Hàn Diễm Ly Hiên

Chương 8: Ngạc nhiên



Hàn Diễm bởi vì mê chơi mà phát sốt. Chuyện này cũng quá bình thường với một người hiện đại như cô. Chỉ là có người chăm sóc cô lúc đó thì quả thực mới là chuyện lạ. Hàn Diễm không thể kiềm nổi tò mò mà cố gắng mở mắt ra xem khung cảnh mờ ảo trước mắt, mỉm cười tự nói

“Mẹ, con chết rồi sao?? Haha, cuối cùng cũng được chết, cũng được về với mẹ rồi. Mẹ ơi, chỗ con sống lúc trước chả có gì vui cả và cả cái thế giới con vừa đến cũng khiến con cảm thấy rất mệt mỏi”

“Tại sao con không thể vô tâm được như mẹ?? Được như mẹ thì tốt biết mấy. Ra đi không chút vướn bận mà lại còn được giải thoát. Con biết mẹ không để ý con. Nhưng mà mẹ à, ở bên cạnh mẹ vẫn tốt hơn nhiều so với ở cạnh những người luôn khiến con phải suy nghĩ. Mẹ, lần này chúng ta cùng đi được không?? Đừng có thờ ơ bỏ lại con gái một lần nữa đi. Cầu mẹ đó”

Hàn Diễm trong con mê mà cầu xin nói ra, nước mắt cũng lăn dài khiến giọng nói ngày một nghẽn đặc. Ly Nhược ngồi bên cạnh thấy nàng lầm bầm liền cúi đầu để nghe. Cũng không biết vì sao nước mắt cũng rơi.

Ly Nhược bà không ngốc như tiểu Thi. Bà hiểu được từ ‘mẹ’ của Hàn Diễm là đang nhắc đến ai. Chắc chắn là nhắc đến phụ thân rồi. Bởi nữ hài trong suy nghĩ của bà luôn gần gũi với phụ thân hơn so với mẫu thân mà.

Nước mắt bà lại rơi bởi Hàn Diễm. Lời nói của đứa nhỏ nằm đó thật thống khổ, thật đau đớn mà cầu xin. Không giống như bình thường luôn ngẩng đầu cười khinh miệt, nói ra mấy lời khiến người ta khó chịu hay đôi lúc giả vờ là người tốt rồi sau đó một cước đạp người xuống hố, lấp đất lại. Lúc này nhìn Hàn Diễm còn yếu ớt hơn so với lúc phải chống chọi một mình mà đấu với hai phu phụ bọn họ lúc vừa đến đây.

Ly Bách nhẹ nhàng tiến vào, nhìn đến mẫu thân khóc, muội muội nằm trên giường của hắn vẫn tiếp tục nói mê trong nước mắt liền khiến hắn chau mày, quay qua trừng tiểu Thi cũng vừa mang theo thao nước nóng mới đổi theo sau trở vào cùng.

Tiểu Thi giật mình, rất ngây ngô hỏi_”Sao vậy thiếu gia?? Mặt tiểu Thi dính gì à?? Sao người nhìn ghê vậy??”

“Da”

“Ả??”

“Hừ”_Ly Bách lười nói chuyện với đứa ngốc tiểu Thi theo suy nghĩ của hắn, quay qua một nhân vật khác cũng cùng bước vào căn phòng này cùng hai người bọn họ_”Dù cho muội muội ta qua lời nói của tiểu nha đầu ngốc này mà tỏ ra bực bội với món quà của ta chuẩn bị là ngươi, nhưng những gì ta và ngươi đã thỏa thuận trước, hy vọng ngươi sẽ thực hiện”

Nam nhân với mặt nạ che nữa mặt cùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn đến Hàn Diễm trên giường rồi lại nhìn đến Ly Bách gật đầu

Ly Bách thở dài, đi đến sau lưng Ly mẫu_”Mẫu thân, tiểu Thi làm người khóc sao??”

Tiểu Thi còn đang chăm chú quan sát người lạ mặt lần trước được Ly Bách thiếu gia dẫn vào phòng Hàn Diễm, nghe được lời kia liền không khỏi xiết chặt chiếc khăn trong tay, bĩu môi, phẫn hận lầm bầm_”Tiểu Thi đâu có”

Ly Nhược từ lúc Ly Bách vào thì đã mau chóng lau nước mắt, lấy lấy phong thái điềm tĩnh vốn có của mình nhưng đến khi được đích thân hài tử đầu lòng hỏi thì bà lại mếu máo với hắn, khiến Ly Bách phải nhanh chóng lấy khăn tay của mẫu thân, thay nàng lau nước mắt

“Mẫu thân, đừng khóc, tiểu Bách thay người đem Thi Thi ra ngoài đội tuyết cả đêm. Người đừng khóc. Phụ thân sẽ bắt Bách nhi quỳ từ đường đó”

Ly Nhược bĩu môi để hài tử lau nước mắt, cố lấy lại giọng_”Con nhất định phải bảo vệ, lo lắng cho Ly Diễm”

Ly Bách nhướn mày, ngạc nhiên nhìn mẫu thân nhưng rất nhanh sau đó, hắn lại mỉm cười_”Đương nhiên, mẫu thân. Tiểu Bách đã mang qua cho Ly Diễm một ám vệ tài ba, sẽ vì muội ấy mà làm mọi thứ”

“Ta không thích ám vệ”

“Được, được, là hộ vệ, hộ vệ tùy thân của Ly Diễm tiểu thư”

“Tiểu Bách mau xem bệnh cho tiểu Diễm đi”

“Được, mẫu thân”

Hàn Diễm cứ như vậy bởi vì phát sốt mà nằm trên giường suốt bốn ngày. Đến lúc thực sự tỉnh táo mà mở mắt thì lại một lần nữa nhìn thấy căn phòng đặc trưng của nữ tử cổ đại không khỏi âm thầm thở dài.

[Mỗi lần mở mắt đều hy vọng là đang mơ. Nhưng sự thật thì chả phải mơ. Đúng là con mẹ nó mà]

Ở bên chiếc bàn tròn đặt giữa phòng là một nam nhân vẫn đang ngủ ở đó. Hàn Diễm mày chau suy nghĩ xem tấm lưng này của ai nhưng nghĩ mãi vẫn không ra được. Muốn lên tiếng gọi tiểu Thi cũng không được bởi cổ họng đau rát. Hàn Diễm cố cử động tay chân đau nhức của mình. Đến lúc đã ngồi dậy được thì đã thấy người ngồi kia dùng ánh mắt lạnh lẽo mà nhìn mình.

Hàn Diễm đỡ trán, khàn giọng hỏi_”Ngươi là tên ám vệ Ly Bách đưa tới sao??”

Hắn gật đầu trả lời nàng

Hàn Diễm nhếch môi cười, một tay vuốt tóc ngược rồi đỡ trán, nghiêng mặt nhìn nam nhân một nữa gương mặt bị che mất kia_”Nói nghe xem, điều kiện gì giữa ngươi là Ly Bách để ngươi chịu đi theo một phế nhân như ta??”

Nhưng lúc này hắn lại yên lặng, chỉ chăm chăm nhìn Hàn Diễm. Điều này khiến nàng chau mày có chút khó chịu nhưng rất nhanh sau đó liền lười quan tâm đến hắn, chậm rãi ngồi đến mép giường, mang hài vào chân, giơ tay lấy sợ dây nhỏ màu xanh nhạt cột lại tóc rồi đứng lên. Chậm chạp cầm theo khăn vắt qua vài cùng ly nước muối và ‘cây’ bàn chải đánh răng ra ngoài.

Còn nhớ lần đầu, cứ tưởng chỉ có nước muối để làm sạch răng. Còn cái thứ hiện tại được mọi người gọi là cây làm sạch răng thì Hàn Diễm lúc đó lại tưởng nó là thứ gì đó bắt buộc để trong phòng mà chẳng có công dụng gì cả. Nhưng tưởng tượng chưa được một phút thì trí nhớ của Ly Hiên đã cho nàng biết công dụng của thứ kì quái này.

Cũng may Hàn Diễm lúc đó chưa chạy đi nắm lấy ai đó và dùng vẻ mặt khinh bỉ để hỏi chuyện người khác cái thứ kia dùng làm gì như mấy tiểu thuyết kia. Nên cũng được tính là một loại may mắn đi.

Vừa mở cửa chưa kịp rùng mình vì cái lạnh thì liền thấy tiểu Thi bộ dạng hối hả từ dưới đất đứng dậy, kéo Hàn Diễm trở vào phòng rồi dặn chờ đó và biến đi mất. Hàn Diễm nhướn mày, một tay chống hông, nốc một ngụm nước muối bắt đầu sục miệng, đi đến mở cửa sổ phun ra ngoài, quỳ lên ghế gỗ rồi cứ như vậy mà chường mặt ra ngoài cửa sổ vừa ngắm cảnh vừa súc miệng.

Thấy tiểu Thi đi vào sân, Hàn Diễm vội vàng đóng lại cửa sổ thì cũng vừa lúc tiểu Thi mang nước ấm vào để nàng rửa mặt. Lúc này đã không còn thấy tên nam nhân nữa mặt sắt kia đâu nữa. Hàn Diễm cũng lười để ý.

Đến lúc chú ý lại thì liền chau mày nhìn tiểu Thi thông qua tấm gương_”Tiểu Thi, làm gì vậy??”

“Sao ạ??”

“Sao đầu tóc lại cắm, cài ,bới tùm lum như vậy??”

“Ly Bách thiếu gia biết hôm nay người tỉnh, nói với tiểu Thi lúc người tỉnh thì giúp người chuẩn bị để cùng thiếu gia và lão gia vào cung”

Hàn Diễm nghe đến thì chau mày, gõ ngón trỏ lên bàn, nhịp đều đều, tay kia xoa xoa hai đầu chân mày và tốc độ của ngón trỏ cũng ngày một chậm_”Tiểu Thi, cứ như bình thường. Sau đó quấn lên và cài trâm định hình là được”

“Vâng”

Hàn Diễm chọn lấy bộ quần áo màu cam nhạt cho mình rồi khoát thêm áo lông bên ngoài cùng tiểu Thi bước ra ngoài. Vừa đến ngưỡng cửa, Hàn Diễm nghiêng đầu, thở dài một hơi, liếc nhìn về phía bên phải của mình rồi sau đó chậm chập quay đầu nhìn nam nhân ám vệ bí ẩn kia, chớp mắt_”Không cần nhảy ra nhảy vàođứng bên ngoài hay trên nóc nhà hoặc xà nhà là được rồi. Cứ làm hộ vệ, không cần làm ám vệ,. Tên Ly Bách kia sẽ có lý do chính đáng cho thân phận của ngươi thôi”

Sau đó thì bình thản, thờ ơ quay đầu, kéo áo choàng lên che mũi, chậm rãi bước đi cùng hai thị tùng đầu tiên của mình.

Ra đến bên ngoài thì đã thấy Ly phụ, Ly mẫu còn có Ly Bách đáng ghét ở đó. Tổng cộng hai xe ngựa. Ly Bách ngồi cùng Ly Thành, còn Hàn Diễm ngồi cùng tiểu nha đầu và tên hộ vệ kia.

Trước khi đi, Ly Nhược còn cố chạy theo để nhắc nhở_”Ly Diễm bình an”

Lời này khiến nhịp tim Hàn Diễm lại lỗi nhịp một lần nữa nhưng vẫn là thờ ơ xem như không nghe thấy

Ngoài đạo thánh chỉ quyết định ban hôn cho Ly Hiên tiểu thư và Trịnh Hạo thất vương gia thì còn có một đạo truyền khẩu dụ khác cho Minh Cao nhắn nhỏ với Ly lão gia_”Khi Ly Hiên tiểu thư khỏe lại, mang nàng đến gặp hoàng thượng”

Chỉ còn một cánh cổng nữa thì Hàn Diễm chính thức vào cung, nhân lúc kiểm tra mộc bài mà phải dừng xe, Ly Bách liền chạy vào xe của bọn họ, ngồi bên vách trái gần kề tiểu Thi, chớp mắt với Hàn Diễm

“Muốn gì??”_Hàn Diễm lười nhìn đến lên trưởng nam nhà Ly gia, chăm chăm nhìn cảnh vật bên ngoài thông qua tấm màn được tiểu Thi vén lên mặc kệ cho cái lạnh ùa vào

“Không phải đã giả ngốc sao??”_Ly Bách tiếp tục nhướn mày với nàng, thậm chí còn nháy mắt một cái

“Thì sao??”

“Ta không tin muội không nghĩ tới chuyện sẽ bị thái y khám ra”

Hàn Diễm quay đầu, thờ ơ nhìn Ly Bách_“Nghĩ thì sao? Không nghĩ thì sao? Không phải cũng là Ly Bách ngươi qua đây dùng kim châm, châm vào mạch của ta khiến nó từ bình thường thành có vấn đề sao??”

Ly Bách thì ngạc nhiên lại có chút vui vẻ mà nhìn tiểu muội muội của hắn_”Tiểu Diễm, thứ này mà muội cũng biết sao??”

Đối với chuyện này, Hàn Diễm quyết định yên lặng, trực tiếp quay qua nhìn tên mặt lạnh bí ẩn đang thẳng lưng ngồi bên vách phải của xe với tư tưởng khiêu khích hắn. Nhưng là vẫn giơ tay ra, tùy ý Ly Bách châm chích kim châm. Ly Bách chỉ mỉm cười, lấy ra bộ kim châm đưa cho tiểu Thi cầm, bản thân nhận lấy cánh tay gầy yếu trắng xanh của tiểu muội muội, nhìn một hồi, mắt cong, miệng cũng cong theo, nhẹ nhàng nói_”Trông có vẻ ta không giúp được muội rồi”

Nàng tựa đầu vào vai tiểu Thi, bình thản hỏi_“Chuyện gì??”

“Có một sức khỏe tốt”

“Lang băm như ngươi thì làm được gì. Đừng lo, ta nghĩ ta không cần thứ đó”

“Tiểu Diễm, không nên bi quan”

“Ngươi xưng hô thật buồn nôn”

“Ca ca ta là thật lòng lo lắng cho muội”

“Có muỗi mới tin ngươi”

Cứ như vậy Hàn Diễm cùng Ly Bách liên tục đối đáp nhau dù người bị chọc luôn là Ly Bách.

Hoàng cung đẹp lắm, xa hoa lắm, nguy nga lắm, lộng lấy lắm nhưng mà Hàn Diễm nàng lại không hứng thú_”Tiểu Thi, đừng giở màn lên nữa”

Đứa nhỏ có chút ủy khuất mà buông tha tấm màn. Dù sao đây cũng là lần đầu nha đầu nàng được đến nơi đẹp và rộng lớn như thế này liền không khỏi có chút chờ mong nha.

Ly Bách nhướn mày nhìn vẻ mặt muốn ngủ của Hàn Diễm mà bật cười, hỏi đùa_”Tiểu Diễm, có hay không muốn vào cung. Ca ca giúp ngươi”

Nàng mắt lờ mờ muốn nhắm, nghe được mấy lời kia cũng chả thèm mở mắt, thở dài một hơi_”Không phải gả cho Trịnh Hạo kia thì sẽ được vào cung sao?? Cần gì ngươi giúp”

“Nhưng như vậy sẽ rất lâu, lại còn rất khó”

Hàn Diễm nhếch môi cười_”Ta có cách của ta, ngươi có phương thức của ngươi, lo tròn việc của mình đi”

Và Ly Bách cũng vẫn chỉ cười.

Xe ngựa bắt buộc dừng lại, không được vào sâu. Kế đó thì cả ba được ngồi kiệu đưa đến Vũ Lâu điện, nơi vua xử lý vụ sự hoặc triệu gặp riêng thần tử.

Từ lúc xuống xe ngựa Hàn Diễm liền bày ra vẻ mặt ngẩng ngơ, ánh mắt lờ đờ như muốn ngủ, đầu nghiêng đến đâu mắt nhìn đến đó còn tiểu Thi thì cũng dính sát lấy nàng, lâu lâu lại như đứa ngốc hỏi chủ tử_”Có đói không? Có khó chịu ở đâu không”

Hàn Diễm không khỏi trong lòng thở dài, thật muốn vươn tay cốc đầu đứa nhỏ.
Nàng cùng Ly Bách và Ly Thành một trước hai sau chờ nô tài vào báo cho Minh Cao rồi Minh Cao mới đến nói cho Hoàng Thượng. Cũng may, cả ba đều không phải đợi liền ngay lập tức được vào trong. Còn tiểu Thi và hộ vệ của nàng thì phải ở lại bên ngoài điện.

Hàn Diễm được Ly Bách đỡ một tay mà bước vào. Hai người họ quỳ xuống hành lễ với hoàng thượng phía trên còn nàng thì vẫn như cũ, cứ đong đưa qua lại, nghiêng đầu đến đâu thì tầm mắt cũng nhìn đến đó. Chỉ là lúc nhìn đến mặt rồng liền không giấu nổi ngạc nhiên mà trừng mắt. Từng nhất cử nhất động của Hàn Diễm đều được thu vào tầm mắt của hoàng thượng bên trên. Ông ta nhếch môi cười.

Hàn Diễm cũng nhếch môi cười bắt chước theo và chảy nước miếng, bước lên_”Bánh ngọt”

Ly Bách bên dưới không khỏi có chút hốt hoảng, vươn tay nắm lại chân của Hàn Diễm, nhỏ giọng_”Tiểu Hiên, ngoan, không được gây rối”

Đến lúc này hoàng thượng mới bật cười_”Các khanh bình thân, cứ để nàng ta thoải mái. Ta bỗng nhiên cảm thấy hứng thú với biểu hiện của nàng ấy”

Ly Bách vừa đứng lên liền cúi đầu, chắp tay hành lễ, lòng bàn tay hướng vào trong, tay trái đặt trước tay phải, nhanh giọng nói_”Bẩm hoàng thượng, tiểu muội muội có chút ngây ngô, xin người thứ tội”

Hoàng thượng bên trên nhướn mày_”Sao vậy?? Ta thấy nàng ấy có khi lại là một người tài. Người có ánh mắt lờ mờ, ngây ngốc lúc bình thường nhưng lúc thấy thứ gì đó thú vị liền bừng sáng thì chắc chắn là ngọa hổ tàng long. Không sao, cứ để nàng ấy thoải mái”

Hàn Diễm hề hề cười, bước lên phía trước, cứ một bước rồi lại một bước nhìn chằm chằm lên hoàng thượng miệng thì lại nói_”Đồ ngọt, đồ ngọt”

Chỉ còn vài bước thì nàng dừng chân, không bước nữa. Hoàng thượng bên trên liền chau mày, vươn tay ngoắc nàng_”Lại đây, đứa nhỏ, không phải thích đồ ngọt sao, lại đây”

Hàn Diễm run run tay vươn tới, sau đó bỗng nhiên chạy thật nhanh lên định giơ tay chạm vào mặt của hoàng thượng khiến ông ta giật mình nhưng chưa kịp chạm đến thì lại bị vỏ kiếm chặn ngang cổ, nữ nhân liền ứa nước mắt, cố với tay tới

Bên dưới thì Ly Thành từ lúc thấy Hàn Diễm chạy lên thì đã hành lễ, cúi người như muốn thỉnh tội, dùng tay trái cấu chặt tay phải phía trong, cúi đầu, mím môi để mặc hài tử của mình lao vào chỗ chết. Còn Ly Bách không kiềm nổi liền bật lên tiếng gọi_”Tiểu Diễm, ngoan, đừng quậy phá. Muốn ăn đồ ngọt thì phải ngoan”

Hoàng thượng giơ tay lên, tên ám vệ lập tức rút kiếm, lùi ra sau. Hàn Diễm không bị vật cản trở thì tiếp tục vươn tay đến gần gương mặt rồng. Tưởng như đã chạm đến, đã sờ đến nhưng là cuối cùng một chút nhỏ cũng không chạm đến rồi lại bày ra bộ mặt như thấy trân bảo, ngây ngốc mà cười_”Bảo bối, bảo bối”

Lời này của Hàn Diễm nói ra khiến cả Vũ Lâu điện đồng loạt hít khí lạnh, ngay cả Hoàng thượng cũng cực kì bất ngờ với hành động và lời nói này của nàng. Ông ta bật cười, rất nhanh sao đó nghiêm mặtnhìn thẳng vào ánh mắt ngây ngô đến dại khờ của Hàn Diễm đang nhìn mình không khỏi khiến ông ta mềm lòng, đẩy đĩa bánh đến trước mặt nàng, nhướn mày hỏi_”Bảo bối là gì??”

Hàn Diễm tiếp tục hề hề cười, quỳ xuống trước mặt hoàng thượng, gác cằm lên bàn rồi chăm chú nhìn người trước mặt, chu môi, hoa tay, múa chân_”Bảo bối, quan trọng, bảo vệ, không được làm vỡ, là tâm can”

“Tại sao lời của một ngốc tử lại có thể rõ ràng và dễ hiểu đến như vậy?? Nàng ta lần này cũng thật khác biệt so với những lần trước ta gặp”_hoàng thượng nghiêng đầu, chau mày nhưng khuôn miệng lại cười mà nhìn đến phụ tử Ly gia bên dưới, sau đó lại tự gật gù_”Cũng đúng, các ngươi là quan văn, đứa nhỏ như nàng dù ngốc thì mỗi ngày đều phải nghe mấy từ nhàm chán kia, không tránh khỏi sẽ ghi nhớ. Qủa thật nếu chữa lành bệnh thì đây đích xác là một nữ tử thông minh”

Nói đến đây, ông ta vỗ bàn, tự gật đầu với chính mình_”Được rồi, Minh Cao, gọi thái y đến đây”

“Vâng”

Lúc này thật sự phụ tử Ly gia bên dưới đã đồng loạt đổ ra một lớp mồ hôi mỏng trên mặt. Hàn Diễm xoay người định chạy xuống thì lại bị nắm tay kéo lại cùng với một câu hỏi_”Sao lại gầy đến như vậy??”

Ly Thành chắp tay, khẽ cúi người_”Bẩm, tiểu nữ từ lúc nhỏ đã nhược thể, trí hư, lại gặp một vài chuyện bất trắc nên thể trạng hay tâm thần đã không thể phục hồi bình thường”

Ngay lập tức liền nhận được cái đập bàn vang dội của bề trên cùng tiếng rống giận_”Ngươi, Ly Thành ngươi là tả thừa tướng uy danh của đất nước Đông Vũ này. Kẻ nào dám hại ngươi?”

Ngay lập tức Ly gia phụ tử liền quỳ xuống còn Hàn Diễm lúc đó liền chau mày, định rút tay nhưng lại bị nắm lại, nàng cố kéo ra nhưng lại không thể rồi lại nhìn lên vẻ mặt tức giận của hoàng thượng thì nàng lại bật khóc, quay mặt về phía Ly Bách, giơ tay_”Thật xấu, thật xấu. Ly Bách, Ly Bách, Hiên Hiên về nhà, về nhà”

Bỗng tay Hàn Diễm được thả trước gương mặt ngỡ ngàng của hoàng thượng. Nữ nhân gấp gáp mà chạy xuống khiến bản thân té ngã ra sàn, nhưng vẫn cố đứng lên chạy về phía của Ly Bách, lùi vào lòng hắn, rống lên_”Về nhà, về nhà, về nhà, về nhà”

Ly Bách chưa kịp ngạc nhiên bởi sự hối hả của Hàn Diễm cùng ánh mắt sợ hãi của nàng thì lại kinh hãi khi thấy hoàng thượng từ bên trên cầm xuống đĩa bánh bước đến trước mặt hắn nhưng lại nhìn đến nữ tử trong lòng. Ông ta đưa tay định chạm đến Hàn Diễm đang ôm chặt Ly Bách mà nức nở, mặt cùng vùi vào nhưng cuối cùng một cái chạm cũng không chạm đến.

“Tiểu Hiên, quay lại nhìn phụ thân”

Cứ như vậy hai lão già và một nam từ, một là thần tử, một là vua và một ngoại đạo cứ như vậy xoay quanh một tiểu cô nương bị gắn mác ngốc tử mà dỗ dành

Hàn Diễm như thú nhỏ bị dọa sợ, lén lút nhìn qua Ly Thành_”Phụ, phụ thân”

“Ngoan, Ly Hiên ngoan, mau buông Ly Bách nếu không hắn sẽ không thở nổi”

Nàng vẫn ôm Ly Bách, ngẩng đầu nhỏ lên nhìn vẻ mặt giả vờ khó thở của hắn rồi nhìn qua Ly Thành_“Không thở nổi??”

“Sẽ chết đó”

Hàn Diễm vẻ mặt kiên quyết nhưng ngây ngô mà nhìn Ly Thành_“Không được, không được chết”

“Tiểu thư Ly Hiên thật đáng yêu”_Minh Cao ở bên cạnh hoàng thượng cũng vui vẻ chen vào một câu khiến ông ta bật cười, càng nhìn Hàn Diễm thì ánh mắt càng dịu đi.

Rồi Minh Cao nhẹ nhàng thông báo cho hoàng thượng biết thái ý đã đến, ông ta liền nhanh chóng được gọi vào. Thái ý lớn tuổi được gọi vào thấy một cảnh vua, tôi đều cùng ngồi dưới một nền nhà, hoàng thượng lại còn cầm đĩa bánh, vui vẻ mỉm cười hướng về phía một tiểu cô nương đang giơ tay đến gần định lấy bánh.

Ông ta liền quỳ xuống mà hành lễ khiến Hàn Diễm giật mình, vội thu tay, tiếp tục quay vào ôm chặt Ly Bách, nhỏ giọng nỉ non_”Ly Bách, Ly Bách, về nhà, về nhà đi, về nha, về nhà”

Hoàng thượng chau mày, giằng xuống đĩa bánh thì Hàn Diễm lại khóc lên, ông ta liền khó xử, vươn tay định chạm nhưng lại không thể. Chỉ có thể khó khăn dỗ dành_”Tiểu Hiên ngoan, ta không giận nàng, không mắng ngàng. Ngoan đừng khóc”

Ông ta mang ánh mắt hy vọng mà nhìn Hàn Diễm, nàng cũng chậm chạp quay lại, nhìn xuống đĩa bánh, cầm lên một cái nhỏ đưa cho hoàng thượng, cười ngây ngốc với ông ta. Hoàng thượng cầm bánh, hướng Hàn Diễm mỉm cười, nhướn mày bỏ bánh vào miệng. Nàng cũng cười một cái với hắn, sau đó cầm lên nguyên đĩa bánh quay vào lòng Ly Bách_”Của Hiên Hiên, của Hiên Hiên”

Một lần nữa khiến cả Vũ Lâu điện hít khí lạnh. Lúc này trông cứ như hoàng thượng là kẻ xin ăn, cần tình thương của một đứa ngốc vậy. Có chút đáng thương, lại có chút buồn cười kín đáo khi nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của ông ta lúc trở về chỗ ngồi trên cao kia của mình.

“Chẩn bệnh đi”

Thái y được triệu vào cuối cùng cũng được sử dụng, theo sự chỉ dẫn của Minh Cao liền đặt ra hòm thuốc ra nền. Ông ta đặt gối nhỏ, mềm lên nắp hòm. Rồi nhờ Ly Bách kéo ra cánh tay của Hàn Diễm đặt lên. Sau đó phủ lên miếng vãi trắng mỏng bắt đầu bắt mạch

Một lúc sau, thái y thu dọn dụng cụ, Hàn Diễm vui vẻ ôm đĩa bánh ngồi trong lòng Ly Bách ăn. Lão thái y đến trước mặt thánh thượng, chắp tay_”Bẩm, tiểu thư đây khí huyết không ổn định, mạch tượng rối loạn, cơ thể lại đang mang bệnh, cần phải nghĩ ngơi và tĩnh dưỡng thật tốt. Chỉ là...”

“Có thể trị khỏi không??”_Minh Cao thay lời tâm của thánh thượng mà hỏi thái y.

Lão gật đầu, sau đó hướng thánh thượng lại một lần hành lễ, trực tiếp quỳ xuống đất_“Thưa hoàng thượng, thứ cho thần nói thật, bệnh tình của tiểu thư không thể chữa. Cơ thể này quá yếu ớt cũng không thể khiến nó phục hồi như cũ bởi đã chịu quá nhiều thương tổn. Cũng chỉ có thể bồi bổ để tốt lên chút ít”

Hoàng thương mày chau thật chặt, tay xiết lấy hộp trầm hương tinh xảo bên cạnh_“ Ý của ngươi là nàng ấy sẽ mãi ngốc như vậy??”

“Tội thần vô năng, xin hoàn thượng trách phạt”

Cảm thấy hoàng thượng muốn nổi giận, ngay lập tức, Minh Cao liền đứng qua một bên, mỉm cười, cúi người_“Hoàng thượng, Ly tiểu thư trông có vẻ rất mệt”

Lúc này Hàn Diễm trực tiếp tựa vào lòng Ly Bách ôm theo đĩa bánh mà lim dim ngủ. Hoàng thượng chau mày, xoa trán, phất tay_”Các ngươi lui đi”

“Tạ hoàng thượng . Vi thần cáo lui”_đoàn người một lần nữa cúi người hành lễ với bên trên, chậm rãi lùi bước rồi xoay người

“Tả thừa tướng”

Ly gia chỉ vừa mới đi được mấy bước thì đã bị gọi lại, Ly Bách ôm trong lòng Hàn Diễm cũng miễn cưỡng xoay lại.

“Ngươi, lúc nãy thái ý bảo cần phải bồi bổ cho tiểu Hiên. Về sau, mỗi tuần lúc tiến cung, ít nhất mang theo tiểu Hiên đến một lần để thái y chẩn mạch cho nàng”

“Đa tạ thánh ân”

Hoàng thượng còn muốn nói tiếp nhưng lại nhìn đến Hàn Diễm đang được bồng bế kia mà thở dài, xua tay_”Lui đi, mau lui đi”

Lúc cả ba người xoay người thì lại có một nữ nhân uy nghiêm tiến vào kèm theo lời hô của nô tài bên ngoài, Ly Thành cùng Ly Bách phải lui về một bên, cúi người hành lễ

“Tham kiến hoàng hậu”

Đến lúc này bà ta mới đưa mắt qua nhìn ba người bọn họ, liền nhướn mày, mỉm cười đảo bước chân qua phía của ba người_”Tả thừa tướng, Ly thiếu công tử, còn đây là...”

“Thưa, là tiểu nữ Ly Hiên, thứ nữ của Ly gia thần”

“Ra là phi tử sắp cưới của Lam vương. Sao vậy?? Định rời đi à?? Ta cũng định đến nói với hoàng thượng chuyện chọn ngày cho cả hai bên. Có tả thừa tướng ngài thì càng tốt rồi”

“Thưa..”

Hoàng thượng nghe đến liền chau mày, lên tiếng tiếp lời Vân hậu thay Ly Thành_“Nàng muốn bàn chuyện gì, mau để tả thừa tướng về đi”_vừa nói ông ta lại phất tay đuổi người, gật đầu nhận lễ của Ly gia, sau đó chống một bên tay, nghiêng người nhìn hoàng hậu, mày chau lại_” Nàng cũng vậy, sao không ở trong cung chờ ta mà lại đi đến đây?”

“Thưa...”_Vân Liên hoàng hậu khẽ chau mày liễu nghĩ ngợi gì đó nhưng lại thấy vẻ mặt không hài lòng của thánh thượng liền nhanh chóng hướng người mỉm cười duyên dáng, nhẹ nhàng hành lễ_”Thần thiếp tuân mệnh”

Ly Thành cùng Ly Bách vừa ra đến ngoài điện thì tiểu Thi đã mang vẻ mặt hốt hoảng chạy tới xem Hàn Diễm. Đứa nhỏ đang chuẩn bị thản thốt thì Hàn Diễm đã mở mắt dậy, còn rướn người, vòng tay ôm cổ Ly Bách còn một tay kia vươn ra định cốc đầu đứa nhỏ, thì ngay lúc đó tiểu Thi liền biểu tình ngạc nhiên rồi thật nhanh mà quỳ xuống hành lễ khiến cho Ly Thành và Ly Bách cũng phải xoay người xem rồi nhanh chóng cúi người, chắp tay hành lễ khi thấy hoàng hậu bước đến

Bà ta bước qua đám người Ly Thành được hai bước nhỏ thì dừng lại, cũng không quay lại, ngẩng đầu cao ngạo, nhếch môi cười_”Khá khen cho tả thừa tướng tài ba xuất chúng, vừa bước vào cung cùng tiểu ngốc nữ liền có thể khiến cho hoàng thượng đổi ý không muốn bàn đến chuyện hôn sự, lại còn được nhận thêm một phần long ân”

Ly Thành liền chắp tay, cúi đầu_”Hạ thần không dám”

“Thanh!”_Hàn Diễm run sợ gọi, vẻ mặt ngạc nhiên vô cùng, lại tiếp tục gọi thêm vài tiếng với người cao quý trước mặt_”Thanh, Thanh, Thanh”

P/S : Thật có lỗi nếu từ ngữ xưng hô của tôi khiến bạn rối loạn. Nhưng không sửa đâu hahaha. Đặc trưng của tôi mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.