Ban đêm, một chiếc xe chậm rãi chạy vào khu biệt thự ở phía đông ngoại ô của thủ đô Liên Minh, sau đó, nó dừng lại trước cửa một căn biệt thự. Một Omega thanh tú và xinh đẹp bước xuống xe, thấy trong sân có thêm một chiếc xe khác, cậu lập tức xoay đầu hỏi tài xế: "Chú Trần, tối nay ba cháu có khách ạ?"
"Chú không chắc lắm, nhưng hình như là ông Lý của công ty thì phải." Tài xế trả lời.
Nghe tin chú Lý đến, Tống Tư Thư suy tư một lúc rồi đi vào trong nhà.
Bước vào cửa chính thay giày, cậu cảm thấy hôm nay hành lang trong nhà vô cùng yên tĩnh, bình thường thì ba mẹ cậu sẽ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách đọc sách hoặc xem phim và trò chuyện với nhau, thỉnh thoảng cậu cũng sẽ vào chung vui với họ.
Nhưng hôm nay, từ khi cậu bước vào nhà đến giờ, cậu chẳng thấy bóng dáng của ai.
Tống Tư Thư nghe thấy tiếng của một người đàn ông trung niên phát ra từ trên tầng hai, hình như là giọng của Lý Bá Sơn, có vẻ như bọn họ đang thảo luận việc gì đó. Vì cậu không bao giờ tham gia vào cuộc nói chuyện của người lớn nên cậu định quay về phòng đi tắm, đợi khi nào bọn họ nói chuyện xong sẽ đi ra.
Lúc đi ngang qua phòng dành cho khách, cậu đột nhiên nghe thấy giọng nói kích động của Ninh Uyển, bà lớn tiếng nói: "Tôi không đồng ý!"
Tống Tư Thư lập tức dừng lại, cậu chưa bao giờ thấy người mẹ Omega của mình mất kiểm soát đến như vậy, điều này khiến cậu nhận ra chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi. Sự lo lắng khiến cậu quên đi việc mình không được phép nghe lén cuộc trò chuyện của người khác, cậu áp tai sát vào cửa, lắng nghe âm thanh ở bên trong.
Sau câu nói của Ninh Vãn, Tống Tư Thư nghe thấy giọng nói của người ba Alpha của mình, Tống Nhân, ông đang cố gắng an ủi mẹ cậu, sau đó, ông bỗng lớn giọng nói với Lý Bá Sơn: "Tôi cũng không đồng ý, dù có khó khăn đến đâu thì cũng không đến mức chúng tôi phải đem bán con trai mình như vậy."
Lý Bá Sơn bất lực nói: "Hai người nghĩ tôi muốn sao? Tôi cũng là người nhìn thấy quá trình trưởng thành của Tư Thư, tôi cũng muốn thấy thằng bé yêu đương, kết hôn như người bình thường. Nhưng hiện giờ công ty chúng ta đang gặp khó khăn, ngoài Cố Nghiêu ra thì còn ai có thể cứu chúng ta chứ?"
Ninh Uyển nghẹn ngào đáp: "Bọn tôi nuôi dạy Tư Thư tốt như vậy, là để thằng bé có thể sống theo cách nó muốn, nhưng giờ đây..." Bà mới nói được một nửa là nước mắt đã lăn dài.
Lý Bá Sơn cố gắng giữ bình tĩnh, ông phân tích: "Tôi biết hai người có thể vì hạnh phúc của Tư Thư mà từ bỏ tất cả, nhưng công ty không phải chỉ là của riêng hai người, còn có nhiều cổ đông và các nhân viên khác, nếu công ty phá sản sẽ làm ảnh hưởng đến bao nhiêu gia đình. Hơn nữa, tôi cũng sẽ không đẩy Tư Thư vào chỗ nguy hiểm đâu. Trước đây ông Tống cũng đã gặp Cố Nghiêu rồi, hắn xuất thân từ gia đình nghèo, mới 30 tuổi đã ngồi vào vị trí CEO của Thạc Phàm, thành tích như vậy hoàn toàn có thể gọi là tài năng trẻ, hơn nữa mấy năm nay, hắn không có scandal gì về đời sống cá nhân."
"Về phẩm hạnh của Cố Nghiêu, tôi hoàn toàn không có ý kiến gì, chỉ là dù có tài giỏi thế nào thì Cố Nghiêu cũng lớn hơn Tư Thư 11 tuổi." Tống Nhân thấp giọng nói.
"Chúng ta đã ở trong giới này nhiều năm như vậy, chênh lệch tuổi tác cỡ nào chúng ta cũng đã thấy hết rồi, 11 tuổi cũng không phải là lớn lao gì. Tôi nghe nói Cố Nghiêu vốn không có kế hoạch kết hôn, chỉ là hiện giờ hắn đang nắm giữ công nghệ cốt lõi của Thạc Phàm, bên cạnh không có người thân, không có điểm yếu, nên cấp trên của Thạc Phàm không yên tâm, thường xuyên bảo hắn nên kết hôn đi, vì thế nên hắn mới nhờ tôi giúp đỡ tìm hôn phu. Hắn chỉ có một yêu cầu duy nhất là gia thế của đối phương phải trong sạch, còn những thứ khác hắn điều chấp nhận."
Nhớ đến phong thái của Cố Nghiêu, Lý Bá Sơn bổ sung: "Ông có biết bên ngoài có bao nhiêu người muốn đẩy Omega lên giường của hắn không? Nếu không phải hắn yêu cầu tôi giúp đỡ thì chúng ta cũng chẳng có được cơ hội này!"
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Sau đó, cậu không còn nghe thấy tiếng của Tống Nhân và Ninh Uyển nữa, chỉ còn tiếng nức nở của Ninh Uyển thi thoảng vang lên.
Nghe đến đây, Tống Tư Thư đã hoàn toàn hiểu ra mọi chuyện, cậu đã biết tại sao gần đây ba mẹ cậu luôn thở dài. Thì ra là công ty đang gặp khó khăn, còn cậu thì chẳng biết gì, cứ sống một cuộc sống vô âu vô lo.
Cậu nhẹ nhàng quay về phòng, cậu nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà, vì phải tiếp nhận quá nhiều thông tin nên đầu óc cậu có hơi lộn xộn. Cậu đột nhiên chuyển tầm mắt đến bức tường xa xa, ở đó có những bức ảnh từ khi cậu còn nhỏ đến giờ, cùng với những bức ảnh của ba người trong gia đình.
Hiếm có gia đình nào chỉ có một đứa con là Omega như gia đình họ, chỉ vì lúc sinh cậu ra, cơ thể Ninh Uyển đã bị tổn thương, Tống Nhân lại rất thương vợ, nên mặc dù có nhiều người thấy tiếc cho gia đình họ nhưng Tống Nhân lại chẳng thấy tiếc gì cả.
Hai vợ chồng đã dành hết tình yêu cho Tống Tư Thư, từ nhỏ cậu luôn nỗ lực hết mình trong học tập và các lĩnh vực nghệ thuật, năm ngoái cậu còn thi đậu vào một trong những trường đại học hàng đầu của Liên Minh. Nhưng giờ đây, khi ba mẹ cần giúp đỡ nhất thì cậu lại hoàn toàn không biết gì.
Nghĩ đến đây, nhớ lại giọng nói nghẹn ngào của ba mẹ mình, Tống Tư Thư thầm quyết định...
Khi Tống Tư Thư ra khỏi phòng, Lý Bá Sơn cũng vừa rời khỏi phòng dành cho khách, Tống Nhân và Ninh Uyển tiễn ông ra ngoài, thấy Tống Tư Thư đến cả ba đều rất ngạc nhiên, Ninh Uyển hoảng hốt xoay người đi để che giấu đôi mắt đỏ hoe của mình, điều này càng làm Tống Tư Thư cảm thấy đau lòng hơn.
"Ba, mẹ, chú Lý, con đã nghe thấy tất cả rồi, con đồng ý!"
Lời nói của cậu khiến ba người không khỏi bàng hoàng: "Con nói gì vậy, đồng ý cái gì?"
"Về việc kết hôn mà mọi người vừa nói, vì công ty, con đồng ý kết hôn với giám đốc Cố mà mọi người đã đề cập."
Nghe xong, Ninh Uyển không còn giấu diếm nữa, bà vừa khóc vừa nắm lấy tay Tống Tư Thư nói: "Tư Thư, ba mẹ không cần con làm như vậy, ba mẹ sẽ tìm cách, con đừng nói linh tinh nữa."
Tống Nhân không nói gì, ông hiểu ý con mình, nếu cậu đã nói như vậy thì chắc chắn cậu đã quyết định rồi.
"Con thật sự đã suy nghĩ kỹ chưa, Tư Thư, đây là chuyện cả đời của con."
Đối diện với ánh mắt của ba mình, Tống Tư Thư kiên định đáp: "Con đã suy nghĩ kỹ rồi ba ạ, con cũng không còn nhỏ nữa, việc ba mẹ cứ bảo vệ con mãi cũng không có ích gì, con cũng muốn làm điều gì đó giúp đỡ cho ba mẹ."
Ngay cả Tống Nhân cũng sắp rơi nước mắt, thấy tình hình dần mất kiểm soát, Lý Bá Sơn buộc phải ra tay khống chế hiện trường.
"Hai người làm gì vậy, đâu phải là Tư Thư sẽ đi chịu khổ đâu, đợi tôi sắp xếp để ngày mai hai người đi gặp Cố Nghiêu, tới đó hai người sẽ hiểu thôi. Đến lúc đó hai người cười còn không kịp nữa là."
Sau khi tiễn Lý Bá Sơn rời đi, Tống Tư Thư bình tĩnh thuyết phục Tống Nhân và Ninh Uyển đi ngủ. Khi mọi thứ dần yên tĩnh trở lại, Tống Tư Thư mới chợt nhận ra mình sắp kết hôn, mà đối phương lại là một người lớn hơn cậu 11 tuổi... là một..... ông chú?
Tống Tư Thư đã trằn trọc suy nghĩ suốt cả đêm, đến tận rạng sáng cậu mới ngủ thiếp đi.