Trong vườn trường ngày chủ nhật, một tiếng khóc nức nở rất thương tâm
từ trong nhà thể dục vẳng ra phá vỡ không gian yên tĩnh buổi chiều.
“Ô ô ô ô ô — ô ô ô ô ô –”
Chợt nghe được tiếng khóc nức nở đau lòng ấy, bác lao công lo lắng,
chần chờ một hồi mới cố lấy dũng khí, rón ra rón rén đi vào nhà thể dục, ở bên ngoài cửa sổ ngẩng đầu lên lén nhìn vào bên trong. Chỉ thấy sắc
mặt ông từ sợ hãi chuyển thành hoang mang, gương mặt già nua nhăn lại,
nhìn cô gái nhỏ bên trong đang khóc rất đau lòng.
Di, không thể nào? Chẳng lẽ là cô dâu bỏ trốn a?
Thấy cô khóc thương tâm như vậy, bác lao công cũng chưa tiến vào quấy
rầy, lại quay về văn phòng giáo viên, hảo tâm bắt một cuộc điện thoại,
báo về người nhà đối tượng.
Không lâu sau, một chàng trai sắc mặt xanh mét đi vào cửa phòng, một đường hướng trung tâm thể dục mà đi.
“Ô ô ô ô — ô ô ô ô ô –”
Còn chưa tới cửa, Hướng Vinh đã nghe tiếng khóc của cô. Anh cau mày, đẩy cửa vào.
Những tia nắng vàng vọt của buổi hoàng hôn xuyên qua cửa kính chiếu
lên lớp lễ phục trắng tinh của Hân Hân, cô đang ngồi ở một góc trên khan đài khóc rất đau lòng.
Ánh mặt trời mang chiếc áo đầm lụa
trắng của cô nhuộm thành vàng óng, tạo ra một vầng sáng bao lấy cô, làm
cho cô giống như một tiểu yêu tinh đã mất đi đôi cánh.
Hân Hân
nghe thấy tiếng vang, ánh mắt tiểu bạch thỏ đỏ hoe ngẩng lên, vừa nhìn
thấy anh xuất hiện, lập tức kinh hoảng nhảy xuống ngựa gỗ, kéo váy lên
hướng cửa sau, bằng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy.
Nữ nhân này lại muốn bỏ chạy?! Cô cư nhiên lại muốn chạy trốn anh?!
Hướng Vinh đứng tại chỗ một giây, lập tức nổi trận lôi đình đuổi theo.
Hai người một trước một sau, ngay tại sân thể dục truy đuổi.
Hân Hân khóc đến tâm hoảng ý loạn, tuy rằng chạy trốn rất nhanh, nhưng lại vẫn dễ dàng bị đuổi kịp. Chạy không đến ba trăm mét đã bị Hướng
Vinh ôm lấy, mang cô đang không ngừng giãy giụa vác lên vai, nhắm hướng
xe đi ra.
“A – bỏ em xuống dưới, bỏ em xuống! Em không muốn trở về, không muốn –” Hân Hân liều mình giãy dụa, thậm chí lấy tay đập vào
vai anh thật mạnh, nhưng anh thân thể cường kiện, căn bản không đem công kích của cô để vào trong mắt, tự nhiên mở cửa xe đẩy cô vào.
“Đi vào!” Hướng Vinh tức giận đến sắc mặt xanh mét, không để ý tới kháng nghị của cô, đè đầu của cô xuống nhét vào trong xe.
“Không muốn!” Trên đầu tay vừa buông lỏng, Hân Hân lập tức chuồn ra, lại muốn chạy trốn.
Hướng Vinh tức giận đến hai mắt tối sầm.
Anh hít sâu một hơi, lại lần nữa đuổi theo, chỉ với một hai bước đã
bắt lại cô. Lúc này, anh cũng không lên xe mà trực tiếp ôm lấy cô xuyên
qua vườn trường, băng qua ngã tư bên ngoài trở lại hội trường nơi tổ
chức lễ cưới.
~~**~**~~
Phòng tiệc chật ních người,
bạn bè thân hữu đều đã tới tham gia đông đủ. Cả những người không nhận
được thiếp cưới, lúc này cũng đều bị hấp dẫn chạy đến xem.
Rõ
như ban ngày, Hướng tộc trưởng tử tây trang thẳng tắp, khiêng cô dâu Âu
Dương Hân Hân mặc lễ phục lụa trắng tiến vào, miệng cô dâu thì gào lên
“Không lấy chồng, không lấy chồng”. Đi qua con đường náo nhiệt nhất thị
trấn, mọi người đều bỏ lại công việc trong tay, chạy theo phía sau nhìn, thích thú chờ xem tình tiết mới nhất phát triển.
Bên ngoài nhà hàng, các tân khách vừa thấy bọn họ trở lại đều nhẹ nhàng thở ra, lại nghe được Hân Hân nức nở kêu.
“Hướng đại ca – thả em xuống, em không lấy chồng , anh làm sao có thể như vậy, ô –”
“Cái gì?!” Lý Nguyệt đang nằm trên ghế đắp khăn lạnh, lập tức quăng
cái khăn trên trán xuống nhảy dựng lên.“Không lấy chồng?! Đồ ngu! Các
ngươi mỗi ngày buổi tối tám giờ đều ở trong phòng lầu hai lăn qua lăn
lại, bây giờ “Phi long tại thiên” (ý giống như câu gạo nấu thành cơm của VN đó) cũng đều diễn xong rồi, cho dù ngươi còn có chút gì cũng đều đã
bị nó ăn đến sạch sẽ, chuyện tới phút này, ngươi làm sao có thể nói
không lấy chồng?”
“Đúng vậy đúng vậy” Mọi người đều gật đầu phụ họa, đại biểu đồng ý.
Trong phim nói người tốt có tất có hảo báo, người xấu sẽ bị báo ứng,
không phải là tan nhà nát cửa, thì cũng là bị điên. Đến cuối phim, chẳng phải người có tình đều trở thành thân thuộc đó sao?!
Hân Hân
thở dốc vì kinh ngạc, cảm thấy vô cùng xấu hổ, cũng không dám nhìn bà
con hàng xóm chung quanh, vùi mặt vào trong tay nhỏ bé khóc nức nở.
Hướng Vinh mang cô đi vào chỗ tận cùng của phòng tiệc trước khi lãnh nghiêm mặt thả cô xuống dưới.
Lúc này, cô lại không chạy trốn mà chui vào trong lòng anh, nắm chặt
áo anh, đem mặt chôn ở trong ngực anh, hai vai gầy run lên, thương tâm
nức nở .
“Ai a, Hân Hân a, dù sao gạo cũng đã nấu thành cơm, ngươi còn náo loạn làm khó cho mọi người sao?”
“Đúng vậy, Hân Hân, Hướng Vinh cũng không phải không chịu cưới ngươi, ngươi hiện tại nói không lấy chồng là muốn như thế nào?”
“Đúng rồi, Hân Hân, ngoan, đừng khóc, ngày vui mà khóc sướt mướt thật
là không tốt nha. Đến đây, đến đây, lau khô nước mắt, ngoan –”
Trong khoảng thời gian ngắn, nhóm nương tử quân lại tụ họp kéo đến, đồng loạt cướp lời mở miệng.
Hân Hân căn bản không còn mặt mũi gặp người, càng thêm vùi sâu vào
trong lòng Hướng Vinh, kiên trì không chịu ngẩng mặt lên, ngược lại còn
khóc lớn hơn nữa.
Hướng Vinh sắc mặt trầm xuống, nhìn tiểu nữ nhân trước ngực, tiếp theo ngẩng đầu nhìn mọi người.
“Đi ra ngoài.” Anh lạnh giọng nói.
Hướng Nhu là người đầu tiên đi ra, những người khác lại vẻ mặt mờ mịt, chôn chân ngay tại chỗ không nhúc nhích.
“A? Cái gì?”
“A Vinh, ngươi đang nói cái gì a?”
“Cái gì đi ra ngoài, tại sao phải đi?”
“Là gọi ngươi đi ra ngoài !”
“Gọi ngươi thì có. Ngươi rất ồn ào, lại còn ở đây nói năng linh tinh –”
Mấy người phụ nữ líu ríu, lại tạo nên một trận hỗn loạn.
“Hết thảy đi ra ngoài cho ta!” Hướng Vinh ôm lấy Hân Hân không ngừng khóc, sắc mặt tái xanh cắt ngang lời các bà.
Đám phụ nữ cứng đờ, không nghĩ tới anh bình thường bình tĩnh lại cũng
có lúc phát hỏa. Tất cả đều hoảng sợ, nhất thời im lặng, nhưng sự im
lặng kia chỉ duy trì hai giây.
“A — chúng ta đi ra ngoài sao? Vậy ngươi sẽ không kết hôn nữa sao? Như vậy không tốt –”
“Cái gì? Làm sao có thể không kết hôn, ngươi cái miệng quạ đen !” Lý Nguyệt vừa nghe, lập tức lại nhảy ra nói chuyện.
“A nhưng mà Hướng Vinh người ta –”
“Uy, đừng nói nữa, ngươi nói ít một câu đi.”
“Nhưng rượu mừng còn chưa uống a?”
“Tốt lắm tốt lắm, trước tiên đi ra ngoài rồi nói sau, đừng nói nữa.”
“A nhưng là đồ ăn đều đã dọn lên–”
“Đồ ăn sẽ không chạy mất!”
Mắt thấy Hướng Vinh sắc mặt càng lúc càng khó coi, đám đàn ông tiến
lên, đem các lão bà lắm mồm kéo đi ra ngoài. Trưởng bối hai nhà thấy
tình huống cũng không đúng, cũng nhanh chân chạy ra giải thích, mời mọi
người đi trước bên ngoài chờ.
Thật vất vả, khách nhân hoàn toàn đi ra ngoài, cha mẹ hai bên quay đầu, định khuyên nhủ hai người. Không
ngờ vừa quay người lại, liền thấy Hướng Vinh nghiêm mặt, hung dữ trừng
mắt nhìn bọn họ.
“Toàn bộ.” Anh nhấn mạnh.
Hai bên cha mẹ liếc mắt một cái, biết Hướng Vinh là quyết tâm muốn giải quyết bọn
họ, nên mang phòng tiệc để lại cho hai người, ngoan ngoãn lui ra ngoài,
ngay cả Hướng papa đang hát karaoke cũng không dám ở lại, cầm Microphone bảo bối lui ra.
Bất quá, đi ra ngoài là đi ra ngoài, ở ngoài
cửa cũng là chen chúc đứng đầy người, năm mươi bàn cộng năm trăm hương
thân phụ lão, không một ai rời khỏi. Mỗi người đều trốn ở bên cửa sổ
hoặc ngoài cửa nghe lén, cha mẹ hai nhà vừa ra khỏi cửa, liền vội vàng
xoay người lại, chiếm vị trí cửa lớn tốt nhất, muốn biết tình huống mới
nhất bên trong
Phần 2
Trong đại sảnh, vẫn có tiếng khóc đứt quãng.
“Đừng khóc.” Anh nâng cằm cô lên, bắt buộc cô phải ngẩng đầu, sau đó
rút mấy miếng khăn giấy trên bàn, giúp cô lau nước mắt. Tiếng nói mặc dù thực cứng ngắc, nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng, cẩn thận lau đi nước
mắt cùng trang điểm của cô.
“Em không muốn gả — ô –” Cô khóc đến hai mắt sưng đỏ, vừa nói vừa nức nở.
Một tiếng hít vào thật mạnh vang lên, Hướng Vinh siết chặt nắm tay,
vốn muốn quát lên, nhưng vừa thấy đến bộ dáng đáng thương của cô, biết
là cho dù có đem nóc nhà dở xuống, tiểu nữ nhân này chỉ sợ cũng vẫn là
khóc không chịu ngừng.
Anh nheo mắt lại, đè nén cảm xúc tức giận xuống, sau một lúc lâu mới cứng ngắc mở miệng.
“Vì sao không lấy chồng?”
Cô ai oán liếc anh một cái, mắt mũi đều đỏ lên.“Anh lỗ lỗ lỗ lỗ — ô ô ô ô — em về sau sẽ –”
“Nói rõ ràng.”
“Anh lỗ lỗ lỗ lỗ lỗ –”
“Đừng khóc nữa, đem mọi chuyện nói thật rõ ràng!” Lời nói của cô thật
không rõ ràng, từng chữ đều dính ở trong miệng, anh căn bản nghe không
hiểu!
Hân Hân mếu máo, nước mắt càng không ngừng chảy, cô cúi
đầu, khóc được một lúc thì phát hiện ra sắc mặt anh càng lúc càng khó
coi, trên đỉnh đầu như là muốn bốc khói.
Bất đắc dĩ, cô đành phải hấp hấp cái mũi, cắn môi đỏ run run, nhịn xuống tiếng nức nở.
Biểu tình kia vạn phần ủy khuất, làm cho lòng anh nhất thời mềm đi,
cho dù là có tức giận đến cỡ nào cũng không nỡ phát tác với cô.
Hướng Vinh thở dài một hơi, ôm cô vào trong lòng, hoài nghi chính mình khi nào sẽ bị tiểu nữ nhân này tra tấn đến điên mất.
Hân Hân ở trong lòng anh lại là một trận khóc nức nở, đợi cho khóc đã
nghiền, mới dùng caravat sang trọng của anh lau mặt. (=.=”)
Trước phòng tiệc cưới, đèn song hỉ hồng lòe lòe tỏa sáng. Hân Hân nhìn
ngọn đèn hồng chói mắt, hấp hấp cái mũi, ai oán thấp giọng.
“Em không muốn gả cho anh, anh hiện tại bị bắt cưới em, chính là nhất thời
mềm lòng, nếu sau này anh đổi ý, em đây nên làm sao bây giờ?” Cô chu môi đỏ mọng, bắt đầu tưởng tượng đến cảnh sau này Hướng Vinh đổi ý, lại
muốn trưng ra khuôn mặt bi thảm.“Nếu anh đi tìm phụ nữ bên ngoài, em còn phải cùng nàng đánh nhau –” Không được không được, cô nhất định đánh
không lại đối phương!
Hướng Vinh thiếu chút nữa nghẹn chết.
“Cái gì phụ nữ bên ngoài?!” Anh cầm lấy hai tay của cô, dùng sức lay động, nhìn khuôn mặt đang khóc kia gầm lên đứng dậy.
“Là chính anh nói anh đã có người trong lòng!” Hân Hân cắn môi đỏ mọng dậm chân, hai mắt hồng hồng lên án.“Người anh yêu cũng không phải em!”
“Anh –” Anh liên tục hít vào, mới có thể đem lời nói cho hết.“Anh không yêu em thì yêu ai?”
Cô bỗng nhiên khóc lớn lên, giựt mạnh tay ra.
“Em làm sao mà biết anh yêu ai !”
“Anh không phải đã sớm nói cho em sao?”
“Nào có?” Cô khóc kêu.
“Em không biết?!” Anh rống lên.
“Em làm sao mà biết?” Cô càng rống lớn hơn nữa, giống như con mèo bị
đạp phải đuôi, đối với anh không hề phát ra lực sát thương rít gào.
Ô ô, anh là có hỏi qua cô có muốn biết hay không, nhưng cô lúc ấy lại
không muốn nghe, chuyện đó tới bây giờ lại càng không muốn nghe.
“Em rốt cuộc nghĩ đối tượng anh nói đến là ai?” Hướng Vinh chất vấn.
“Em không biết !” Cô học tập đà điểu, lại lần nữa dùng tuyệt chiêu bỏ
trốn, bịt lại hai tai, thân mình nhỏ nhắn không ngừng lui lại.“Anh không cần nói, em không muốn nghe! Em không nghe, em không nghe, em không
nghe! Em mặc kệ anh yêu ai!” Cô lui đến sát vách tường, mắt thấy đã
không còn đường thối lui, liền ngồi xổm xuống, giống như cây nấm nhỏ tại góc tường khóc lóc thảm thiết.
Hướng Vinh đầu óc thông minh,
từ lúc chào đời tới nay chưa khi nào rơi vào tình huống bế tắc. Anh đứng ở chỗ cũ, trợn mắt há mồm nhìn tiểu nữ nhân ở trong góc tường.
Hân Hân, Hân Hân, Hân Hân ngu đến mức không thể tưởng tượng được! (quá đúng =.=)
Đột nhiên, cơn tức giận đang sôi trào toàn bộ biến mất không thấy tăm
hơi, Hướng Vinh than nhẹ một hơi, đến gần vài bước, thân hình to lớn
ngồi xổm xuống.
“Hân Hân?”
“Anh tránh ra –” Cô nhắm mắt lại, nghẹn ngào nói, hai tay vẫn bịt chặt lỗ tai, kiên quyết không chịu nghe anh nói chuyện.
Anh dựa vào phía trước, hai tay cầm chặt tay nhỏ bé của cô, từ từ kéo ra.
“Không, em không thích nghe!” Hân Hân gấp đến độ vừa khóc, lại không
thể kháng cự. Nam nữ trời sinh thể lực chênh lệch, bàn tay cách lỗ tai
càng lúc càng xa.
Anh làm sao có thể như vậy? Chẳng lẽ không
biết đối với cô như vậy sẽ càng thêm đau khổ hơn sao. Một khi biết ý
trung nhân của anh là ai, cô sẽ không ngừng đoán bọn họ ở cùng nhau sẽ
làm cái gì, có thể ôm nhau hay không? Có thể hôn nhau hay không? Anh
cũng sẽ lấy phương pháp kịch liệt mà ôn nhu như vậy đi yêu cái kia nữ
nhân sao?
Hình ảnh Hướng Vinh bỏ đi sẽ mãi mãi tra tấn cô –
“Ô ô, em không thích nghe, không thích nghe, em không muốn biết người
anh yêu là ai –” Cô liều mình lắc đầu, nước mắt bay tán loạn.
“Anh yêu em.”
“Ô ô, mặc kệ, cho dù người anh yêu là em, em cũng — em cũng –” Tiếng
khóc ngừng, Hân Hân đột nhiên ngây người, cau mày suy nghĩ một chút, ngơ ngác nhìn anh.“Cái gì?”
Hướng Vinh lau đi nước mắt trên mặt
cô, kéo cô đứng dậy đến bên ghế ngồi xuống, sau đó mới vô cùng thận
trọng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn kia lên, nhìn cô trợn mắt há mồm lặp lại
ba chữ.
“Anh yêu em.” Anh nhấn mạnh từng tiếng nói, xác định cô sẽ không nghe lầm, lại càng lại không thể hiểu lầm.“Hân Hân, ý trung
nhân của anh chính là em, cho tới bây giờ vốn không có người khác, cũng
chỉ có mình em.”
Cái miệng nhỏ nhắn của cô khẽ nhếch, ngơ ngác .
“Từ khi em vào trung học đã bắt đầu.” Hướng Vinh lại bồi thêm một câu.
Cô kinh ngạc đến không thể nhúc nhích, trong đầu trống rỗng, không tự giác lặp lại lời anh.
“Bắt đầu vào trung học?”
“Đúng, là trung học.” Hướng Vinh ở bên cạnh cô ngồi xuống, vén những sợi tóc lòa xòa của cô ra sau tai.
“Kia — kia có mười năm nha –” Cô nhỏ giọng nói, khó mà tin được, chuyện lớn như vậy, anh lại có thể nói nhẹ nhàng như thế.
“Đúng, mười năm.” Anh lẳng lặng trả lời, nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra trong từng ấy năm.
Chờ đợi một người con gái mười năm, sự kiên nhẫn cần có là rất lớn, mà chờ một cô gái ngốc nghếch, gian khổ trong đó lại càng khó có thể tưởng tượng.
Hân Hân nhìn anh, khó có thể tin được hỏi:“Như vậy, lúc em đưa thiếp cưới cho anh, sao anh lại không có phản ứng gì?”
“Anh điên.” Hướng Vinh thản nhiên nói, giúp cô mang vào đôi găng tay.
“Anh điên?” Cô thử hồi tưởng, càng lúc càng hoài nghi, dù sao biểu
hiện đờ đẫn ngày đó của anh thật sự không giống như là đang tức
giận.“Nhưng sao anh lại buông tay mặc kệ để em đính hôn?” Thật tốt là
cái kia Trần cái gì, cùng người khác bỏ trốn, bằng không cô chẳng phải
là đã thành vợ người khác?
Anh nhìn cô.
“Anh có.”
“Sao?”
“Là anh cổ vũ bọn họ bỏ trốn.” Anh không chút nào áy náy nói.
“A?”
“Đêm trước ngày em đính hôn, anh đi Trần gia, gặp được Trần Tín Minh.”
Hướng Vinh vốn định không từ thủ đoạn,“khuyên” Trần Tín Minh thay đổi
chủ ý, lại không ngờ rằng, đối phương cũng không muốn đính hôn, đang
đóng gói hành lý chuẩn bị muốn bỏ trốn, có điều người ở đây lại quá
nhiệt tình, vừa định đi thì liền có người vội vã chạy tới muốn giúp đỡ
bọn họ, kế hoạch càng khó thực hiện, căn bản không thể rời đi.
Sau khi hỏi rõ nội tình, Hướng Vinh vô điều kiện giúp đỡ, chẳng những
suốt đêm đưa bọn họ đi Đài Bắc, còn thay bọn họ an bài chỗ ở, đem hết
mọi chuyện xử lý thỏa đáng, mới giống như không có việc gì trở lại thị
trấn.
Bây giờ, quả phụ kia đã có thai sáu tháng, đang ở Đài Bắc dưỡng thai, chờ sau khi sinh đứa nhỏ sẽ ôm về Trần gia, chính thức
hướng lão nhân gia thỉnh tội. Cho dù là lúc trước phản đối, vừa nhìn
thấy mặt tôn nhi, lão nhân gia khẳng định cũng sẽ mềm lòng .
“Anh –” Hân Hân thật sự sốc đến nói không nên lời, hai mắt mở tròn .“Anh sao lại có thể làm loại chuyện này?” Ông trời, anh hại cô thành nữ nhân vật chính trong vở bi kịch, chẳng những như thế, anh còn ở lễ đính hôn
dụ dỗ cô, làm cho cô vô cùng khó chịu!
Hướng Vinh khóe mắt run rẩy một chút.
“Anh không thể để cho em lấy hắn.”
“Vì sao?”
“Chẳng lẽ em muốn gả cho hắn?” Anh không đáp hỏi lại.
Hân Hân suy nghĩ trong chốc lát, không quá xác định mở miệng.“Ân, cũng không phải .”
“Gả cho anh không phải tốt hơn không?”
“Vì sao?”
“Bởi vì anh yêu em.”
A, anh còn nói , kia — kia là anh nói thật? Không phải đang đùa, không phải cô nghe lầm? Thì ra mấy ngày nay là cô tự ăn dấm chua của chính
mình.
Hân Hân vỗ về ngực, cảm thấy tim đập lại trở nên thật
nhanh, cả người cô có chút di động, hạnh phúc đến không biết nên như thế nào cho phải.
“Anh yêu em? Anh thật sự yêu em?” Cô nắm chặt
cánh tay anh, lần nữa xác nhận, cơ hồ muốn ngắt đùi một cái, xác nhận
chuyện này không phải là một giấc mơ.
“Kia — kia, anh là thật sự muốn kết hôn với em?” Cô nháy ánh mắt, tràn ngập chờ mong hỏi.
“Đúng.”
“Như vậy, sau này em sẽ không cần cùng nữ nhân bên ngoài tranh giành?” Cô vẫn còn có chút bất an.
“Đúng.” Anh lại lần nữa gật đầu, bàn tay thô ráp vuốt nhẹ lên mặt cô,
cúi đầu nghiêm túc nói.“Tuyệt đối không bao giờ có người phụ nữ bên
ngoài nào. Hân Hân, ngoại trừ em ra, anh sẽ không bao giờ có người phụ
nữ nào khác.” Chỉ mình cô bé ngốc này cũng đã đủ để anh hao tâm tốn sức
cả đời rồi!
Hân Hân ngừng thở, hai mắt đỏ lên, lại muốn khóc .
Chỉ có điều, lần này không phải vì đau lòng, mà vì hạnh phúc.
Hướng Vinh yêu cô! Cô cũng yêu Hướng Vinh, anh là thực lòng yêu cô, trên đời này còn có điều gì tuyệt vời hơn điều này sao?
Nước mắt sắp rơi xuống liền bị anh lau đi. Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đang rưng rưng nước mắt, môi run run chạm vào trán cô, vừa dịu dàng lại vừa mãnh liệt.
“Như vậy, Hân Hân, nói cho anh biết, em có chịu gả cho anh hay không?”
Cô hít sâu một hơi, nhìn vào gương mặt đẹp trai trước mắt, nước mắt lấp lánh trong mắt như những viên kim cương rơi xuống.
Người con trai này hiểu cô hơn bất cứ ai trên đời, yêu thương cô hơn
bất cứ ai. Lúc cô còn chưa biết gì về tình yêu, anh đã luôn bảo vệ bên
cạnh cô, trao tình yêu cao quý nhất cho cô, nếu không lấy anh, cô còn có thể gả cho ai?
“Gả! Em gả!” Hân Hân nghẹn ngào một tiếng, dùng sức gật đầu, thân hình nhỏ nhắn nhào vào trong lòng anh.
Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng hoan hô của
mọi người, cửa lớn phòng tổ chức tiệc cưới mở ra, mấy trăm người hùng
dũng tiến vào, nhóm nương tử quân đi ở phía trước, thình thịch hướng bọn họ nhào tới, vội vàng vây quanh bọn họ.
“Đúng rồi đúng rồi, đồng ý là đúng rồi!”
“Đúng vậy, đồng ý khồn phải tốt lắm sao? Làm gì hao tâm tốn sức đi một vòng lớn như vậy a?”
“Sẵn đây nói luôn, Hướng Vinh a, cháu đúng là kiên trì a, ước chừng đợi cũng mười năm nha!”
“Ai a, quả thật là bắt thằng bé chờ lâu.”
Các bà lại nói không ngừng, tranh nhau tán thưởng chàng trai này thật
si tình, thật sự đáng để trượng phu của các bà học tập, sau khi về nhà,
thế nào cũng phải tìm cơ hội thật tốt dạy bảo lại trượng phu mới được.
Lý Nguyệt vô cùng vui vẻ, cười đến toe toét, cái băng trên trán cũng
không biết đã ném đi đâu.“A, cám ơn trời đất, a di đà phật, Hân Hân nhà
chúng ta rốt cục cũng gả đi ra ngoài! Ba Hân Hân, mau mau mau, đem pháo
đến đây, ta nhất định phải phóng pháo chúc mừng một chút –”
Càng ngày càng có nhiều người chạy đến, chúc mừng có, giễu cợt có, Hân
Hân nép ở trong lòng Hướng Vinh, chợt nhớ đến hành vi lúc trước của
mình, nhất thời xấu hổ mặt đỏ tai hồng.
“Ai a, đồ ăn đều nguội hết rồi!”
“Mau mang đồ ăn lên!”
“Rượu đâu? Nâng cốc chúc mừng thôi, hôm nay thế nào cũng phải không say không về!”
“Đúng đúng đúng, ta trước tiên sẽ góp sức bằng ca khúc ‘Nhiệt tình sa
mạc’.” Hướng papa đi đến trước đài, cầm Microphone thử âm, bắt đầu theo
khúc nhạc dạo chỉ huy dàn nhạc, vì tân khách mà hát một bài giúp vui.
Phòng tiệc chật ních người, cả trong lẫn ngoài đều vô cùng hỗn loạn,
mỗi người tranh nhau nói chuyện, ồn ào vui đùa ầm ĩ, náo nhiệt không thể tưởng tượng.
Hướng Vinh đột nhiên cúi đầu đến, thì thầm vào tai cô.
“Muốn bỏ trốn không?”
“A?”
“Chúng ta rời khỏi nơi này.” Anh thì thầm nói.
Hân Hân cắn môi, nhìn nhóm nương tử quân đang ồn ào phía trước, trong
lòng giãy dụa không thôi. Cô cũng muốn rời khỏi đây, tìm một chỗ chỉ có
hai người, hưởng thụ cảm giác gần gũi với anh, nhưng nếu bọn họ thật sự
rời đi, đối với bà con hương thân phụ lão làm sao giải thích?
“Vậy còn hôn lễ thì làm sao?” Cô nhỏ giọng hỏi.
“Ngày mai anh đưa em đi công chứng đăng ký kết hôn.” Anh nhìn cô, đôi
mắt sáng lên.“Trước đó, chúng ta có thể trốn trong ngôi nhà trồng hoa
trên núi” Tiếng nói khàn khàn, mang theo hơi thở ấm áp, lướt quá cái cổ
mẩn cảm của cô.“Em theo anh, chỉ có hai chúng ta, không có người nào có
thể làm phiền chúng ta.”
“Uh –”
Đây là một ý tưởng vô cùng hấp dẫn, Hân Hân cắn môi đỏ mọng, bởi vì ánh mắt của anh mà mặt đỏ.
Thôi, dù sao, có ở lại hay không thì cô cũng đã là “nhân vật huyền
thoại” của thị trấn rồi! Một khi đã như vậy, sao cô lại không giúp thêm
một chút, để cho bà con hang xóm có thêm một chủ đề để nói trong bửa trà dư tửu hậu?
Cô lộ ra nụ cười e lệ, nắm chặt bàn tay anh, lặng lẽ gật đầu.
“Được, em đi theo anh.” Cả đời này, bất luận anh muốn đi đâu cô đều nguyện ý vô điều kiện đi theo anh.
Hướng Vinh hai mắt tối lại, cúi đầu tặng cho cô một nụ hôn ngắn ngủi
nhưng mạnh mẽ. Tiếp theo liền ôm lấy cô, xuyên qua bức tường người của
nhóm nương tử quân, trước mặt mọi người dùng toàn lực chạy ra khỏi cửa.
“A, lại muốn chạy đi đâu?”
“Hân Hân, các ngươi muốn đi đâu a? A, Hướng Vinh? Ngươi mang theo Hân Hân đi nơi nào a?”
“Uy! Uy –”
Nhóm nương tử quân la hét, nhưng căn bản đuổi không kịp, chỉ có thể
trơ mắt nhìn hai người bỏ chạy. Âm thanh huyên náo ở phía sau bọn họ
càng lúc càng nhỏ dần, rốt cục hoàn toàn không nghe thấy .
Hân
Hân thu mình ở trong lòng anh, lắng nghe nhịp tim của anh, hai tay vòng
quanh cổ anh, tin cậy nhìn anh, biết bản thân ở trong lòng anh sẽ được
yêu thương, được quý trọng. Đây là hạnh phúc của cô!
Chàng trai cao lớn ôm cô gái nhỏ nhắn, bỏ lại sau lưng sự quan tâm quá mức nhiệt
tình, chỉ mang theo duy nhất tình yêu của nhau biến mất nơi cuối con
đường.