Phó Chỉ Lan ngồi ở trong thư phòng, suy nghĩ mất hồn.
Lúc Băng Diễm gặp chuyện không may đã là ba tháng trước, vì sao cô vẫn không cách nào quên lãng đoạn tình kia? Tựa như lúc này, cô ngồi trong thư phòng nhà trọ, nhìn chỗ đã từng tạm thời bày ghế quý phi, trong hoảng hốt có thể nhìn thấy bóng dáng của Băng Diễm.
Anh nghiêm túc có kế hoạch học tập, anh dưới chỉ điểm của cô, thuần thục nắm giữ phương pháp sử dụng máy vi tính. Bởi vì văn hóa khác biệt, có lúc anh còn có thể hỏi một chút vấn đề làm người ta rất quẫn bách.
Anh sẽ tự giác chủ động dọn dẹp căn hộ không nhiễm một hạt bụi, anh thật vui vẻ lo liệu việc nhà, tùy tiện cô đôi lời khen ngợi khích lệ, anh sẽ vui mừng mấy ngày.
Ánh mắt anh nhìn cô luôn là thâm tình như vậy, anh nghiêm khắc tuân theo từng lời nói của cô, anh dịu dàng săn sóc, anh thông minh khéo léo. Anh một lòng đặt ở trên người của cô.
Bạn trai tốt như vậy, cõi đời này sẽ không có người thứ hai.
Thế nhưng anh lại bởi vì cô mà chết đi.
Điều này cô làm sao mà chịu nổi?
Màn ảnh máy vi tính lóe sáng, phía trên hiện lên thư mời thương vụ Mạc Uyên gởi tới. Trong khoảng thời gian này, dù là công ty gia tộc Phó thị, hay là công ty Phó Chỉ Lan đang dốc sức, cũng từ đoàn thể kinh tế gia tộc Rogers khống chế trung đạt được rất nhiều chỗ tốt. Lần này chuyện muốn mời Mạc Uyên là, hi vọng Phó Chỉ Lan có thể đi châu Âu khảo sát mấy công ty.
Cô chưa quyết định có muốn đi không. Cô luôn cảm thấy Mạc Uyên đối với cô chưa bao giờ chết tâm, giờ càng phát ra ý tứ theo đuổi cô. Bạn bè người thân cô cũng không e dè khuyên cô lui tới nhiều với Mạc Uyên, không nên buông tha con rùa vàng ngàn dặm tìm được này. Cô tuổi này tướng mạo như vậy, nếu không phải là gia thế tốt, chỉ sợ sẽ không được Mạc Uyên ưu ái. Cho nên cô chột dạ, cô sợ. Cô không hiểu Mạc Uyên coi trọng điểm nào của cô.
Mạc Uyên không thiếu tiền không thiếu thân phận địa vị, càng thêm không thiếu đàn bà. Cho dù anh ta muốn tại phát triển lâu dài ở châu Á, thiên kim chưa kết hôn trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp của Tập Đoàn lớn không có 100 cũng có mười mấy. Bằng bề ngoài anh tuấn tài hoa hơn người của anh ta, muốn ai cũng không thành vấn đề.
Tại sao, Mạc Uyên chấp nhất cô? Phó Chỉ Lan thực sự không hiểu.
Trên bàn để bản tạp chí 18 cấm có dấu Băng Diễm kia, Phó Chỉ Lan cúi đầu suy nghĩ, theo bản năng vuốt ve gương mặt anh. Khi đó anh ngượng ngùng khiếp đảm, nhắm mắt lại ngủ cũng bị đau đớn hành hạ. Đây là tấm ảnh đầu tiên khi anh đi tới thế giới này.
Ngực phiền muộn, cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo cảm, Phó Chỉ Lan cơ hồ là xung động cầm điện thoại lên, bấm số Thu Tố.
“Thân ái Lan Lan, lại là bạn sao, bạn vẫn không có quên mình… mình thật là vui mừng.” Thu Tố làm nũng, “ Mình nghe nói Băng Diễm đã xảy ra chuyện, thật xin lỗi, mình mang thai không có phương tiện tham gia tang lễ anh ấy. Cũng không dám gọi điện thoại, sợ bạn vẫn còn trong đau lòng. Cái người này một lát có chuyện gì tìm mình? Chỉ cần mình có thể giúp một tay nhất định làm được.”
“Nghe nói bạn mang thai nên từ chức ở nhà chờ sanh, là thật à? Đổng Thanh Hạo đồng ý cho bạn t*ng trùng rồi hả ?”
“Đừng nói nữa, cha mẹ hai bên mong đợi bồng cháu, áp lực rất lớn không gánh nổi, bất đắc dĩ mình chỉ có thể hy sinh. Dù sao A Hạo là bác sĩ, chơi một thụ tinh nhân tạo không phiền toái. Khổ là mình mà, hoài thai mười tháng nâng cao bụng bự, nào có thể diện lại đi quyến rũ mấy tiểu mỹ nữ, không thể làm gì khác hơn là đóng cửa từ chối tiếp khách tu thân dưỡng tính. Mới không tới bốn tháng, mình đã bực bội không thôi.”
“ Mình còn tưởng rằng bạn cố ý xa lánh mình, lần này cũng thật là có chuyện muốn nhờ, mình mới làm mặt dày quấy rầy bạn.” Phó Chỉ Lan nghe Thu Tố giải thích, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, quyết định nói xung động ra khỏi miệng, “Thu Tố, mình muốn nhờ bạn giúp mình rửa hình Băng Diễm, chính là mấy tấm áp dụng trên tạp chí. Phim lúc ấy bạn trả cho mình, mình đã xử lý xong hết, mình không biết bạn có còn biện pháp khác không?”
“Lan Lan, vậy thì bạn hiểu mình. Ban đầu mình đúng là không chịu bỏ hết trang bìa tạp chí, đồ hình xử lý một chút là có thể chế luyện thành poster lớn. Mình vốn muốn để lại từ từ thưởng thức. Ô ô, thật xin lỗi. Lan Lan bạn đừng tức giận.” Thu Tố khẩn cầu, “ Mình có thể lấy, bạn nói đi, hình bao lớn nhỏ? Mình giúp ngươi chuẩn bị xong thêm khung biểu tượng, thậm chí in ấn thành giấy lót tường nghệ thuật cũng không có vấn đề gì.”
Phó Chỉ Lan dở khóc dở cười nói: “Ai nói cần áp-phích rồi hả ? Mình mới không bỏ được cho người khác thấy Băng Diễm thế nào. Mình muốn một ít tờ trên bìa mặt, chế luyện thành hình nhỏ, đặt ở trong mặt dây chuyền, sau này vẫn mang ở trên người. Đó là tấm ảnh đầu tiên anh ấy chụp lúc đi tới nơi này, rất có ý nghĩa kỷ niệm.”
“Cái này đơn giản, tự mình có thể lấy, sẽ không nếu để cho người khác nhìn thấy bộ dạng anh ấy. Bạn hãy yên tâm đi, trễ nhất sáng sớm ngày mai sẽ chuyển phát cho bạn.” Thu Tố đầy miệng đồng ý, lại nói tào lao, “Tiểu Lan, bạn nhắc tới Băng Diễm mình mới tới một chuyện, nghĩ rằng có chút tương quan. Ban có muốn nghe không?”
“Chuyện tương quan Băng Diễm sao? Đương nhiên mình muốn nghe rồi, chớ giả thần bí, mau thành thật khai báo.” Phó Chỉ Lan không biết vì sao, không ngừng được hoài niệm về Băng Diễm. Cho dù có thể làm bộ như quên bi thương, cô vẫn bị bất cứ tin tức gì của anh hấp dẫn.
“Còn nhớ rõ chuyện lúc đầu A Hạo giúp anh ấy thử máu chứ? Trong máu Băng Diễm có một loại nguyên tố vi lượng trên địa cầu không có, A Hạo vừa bắt đầu cho là dụng cụ sai sót nên không để ý, sau đó cảm thấy nói không chừng thật sự có chuyện lạ, gởi báo cáo nghiên cứu cho một vị chuyên gia giám định uy tín của nước Mỹ. Vị chuyên gia kia là đạo sư của A Hạo, nhân phẩm rất tốt, nghiên cứu học vấn nghiêm cẩn, cảm thấy rất hứng thú với báo cáo của A Hạo, hi vọng A Hạo có thể gởi mẫu máu cho ông ấy cẩn thận nghiên cứu. Nếu như có phát hiện trọng đại, ký tên cũng coi như một phần thành quả nghiên cứu của A Hạo. Lai lịch Băng Diễm bạn nói phải nghiêm khắc bảo mật, cho nên A Hạo không dám đưa mẫu máu ra ngoài, uyển chuyển cự tuyệt thỉnh cầu vị chuyên gia kia. Ai ngờ 1 tháng trước, vị chuyên gia kia phỏng vấn nước ta, cố ý đi thăm A Hạo, đề cập chuyện xưa, còn nói nếu như không dễ dàng đưa mẫu máu ra ngoài, ông ấy ở lại Trung Quốc nghiên cứu cũng không sao. Lúc ấy A Hạo từ chối không được, nói hàng mẫu bởi vì bảo quản không tốt đã mất. Vị chuyên gia kia chỉ đành không vui mà đi.”
Phó Chỉ Lan nghe được mơ hồ: “ Trong máu Băng Diễm có nguyên tố chưa biết, thật rất quan trọng sao? Đây có trợ giúp gì với phát triển khoa học à? Vị ngoại quốc chuyên gia kia không khỏi quá câu chấp rồi.”
“Phương diện y học mình cũng không hiểu lắm. Chỉ là A Hạo tra xét lại, phát hiện mẫu máu thật bị hủy. Nghe nói là bởi vì bảo quản không tốt, một ít tủ hàng mẫu cũng không còn giá trị nữa.” Thu Tố đầy đủ phát huy trí tưởng tượng của mình, “ Sau khi mình biết chuyện này, hoài nghi là chuyên gia ngoại quốc đó động tay chân, chỉ là A Hạo nói đạo sư của anh ấy tuyệt đối không phải là loại người như vậy. Dù là vì nghiên cứu khoa học không từ thủ đoạn nào, nhiều nhất là trộm đi hàng mẫu, mà sẽ không phá huỷ. Cho nên nếu như đây là án kiện châm chích, nhất định là có mưu đồ khác. Có lẽ là một hộc tủ hàng mẫu có bí mật gì không cho người ta biết, tóm lại, mình cảm thấy đây không phải là tình cờ, là có dự mưu. Dĩ nhiên mình chỉ phỏng đoán, không có mấy người muốn nghe. Trong bệnh viện ai cũng không muốn gánh trách nhiệm, càng sẽ không báo cảnh sát, nội bộ khiêm tốn xử phạt nhân viên quản lý, chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ.”
Lời nói Thu Tố, khiến Phó Chỉ Lan sinh ra không khỏi lo lắng. Trước kia cô cũng không muốn, hoặc nói là phỏng đoán cố ý tránh, lần nữa xông lên đầu. Băng Diễm thật sự đã chết rồi sao? Cô đã từng nghĩ tới thông qua Di Cốt làm xác nhận DNA, nghĩ tới vận dụng phần mẫu máu kia. Nhưng chút ý niệm này cuối cùng vẫn còn bởi vì ngăn trở mà bỏ qua. Nhưng ngộ nhỡ bọn Mạc Uyên lầm, Băng Diễm còn sống, được cứu, Di Cốt là của người khác. . . . . .
Mỗi khi Phó Chỉ Lan nghĩ như vậy, Vương Vân Vân lập tức khuyên cô, nói nếu như Băng Diễm còn sống, nhất định sẽ trăm phương ngàn kế liên lạc với cô. Người Mạc Uyên sắp xếp ở địa phương, điều tra nghe ngóng xung quanh. Phó Chỉ Lan cũng không yên tâm, tăng thêm mấy người trợ thủ đóng ở địa phương lâu dài, đáng tiếc cũng không có bất luận tin tức gì của Băng Diễm.
Cho nên cô mới dần dần chết tâm.
Nhưng ngộ nhỡ, tất cả đều là bẫy rập đây? Cả người Phó Chỉ Lan run lên, chỉ cảm thấy cả người bị mây đen khổng lồ bao phủ, nghi ngờ không xua đi được. Thủ đoạn lúc Mạc Uyên sửa trị Đỗ Thuần hết sức cao minh, nếu anh ta trăm phương ngàn kế tìm âm mưu, khiến người mình thấy ngứa mắt biến mất trên thế giới này, quả thực là dễ dàng.
Thu Tố một chỗ khác điện thoại cũng không hiểu được tâm trạng Phó Chỉ Lan, cô ấy phối hợp nói: “Chuyện kỳ lạ vẫn còn ở phía sau, hai ngày trước A Hạo nói anh nhận được tin đạo sư, đạo sư nói phát hiện thành phần chính tương tự đặc biệt hàng mẫu, muốn mời A Hạo tham dự nghiên cứu.”
“ Bạn nói cái gì?” Phó Chỉ Lan kích động nói, “Ý của bạn là nói Băng Diễm còn sống, chuyên gia đó lấy mẫu máu mới mẻ khác với người khác ?”
Thu Tố tranh thủ thời gian giải thích: “Đừng kích động, cái đó chuyên gia chỉ nói là tương tự đặc biệt, lại không nói nhất định là giống mẫu máu Băng Diễm. Chuyện y học mình không hiểu lắm, nếu như bạn quan tâm, mình sẽ cẩn thận hỏi A Hạo.”
“Rất cảm tạ, hi vọng bạn mau sớm cho mình tin tức.” Phó Chỉ Lan nhịp tim nhanh hơn vừa rồi rất nhiều, các loại suy đoán đan vào.
Nếu như tất cả bất hạnh thật sự là âm mưu sớm bày, nếu như Băng Diễm còn sống, cô nên làm gì?
Chiều nay, Phó Chỉ Lan lại nằm mơ thấy lúc xảy ra chuyện.
Cô nhớ Băng Diễm và Mạc Uyên cường công một chiếc thuyền, lưu manh trên một chiếc thuyền khác đột nhiên như nổi điên bắn càn quét về phía bên này. Cô sợ áo cứu sinh màu vàng Băng Diễm mặc trên người trở thành mục tiêu công kích, cô hô to bảo Băng Diễm cẩn thận. Sau đó cô mất đi ý thức.
Trước khi mất đi ý thức, gáy cô đau xót.
Chi tiết này trong giấc mộng quá khứ chưa từng xuất hiện. Cô không dám khẳng định đây là sự thực hay là ảo tưởng của mình. Tựa như cô luôn nằm mơ thấy thuyền không có nổ tung, nằm mơ thấy Băng Diễm không chết.
Nhất định Băng Diễm còn sống!
Có lẽ anh chỉ là tìm được cô gái thích hợp hơn tình nguyện làm thê chủ của anh, cho nên anh mới không tiếp tục tìm đến cô.
Phó Chỉ Lan dùng ảo tưởng này làm thuốc mê lên thương thế đau đớn lo lắng của mình.
Vậy mà chân tướng, cô đã bắt đầu hoài nghi, cô tuyệt đối sẽ không ngồi chờ đáp án nổi trên mặt nước. Cô phải nắm chặt thời gian đi điều tra, cô không muốn lần nữa gây thành bi kịch. Theo trực giác của cô trước, bắt đầu từ Mạc Uyên, liều mạng, cô thật muốn xem Mạc Uyên đến tột cùng mưu đồ chuyện gì.
Sáng sớm hôm sau, Phó Chỉ Lan liên lạc Mạc Uyên, đồng ý đi châu Âu khảo sát, điều kiện là Mạc Uyên làm bạn cả hành trình.
Dĩ nhiên Mạc Uyên là lòng tràn đầy vui mừng ân cần đầy đủ. Phó Chỉ Lan cũng thay đổi những cố ý xa lánh ngày qua, ôm các loại giả thiết nghi vấn trong lòng, chu toàn với Mạc Uyên.