Hân
Hân nhìn cây bút chì mới gọt được một nửa, lại nhìn vào một nửa lưỡi dao bị gãy, sau đó ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đối mặt với đám mây
trắng đang bay lững lờ.
Hồi lâu sau, đôi môi hồng thắm buông ra một tiếng thở dài. ~~
Tiếng động cơ xe từ xa truyền đến, tới trước cửa liền đột nhiên ngừng
lại, tiếp theo liền quẹo vào trong sân trước của Âu Dương gia, cùng đến
có một chiếc xe máy khác, người lái cởi nón bảo hộ, lập tức thình thịch
chạy vào bên trong.
Không xong, lại có người đến ! >
Nửa giờ sau, tam cô mới đăng môn bái phỏng [1], lúc này ngay cả tứ di
cũng báo lại đến, có lẽ một lát sẽ tới, ngũ thẩm sau khi chuẩn bị xong
bửa ăn sáng cho chồng con cũng sẽ mau chóng đuổi tới.
Từ ngày
đính hôn bị đối phương trả lại tại chỗ, toàn thể Âu Dương gia liền tràn
ngập một bầu không khí áp suất thấp, Lý Nguyệt cả ngày than ngắn thở
dài, mà nhóm nương tử quân cũng bất chấp mưa gió, mỗi ngày tự động báo
danh, tụ tập ở trong phòng khách, than thở Hân Hân vận khí quá thấp, một mặt thương thảo đối sách, vội vã muốn bù đắp lại sai lầm đáng sợ này.
Nhóm nương tử quân tuy rất tích cực nhưng lại không ai phát hiện đương sự Hân Hân vì đính hôn thất bại mà vụng trộm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Xuyên qua mạng lưới tình báo của những người hàng xóm, sự tình dần dần tra ra manh mối. (khiếp, các bác làm việc còn nhanh, gọn, lẹ hơn mí anh công an nữa í chứ =.=’)
Thì ra, con trai độc nhất của Trần gia là theo quả phụ trẻ tuổi của tiệm cà phê bỏ trốn, lúc trước luôn hẹn
Hân Hân gặp mặt ở tiệm cà phê là vì thừa cơ nhìn mặt tình nhân. Hân Hân
còn nhớ rõ, quả phụ kia tú lệ ôn nhu, nói chuyện nhẹ nhàng, giọng nói
nhỏ nhẹ, rất lễ phép, sau khi chồng bất ngờ qua đời liền ngậm đắng nuốt
cay một mình nuôi dưỡng hai đứa con thơ.
Thì ra, đối tượng của cô từ đầu đến cuối luôn xem cô là tấm bia đỡ đạn.
Trong cái trấn nhỏ yên bình này, không có tin tức gì lớn, ngẫu nhiên
tìm được một con chó con mèo đi lạc là có thể làm cho mọi người vui vẻ
bàn tán suốt một tuần. Hiện tại lại xảy ra cái loại đại sự này, bát quái tin tức đã sớm truyền khắp phạm vi trăm dặm, tin tức cấp độ này chỉ sợ
đủ làm cho dân trong trấn bàn luận mấy năm.
Bình thường nữ nhân mà gặp phải loại chuyện như vậy khẳng định cho là vô cùng nhục nhã, nếu có lòng tự trọng thì cũng bị tàn phá không còn manh giáp, khốn khổ muốn chết, hoặc trốn đi không dám gặp mọi người.
Có điều, hôn sự
này, căn bản là do cha mẹ hai bên quyết định, bây giờ vỗ tay cắt đứt, cô mừng còn không kịp, làm sao có thể buồn?
Người khác thấy cô
dường như không có việc gì, nghĩ đến có lẽ cô là đang cố nén bi thương,
nuốt nước mắt vào bụng, càng không ngờ rằng cô trốn ở trong phòng lôi ra những quả banh vải nhiều màu giữ lại hồi đại hội thể dục thể thao trung học nhìn vào gương nhảy múa, vụng trộm ăn mừng đính hôn thất bại.
Tiếng phụ nữ nói chuyện đứt quảng vang lên, Hân Hân ghé tai vào cầu
thang, nheo lại hai mắt, xác định số “thành viên” còn chưa tới đủ nên
mọi người chưa bắt đầu ôm đầu khóc rống.
Ngô, xem ra, nếu cô nhanh tay nhanh chân có lẽ có thể tránh được một kiếp, không bị kéo đi tham gia buổi tụ hội hôm nay.
Sau khi nhanh chóng thu dọn bút viết, mặc vào cái quần jean, thật cẩn
thận xuống lầu, không quấy nhiễu pa pa đang xem tivi (bác nì ăn ùi ôm
cái TV =.=), chậm chậm hướng cửa đi đến, một mặt cầu nguyện các nữ nhân
ngồi trên sô pha sẽ không phát hiện ra cô.
Ông trời phù hộ, làm cho những người ấy không nhìn thấy cô, không nhìn thấy cô, không nhìn thấy cô –
“Hân Hân, con muốn đi đâu?” Lý Nguyệt vừa pha trà xong đi ra, nhìn
thấy con gái rón ra rón rén đi ra ngoài, vội vàng mở miệng gọi to.
Thân ảnh mảnh khảnh cứng đờ. >
Hân Hân mặt mày nhăn nhó, thầm oán ông trời không phò hộ, càng ai oán
bản thân vì sao không có áo choàng tàng hình của Harry Potter có thể qua mắt mọi người.
“Con đi cửa hàng văn phòng phẩm mua vài thứ.”
Cô nhanh chóng báo cáo nơi đi, sau đó xoa xoa lòng bàn chân, không hề
báo động trước hướng ra cửa, bằng tốc độ nhanh nhất nhanh như chớp ào
chạy ra ngoài.
Chạy một hơi ba bốn trăm mét, xác định phía sau
không có truy binh cô mới đi chậm lại. Dọc theo con đường buôn bán, băng qua mấy ruộng hoa cúc, nhàn nhã đong đưa tay tiến vào trấn trên, sau đó chậm chạp đi đến phía trước cửa hàng văn phòng phẩm, mở cửa kính đi
vào.
Leng keng!
Chuông cửa vang lên, ông chủ sau quầy ngẩng đầu lên, hí mắt xuyên qua cặp kính lão nhìn cô.
“Lâm thúc, sớm.”
“Nha, Hân Hân a, sớm a sớm a” Ông chủ trở lại với một nụ cười ấm áp,
đẩy cái gọng kính màu đen trên mũi tiếp tục cúi đầu đọc báo.
“Hân Hân? Hân Hân ở đây?” Tiếng bước chân nặng nề vang lên, bà chủ với
dáng người gấp đôi ông chủ lập tức xuất hiện, tay vẫn còn rỉ nước, có lẽ là đang ở phía sau giặt quần áo, vừa nghe Hân Hân đến lập tức ném quần
áo sang bên chạy ra ngoài.
“Lâm mẫu, cháu là đến để –” Còn chưa kịp nói ra hết ý thì hai tay của cô đã bị bắt lấy.
Bà chủ nắm lấy đôi tay nhỏ bé của cô, kích động lắc lắc, trong hai mắt hàm chứa nước mắt đồng tình.“Đứa nhỏ đáng thương, cháu trăm lần ngàn
lần phải kiên cường a, cuộc sống không phải lúc nào cũng toàn vẹn, cháu
nhất định phải nhớ rõ điều này.” Bà càng nói càng kích động, thân mình
mập mạp sầu não run run khóc thút thít.“Người ta không phải thường nói,
cái gì, cái gì, có đàn ông bên cạnh sẽ rất tốt sao? Cháu đừng để chuyện
này –” Thời gian kế tiếp, bà chủ cố gắng khai đạo cho cô, cằn nhằn nói
liên miên xả đông xả tây.
Hai tay bị nắm chặt, cô căn bản không có chỗ trốn, chỉ có thể đứng ở tại chỗ, xấu hổ mỉm cười gật đầu.
Không được bao lâu, mi mắt của cô càng lúc càng mơ mơ màng màng, tiếng nói của bà chủ từ từ xa dần, cô không tự chủ được bắt đầu mơ màng.
Ngô, không biết trưa nay mẹ có nấu cơm hay không?
Có thể nấu canh củ cải, ngày hôm qua trên chợ có bán củ cải.
Đúng rồi, buổi chiều gọi điện thoại cho nhà xuất bản, dù sao tạm thời
không đính hôn cũng không kết hôn, nhận thêm mấy tác phẩm về vẻ cũng
tốt.
Không biết người trong lòng Hướng đại ca là ai?
Nghi vấn này vừa mới hiện lên trong óc, ngực Hân Hân liền đột nhiên căng thẳng. Cô khẽ cau mày, vô thức phát ra âm thanh khó chịu.
“Hân Hân, Hân Hân, cháu có khỏe không?” Phát hiện cô có điều lạ, bà chủ lo lắng hỏi thăm.
“Ách, cháu không sao.” Cô nháy mắt phục hồi lại tinh thần, mặt ửng đỏ, vội vàng dùng sức lắc đầu.
“Có phải không khỏe hay không? Nếu không khỏe chỗ nào nhớ đi khám bác
sĩ nha!” Ai, nha đầu đáng thương, đau lòng quá nên mới sinh bệnh đây.
“A, đúng rồi, cháu tới đây là muốn mua cái gì ?” Đến lúc này bà chủ mới
nhớ tới, Hân Hân đến đây là để mua đồ.
“Cháu muốn mua dao gọt bút.”
“Nha, dao a, không thành vấn đề, ông già, mau lấy dao gọt bút đưa –”
Mới nói được một nửa, khuôn mặt bà chủ đã chuyển sang hoảng sợ.“Dùng dao giải quyết?! Cháu muốn mua dao?”
“Đúng, cháu muốn mua một siêu cấp tiểu đao, về nhà cắt bỏ cái kia.” (há há, nghe thấy “cái kia” đầu
óc đen tối của ta lại hoạt động a :”>)
Bà chủ kinh ngạc thở dốc, hai mắt mở to .
“Cắt bỏ?” (khụ! trí tưởng tượng tăng thêm 1 cấp =D)
“A, tìm được rồi, chỗ này có một hộp.” Ông chủ ở bên quầy kêu lên,
thật vất vả mới tìm được một hộp, đặt trên tủ kính, chậm rãi chuẩn bị mở ra.
Bà chủ thấy thế, lần nữa hoảng sợ hít sâu một hơi, thân
hình mập mạp lập tức tiến vào quầy, dùng cái mông huýt chồng một cái,
thành công mang hộp giấy trên tủ đoạt về.
“Không được, hộp này
không được!” Bà liên tục lắc đầu, bàn tay mập mạp đem hộp giấy giấu ở
trong ngực, nói cái gì cũng không đưa.
“A?” Hân Hân có chút ngây ngốc.“Vì sao?”
“Vì sao? Ách — bởi vì — bởi vì –” Bà chủ cười gượng, trên trán xuất
hiện lấm tấm mồ hôi, nói lung tung lấy cớ.“Bởi vì nó để bên ngoài đã
lâu, cho nên rỉ sét hết rồi.”
Ông chủ bị đẩy té ngả trên đất, thật vất vả mới đứng lên, phủi bụi trên người.
“Không thể, siêu cấp tiểu đao đều có sơn một lớp dầu chống gỉ , sẽ
không thể — ai a!” Ông phát ra một tiếng kêu đau, ôm ngón chân cơ hồ bị
lão bà dặm nát, ở sau quầy nhảy tới nhảy lui, kêu rên không thôi.
“Ông già, ông quên cái hộp này là sản phẩm kém chất lượng ư, không có
bôi dầu chống gỉ, hôm qua tôi mới nói với ông muốn mang về đổi. Cho nên
nó không thể bán, đúng hay không ~~?” Bà chủ bên ngoài thì cười nhưng
bên trong không cười hỏi, đẩy ông chồng gầy ốm đến trước mặt, nheo hai
mắt tỏ ý uy hiếp.
Mắt thấy lão bà đại nhân có chỉ thị, ông chủ
vội vàng gật đầu, lập tức sửa miệng.“Đúng đúng đúng, ta đã quên, tiểu
đao trong hộp này có vấn đề.”
“Không có hộp khác sao?” Hân Hân tiếp tục tìm kiếm, ngồi xổm xuống nhìn vào tủ kính tìm.
Cô không quen xài bút máy, lúc làm việc đều dùng bút chì, mỗi một chỗ
đều dùng một loại màu, chậm rãi dùng tiểu đao chuốt lấy .
“Không có, hết thảy đều không có!” Bà chủ cắt ngang câu hỏi của cô, cũng không quên quay đầu nhìn lão công.“Ông già nói đi, đúng hay không?
Trong cửa hàng không có dao nhỏ.”
“Đúng đúng đúng, đều không có.” Ông chủ dùng sức gật đầu tán thành, chỉ thiếu điều không nhấc tay thề. (há há, tội bác quá =))
Hân Hân hoang mang nhìn hai vợ chồng kẻ hát người xướng, đột nhiên
bừng tỉnh, chợt hiểu ra hai người họ đã hiểu lầm cô vì chịu không nổi đả kích bị “vứt bỏ” nên định mua đao muốn tự sát.
Mấy chuyện này
sớm đã nhìn mãi quen mắt, bất luận dù cô đi nơi nào, thái độ của người
nào cũng thật cẩn thận, rất sợ nhắc đến “chuyện thương tâm” của cô, càng sợ cô bởi vì không chịu nổi “đau khổ”, lại làm ra cái gì việc ngốc
nghếch.
Tuần trước, cô đi mua đồ ăn sáng, người bán cũng nắm
tay cô muốn cô trăm ngàn lần không được từ bỏ hy vọng, còn cho thêm hai
cái bánh bao. Ngày hôm qua cô đến cửa hàng cho thuê tiểu thuyết, ông chủ cửa hàng liền vội vàng đem toàn bộ tiểu thuyết bi kịch đi dấu, còn tình nguyện tư vấn tâm lý cho cô.
Tình cảm con người nồng hậu là
chuyện tốt, nhưng có nhiều sự quan tâm không cần thiết quá cũng làm cho
Hân Hân thật sự đau đầu a!
“A, hai người đừng hiểu lầm, cháu mua dao là muốn dùng để –”
“Trong cửa hàng của chúng ta dao nào cũng không còn, bán hết rồi, còn
chưa có lấy hàng về, cháu hôm khác hẳn tới.” Bà chủ căn bản không nghe
cô giải thích, cầm lấy hộp giấy đưa cho trượng phu.“Hân Hân, bác nói
cháu biết, sinh mệnh là –” Bà còn muốn nói đến đoạn khuyên bảo thì khóe
mắt lại đột nhiên nhìn thấy hình ảnh cao lớn đứng ngoài cửa không biết
từ đâu toát ra, toàn bộ khuôn mặt đột nhiên sáng bừng lên.
Bàn
tay mập mạp khẽ đẩy ông chồng lên thay bà giải thích với Hân Hân, còn bà thì thình thịch chạy ra bên ngoài, nhanh nhẹn mở cửa kính, sau đó cầm
củ khoai lang nóng hổi trên tay ném cho chàng trai bên ngoài.
“Hướng Vinh, thật tốt quá! Không ngờ cháu lại đi ngang qua nơi này.”
Anh nhẹ nhàng gật đầu thăm hỏi, vươn cánh tay, vừa vặn đón lấy nữ nhân vẻ mặt hoang mang vừa mới bị ném ra ngoài.
Bà chủ thân mình mập mạp, lấy tốc độ kinh người lui lại phía sau,
miệng không ngừng giải thích.“Ta đột nhiên có việc gấp, hôm nay muốn
đóng cửa sớm một chút, nghỉ bán, cháu thay ta đưa Hân Hân về nhà. Nhớ
rõ, phải đưa con bé trở về an toàn, biết không?” Bà tề mi lộng nhãn [2], chỉ sợ Hướng Vinh không hiểu.
“Lâm mẫu, đợi một chút, cháu –” Hân Hân còn chưa từ bỏ ý định, vội vã muốn mua một con dao.
Bà chủ kéo cửa kính đóng lại tạo ra một tiếng động lớn, sau đó khóa trái bên trong.
“Cháu mau sớm về nhà, đừng nên suy nghĩ bậy bạ.” Cho dù là cách một
lớp kính dày, giọng nói của bà vẫn vang vang trong không khí.
“Cháu mua dao dùng để chuốt bút chì, không phải muốn –”
Bà chủ mang tấm bảng “tạm nghỉ” ở bên trong treo lên.
“Làm ơn, không có dao gọt bút cháu không thể nào làm việc được –”
Bà chủ khóa cửa lại.
“Bác Lâm, cháu thề cháu mua dao chỉ là vì –”
Để làm cho Hân Hân hoàn toàn hết hy vọng, bà chủ [không làm thì thôi,
đã làm thì làm đến cùng], bằng một động tác kiên quyết cho thấy quyết
tâm hôm nay không hề buôn bán.
“Bá” một tiếng, cửa cuốn trước mặt Hân Hân liền bị kéo xuống.
Chú thích:
[1]: xin gặp mặt
[2]: nháy mắt
Phần 2
“Em còn muốn đi chỗ nào khác không?”
Phía trên đầu vang lên tiếng nói trầm thấp êm dịu.
Hân Hân ngẩn người đứng trước cửa hàng văn phòng phẩm nhìn cánh cửa
sắt loang lổ, vẻ mặt vô tội ngẩng đầu lên hỏi.“Cái gì?” Cô chớp mắt, câu hỏi chậm chậm mới truyền vào đầu.“ Oh, uh, tốt, em nghĩ, ah, ah, chắc
không còn chỗ nào–” Cô ấp a ấp úng trả lời.
Cô tuy rằng không
muốn về nhà đối mặt với nhóm nương tử quân để bị oanh tạc quả bom thông
cảm, nhưng lúc này lại nghĩ không ra bản thân có thể chạy đi đâu.
Hơn nữa, bà chủ tuy nói là có việc, nhưng đại khái cũng chỉ là cái cớ
để từ chối, đợi bọn họ rời khỏi nhất định sẽ gọi điện thoại về nhà cô
hỏi thăm. Nếu cô còn không về nhà, bà chủ nói không chừng lại khẩn
trương báo động nguy hiểm khẩn cấp, hô hào làng xóm đi khắp nơi tìm
người, đến lúc đó chẳng những lao sư động chúng [3], còn có thể liên lụy đến Hướng đại ca –
Nghĩ đến tình cảnh vớ vẩn hiện tại, cô không khỏi lại thở dài một hơi.
“Anh đưa em về.” Hướng Vinh đưa tay đỡ cô đứng vững, sau đó mới xoay người đi về phía chiếc xe đang đậu bên đường.
“Được.” Cô gật gật đầu, nhưng chỉ giống như theo đuôi đi phía sau anh, phải rối rít chạy theo mới có thể đuổi kịp sải chân dài của anh.
Hướng Vinh giúp cô mở cửa xe, cô thì thầm nói lời cảm ơn, động tác
ngồi vào xe có chút cứng ngắc, mới ngồi xuống liền nhịn không được mở
miệng.
“Hướng đại ca, anh tại sao lại đến đây?” Đôi mắt trong
suốt xuyên qua hàng mi thật dài, lặng lẽ ngắm nhìn người con trai bên
cạnh.
Anh ấy đến cửa hàng văn phòng phẩm để làm gì? Mua cái gì sao?
Hân Hân nhíu mày, phủ định suy đoán này. Phải biết rằng, Hướng Vinh là một ông chủ lớn, mỗi ngày mua bán hoa cỏ lợi nhuận thu được nhiều hơn
một năm ngồi vẽ của cô, nếu có gì cần, chỉ cần nói một tiếng, chắc chắn
sẽ có người thay anh xử lý thỏa thỏa đáng, làm sao cần anh tự mình động
thủ đây?
“Anh mang canh gà qua cho em, đi ngang nơi này vừa vặn thấy em đi vào trong cửa hàng văn phòng phẩm.” Hướng Vinh chỉ chỉ vào
cái bình giữ nhiệt bên chân cô.
“Oa, canh gà!” Cô cuối xuống,
mang bình giữ nhiệt ôm vào trong ngực, cẩn thận mở nắp, một mùi hương
ngào ngạt bay ra, cô khẽ nhắm mắt, hít sâu một hơi hưởng thụ.
Thật tốt quá! Buổi sáng lúc cô vội vàng chạy trốn, căn bản đã quên ăn
điểm tâm, lúc này sớm đã đói vô cùng, canh gà này vừa vặn có thể dùng để tế ngũ tạng [4] miếu của cô.
Nhìn thấy cô làm bộ dáng tham lam, miệng anh bất giác nở nụ cười yêu thương.
“Về nhà rồi uống, trước hết thắt dây an toàn vào.”
“Nha.” Hân Hân lưu luyến không rời cái bình giữ nhiệt, kéo dây an
toàn, cố gắng chốt vào khóa, nhưng vì cô ôm trong lòng cái bình canh gà
bảo bối, nên thật không dễ dàng khóa được, sờ soạng nửa ngày, nhìn thấy
xe sắp khởi động, nhưng cô vẫn cứ chậm chạp tìm không ra vị trí chính
xác.
“Hướng đại ca, chờ, chờ một chút, em còn chưa –” Cô chật
vật lúng túng, cố gắng mò mẩm, bàn tay nhỏ bé đột nhiên nóng lên. Bàn
tay to lớn vươn đến, bao lấy bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của cô, giúp cô
tìm cái móc, dễ dàng lắp vào chỗ khóa.
Hân Hân chớp mắt, trừng
trừng nhìn bàn tay to kia, chỉ cảm thấy chỗ da thịt bị anh nắm giữ giống như bị đốt nóng bởi nhiệt độ của bàn tay anh, một đường xông lên, làm
mặt của cô cũng đỏ.
“Ách, cám ơn –” Cô thì thầm nói lời cảm ơn, ôm lấy canh gà trong lòng, cảm thấy không gian bên trong xe đột nhiên
nhỏ lại. Từng nhịp thở cùng động tác của người con trai bên cạnh xâm
chiếm từng giác quan của cô, làm cho thần kinh của cô căng lên, thủy
chung không thể thả lỏng –
Hướng Vinh lại dường như không có việc gì gật đầu, buông tay ra lái xe rời đi.
Cô lén nhìn nửa khuôn mặt của anh, cẩn thận ngắm nhìn những đường cong cương nghị, phát hiện chuyện da thịt tiếp xúc khi nãy làm cho cô hết
sức bối rối đối với anh lại tựa hồ không có ảnh hưởng.
Quen
biết đã nhiều năm, cô đối với anh luôn kính trọng, từ trước đến giờ vẫn
luôn giữ tình cảm trong sáng. Đầu óc cô đơn giản, cũng chưa bao giờ nghĩ tới quan hệ của hai người sẽ có cái gì khác phát triển.
Nhưng
từ ngày đính hôn đến giờ, mỗi lần anh chạm vào cô, mỗi lần anh nhìn cô
lại giống như là vạch trần bí mật nào đó của cô mà cô đã chôn giấu từ
lâu. Cô bắt đầu trở nên tò mò, quá khứ kính trọng đơn thuần bây giờ hình như đang từng giọt từng giọt biến chất.
Đến ngay cả bàn tay vừa bị anh nắm chặt thì đã làm cho hai gò má cô ửng đỏ, trong lòng vô cùng bối rối –
Ai a, cô rốt cuộc là đang miên man suy nghĩ cái gì đây?! Hướng Vinh đã có đối tượng, anh đối với cô thân thiết như vậy nếu không là vì xem cô
như em gái thì cũng là vì thương hại cô bị vứt bỏ thật đáng thương nên
mới đến an ủi cô.
Nhiệt độ trên tay, trên mặt, trong lòng cũng vì suy luận như vậy mà chậm rãi biến mất.
“Bác gái là muốn anh mang theo canh gà đến an ủi em sao?” Hân Hân áp
khuôn mặt nhỏ nhắn vào bình canh, cảm thụ ấm áp, đáng thương nhìn anh.
Lần này cô nhận được sự an ủi quả thực quá mức, thậm chí còn có lời
đồn, đã có người tốt tổ chức quyên tiền, muốn vì cô mà lập quỹ “khí phụ
cơ kim hội”[5].
Hướng Vinh liếc mắt nhìn cô một cái, không đáp hỏi lại:“Em cần người an ủi sao?”
“Ngô, không cần, cám ơn.” Nhìn vào con ngươi đen kia làm tim cô tăng
tốc. Để tránh cho trái tim không bị quá tải, cô thở nhẹ một hơi, vội
vàng nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn vào mắt anh nữa.
Hành
động trốn tránh này quá mức rõ ràng, dù là ai cũng nhìn ra được nguyên
nhân chân tay luống cuống của cô là vì cô cùng anh ở cùng một chỗ.
Hướng Vinh khóe miệng khẽ nhếch, biểu tình không thay đổi, chỉ có cặp
mắt kia đã tiết lộ ra sự tự đắc. Sự nhút nhát và lo lắng của cô lại làm
anh cảm thấy hài lòng.
Một tia sáng lóe lên bên khóe mắt anh
khiến anh phải chú ý. Anh liếc mắt nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên
ngón tay mảnh mai của cô.
Chớp mắt, nụ cười trong đôi mắt đen lập tức biến mất, thay vào đó là sự tức giận đến run người.
“Nghe nói Trần gia đang tích cực tìm bắt con trở về.” Hướng Vinh không nhanh không chậm nói, sự nôn nóng bị đè nén bên trong lời nói tưởng như bình tĩnh kia.
“Ân, mẹ em có nhắc tới chuyện này.” Hân Hân cằm đặt trên cái bình, mắt xuyên qua lớp kính ngắm nhìn ruộng hoa cúc ngoài cửa xe.
“Em hy vọng hắn trở về?”
“À, cũng được –” Cô nói mơ hồ.
Hướng Vinh trán nổi gân xanh, sự tức giận đã lên tới đỉnh điểm.“Cũng
được?” Anh thấp giọng lặp đi lặp lại hai chữ này, hai tay siết chặt, cơ
hồ muốn bẻ gảy vô-lăng.
“Hắn có trở về hay không cũng không
liên quan gì tới em. Em nghe nói, cái kia Trần — Trần –” Cô cau mày, cố
gắng suy nghĩ nhưng vẫn không nhớ nỗi người nọ tên gọi là gì.
“Trần Tín Minh.”
“Nha, đúng, hình như là tên này.” Cô nhún nhún vai, hai tay ôm bình
giữ nhiệt càng chặt hơn.“Hắn cùng quả phụ ở tiệm cà phê lưỡng tình tương duyệt [6], vì gia đình phản đối nên mới bỏ trốn. Mẹ em nói, khi lòng
hắn đã thuộc về người khác, cho dù em có lấy được chồng cũng sẽ không có hạnh phúc.”
“Như vậy, tại sao em vẫn còn đeo nhẫn đính hôn?”
Lời giải thích của cô làm cho lông mày đang xoắn chặt của Hướng Vinh dần dần giãn ra, nhưng chiếc nhẫn kim cương kia nhìn vẫn vô cùng chướng
mắt, làm anh khó có thể tiêu tan. (anh ghen í mà =D)
“Nhẫn? Nhẫn đính hôn nào?” Hân Hân lộ ra khuôn mặt ngây ngốc.
“Tay phải.” Lời ít mà ý nhiều.
Cô ngoan ngoãn giơ tay phải lên, lập tức chuyển sang vẻ mặt ngạc
nhiên, bậc ra tiếng kêu nhỏ, cho đến lúc này cô mới phát hiện nó tồn
tại.
Trần gia hai lão trong lòng rất thích cô, trước khi đính
hôn liền mua một chiếc nhẫn kim cương rất xa xỉ cho cô, tuy rằng hôn sự
thất bại, nhưng trong lòng Trần gia vừa thương vừa thấy có lỗi với cô
nên không hề đề cập tới chuyện trả lại lễ vật.
“A, đúng nha, em quên mất.” Hân Hân không chút do dự cởi nhẫn kim cương ra, đặt ở lòng trong lòng bàn tay.
“Em tính xử lý nó như thế nào?”
Cô khẽ cúi đầu trong chốc lát.
“Theo lý mà nói em nên tự mình trả lại, nhưng –” Giọng của cô càng lúc càng nhỏ hơn.
Ai, cứ tưởng tượng đến lúc đối mặt với Trần gia hai lão, nghe bọn họ
khóc lóc giải thích hết bài này tới bài khác cô liền cảm thấy lỗ tai
ngứa ngái, chân chưa đi đã mềm nhũn, không có dũng khí mang nhẫn kim
cương trả về cho chủ.
Tiếng nói trầm thấp bên tai cô vang lên.
“Anh thay em đi trả lại.”
Bàn tay ngăm đen to lớn chìa ra trước mặt cô, trong lòng bàn tay lộ ra nhiều vết chay sần, nhiệt tình giúp đỡ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tỏa sáng, vô cùng vui mừng, dùng ánh mắt
sùng bái nhìn anh, cảm kích anh đã rút dao tương trợ, để cho lỗ tai đáng thương của cô có thể tránh khỏi một kiếp.
“Thật không? Anh
thật sự có thể giúp em trả lại?” Tuy rất vui mừng nhưng cô vẫn còn chút
do dự.“Ngô, như vậy thích hợp sao?” Nhẫn kim cương đính hôn của cô lại
do Hướng Vinh mang trả, cảm thấy hình như có điểm là lạ –
“Thích hợp.” Khẩu khí của anh rất kiên quyết.
Nếu Hướng Vinh đã nói thích hợp, như vậy hẳn là không có vấn đề gì?!
So với cô anh thông minh hơn, chu đáo hơn, lại nói từ trước tới giờ anh
cũng chưa từng lừa gạt cô cái gì!
“Vậy làm phiền anh!” Hân Hân
lập tức bỏ đi do dự, lựa chọn hoàn toàn tin tưởng anh, đem nhẫn kim
cương đặt vào lòng bàn tay anh.
Anh đem nhẫn kim cương bỏ vào
túi áo, tức giận cũng theo đó cất vào. Miệng của anh tuy không hề nhếch
nhưng lại hàm chứa nụ cười hài lòng.
Con đường từ trong trấn về đến nhà Âu Dương cũng không xa, xe chạy qua một con đường hoa, căn nhà
ba tầng đơn độc của Âu Dương gia đã ở ngay trước mắt. Xe tắt máy dừng ở
trước sân, bên cạnh là bốn, năm chiếc xe máy.
Hướng Vinh tháo
dây an toàn, chuẩn bị xuống xe, lại thấy cô ôm giữ ấm hồ, cắn môi dưới,
vẻ mặt muốn nói lại thôi. Anh nhíu đôi mày rậm, không thúc giục cô,
ngược lại dừng lại động tác, lẳng lặng nhìn cô, vô cùng kiên nhẫn chờ cô mở miệng.
Sau một lúc lâu, Hân Hân mới có dũng khí mở miệng.
“Hướng đại ca, người đó – người đó –”
“Người nào?”
“Anh thật sự đã có đối tượng?” Nghi vấn này giống như cái xương cá mắc kẹt trong cổ họng, làm cô mất ăn mất ngủ. Không biết vì sao, cô lại rất quan tâm đến chuyện này.
“Biết.” Anh đơn giản trả lời, cúi đầu đến gần khuôn mặt nhỏ nhắn đang khẩn trương lo lắng.“Em muốn biết đó là ai không?”
Hân Hân sắc mặt trắng bệch mãnh liệt lắc đầu.
“Không muốn!” Cô vội vàng trả lời, một tay ôm giữ ấm giữ nhiệt, một
tay đặt trước ngực chạy vào nhà, vội vã muốn tìm một bệnh viện gần nhất
trong danh bạ điện thoại tìm một bác sĩ giúp cô kiểm tra điện tâm đồ.
Ô ô, không xong , cô xác định trăm phần trăm tim của cô nhất định đã xảy ra vấn đề lớn!