uyên cười nói: "A, thật sự không dám nhận. Tôi chỉ có chút kỹ năng không quan trọng không đi được một chiêu nửa thức dưới tay Dương lão, sao dám bêu xấu?"

Phó Chỉ Lan cũng không tin tưởng lời giải thích khiêm tốn quá đáng này, tiếp tục hỏi vòng vèo: "Đã sớm nghe nói Câu Lạc Bộ này chỉ tuyển nhận võ lâm cao nhân đương thời, tập võ tầm thường căn bản không tư cách gia nhập, một chút cũng không thường. Nếu Mạc tiên sinh là chủ tịch danh dự câu lạc bộ, phải là cao thủ thứ thiệt chứ?"

Mạc Uyên cười cười giải thích mà nói: "Mấy chữ Chủ tịch danh dự này, người Trung Quốc đều không khó lý giải chứ? Tập võ là yêu thích của tôi, đáng tiếc thuở nhỏ tôi lớn lên ở hải ngoại, muốn học công phu thật cũng không ai có thể dạy. Sau lại cơ duyên xảo hợp, mới quen mấy vị hội viên cao cấp trong câu lạc bộ. Sau đó tôi mặt dày góp một xấp dầy tiền, giúp đỡ sửa mấy hội quán, thật vất vả đổi lấy hư hàm chủ tịch danh dự như vậy, bây giờ không bản lĩnh có lấy ra được."

Phó Chỉ Lan còn không chết tâm, lớn mật đề nghị: "Nếu Mạc tiên sinh khiêm nhường như vậy, vậy không bằng để tôi so đấu với anh ? Mạc tiên sinh đừng từ chối nha, tôi đang cần danh sư chỉ điểm đây nè."

Ánh mắt của Mạc Uyên híp lại, thả trà cụ trong tay, nụ cười trên mặt cũng biến thành bí hiểm, ưu nhã đứng lên hành lễ khách khí mời: "Phó tiểu thư thịnh tình, Mạc mỗ không dám từ chối, một lát kính xin Phó tiểu thư xuống tay lưu tình."

Tư thái anh như vậy, hình như là hoàng tử trong thành bảo muốn mời công chúa cùng khiêu vũ vậy, ở trong phòng luyện công cổ kính, kiểu lễ tiết tây phương hơi có vẻ đột ngột, cũng không giảm thái độ chân thành lễ độ của anh.

Nếu quả thật là trong dạ vũ, rất có thể Phó Chỉ Lan sẽ từ chối. Chỉ là trong phòng luyện công, cô vừa chủ động mà đưa ra tỷ võ, cô lòng tin mười phần nhao nhao muốn thử.

Cô thay xong tán đả thường quy quần áo luyện công, trở lại trong sân, đối diện đứng vững là người mặc kiểu Trung Quốc quần áo luyện công Mạc Uyên.

Vóc người Mạc Uyên tương tự Băng Diễm, cường tráng hơn Băng Diễm một chút, quần áo luyện công vừa người bao quanh cơ bắp hoàn mỹ, trong lúc phất tay khó che dấu được tản mát ra một loại khí phách vương giả có tư thế, khác xa hình tượng Quý công tử âu phục giày da phong độ nhanh nhẹn vừa rồi, làm cho người ta cảm thấy mới mẻ. 

Phó Chỉ Lan tâm thần chấn động, tập trung tinh lực quan sát, cố gắng tìm kiếm sơ hở đối thủ.

Mạc Uyên cũng cẩn thận  dò xét Phó Chỉ Lan.

Người phụ nữ này hoàn toàn bất đồng những người trước kia anh ta lui tới. Vương Vân Vân từng nói, muốn mời Phó Chỉ Lan tham gia tiệc rượu hoặc là dạ vũ tỷ lệ thành công rất nhỏ, bây giờ nhìn lại không sai. Quả nhiên cô yêu thích rất đặc biết, lực hút võ công vượt xa đồ trang sức châu báu đắt giá. Dĩ nhiên cô cũng cụ bị tất cả tính chung của phụ nữ, lòng hiếu kì rất lớn, đối với sự vật thần bí dễ dàng sinh ra hứng thú. Anh sẽ lợi dụng đầy đủ điểm này, lưu lại ấn tượng khắc sâu trong lòng cô, để cho cô nhớ mãi không quên.

Mạc Uyên tin tưởng tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng trong quá trình giao lưu, nếu như không có cơ sở vừa thấy đã yêu, không thể mỗi ngày gặp nhau khắc khác cùng nhau, như vậy thì cần tốn thêm chút ý định thủ đoạn để đền bù. Anh ta mưu đồ với cô đã lâu, tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Trước mắt anh ta đã tìm đúng con đường, tiếp theo đó là rèn sắt khi còn nóng phá trở ngại công thành đoạt đất, từng bước một bắt lấy trái tim của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.