“Có lẽ trong thế giới tình cảm, nào có nhiều sợ hãi như vậy, chỉ là yêu có nhiều hay không mà thôi.”
Lê Chiêu đi tuyên truyền suốt cả một ngày, trước khi trời tối cậu về nhà ba mẹ.
Đến khi cậu dùng chìa khóa mở cửa ra, các bạn đã ngồi ở phòng khách nói nói cười cười, Án Đình thì ngồi ở góc vắng vẻ gõ máy tính lạch cạch, trong phòng vô cùng rôm rả.
“Chiêu Chiêu về rồi đó à?” Lâm Thân ló đầu ra khỏi bếp, “Mau đi rửa tay, nói chuyện với bạn đi, cơm sắp xong rồi.”
“Thơm quá, có món gì ngon vậy ạ?” Lê Chiêu chào hỏi bạn bè mình, cậu thay dép đi tới bên cạnh Án Đình, hôn trộm lên gương mặt anh một cái, đợi Án Đình nhìn sang thì cười cười trốn vào phòng bếp.
Các bạn trông thấy cảnh này, nở nụ cười ranh mãnh.
Chiêu Chiêu nay đã có người yêu và người nhà, cuối cùng họ cũng có thể yên tâm được rồi.
“Vào bếp làm gì vậy?” Lâm Thân đang đeo tạp dề xào rau, thấy Lê Chiêu đi vào phòng bếp, vội đuổi cậu ra ngoài, “Trong bếp khói dầu, làm nghệ sĩ phải giữ da mặt mình.”
“Thi thoảng vào một chuyến cũng không sao.” Lê Chiêu đi tới bên cạnh Đỗ Ngọc Thư ngồi xuống, cùng bóc vỏ tỏi với bà: “Mẹ à, mặt nạ con đưa mẹ dùng có được không ạ?”
“Dùng tốt lắm.” Đỗ Ngọc Thư cười, “Cô nhà đối diện còn nhờ con mua giúp cô ấy mấy hộp.”
Hai mẹ con nhỏ giọng chuyện trò, trong phòng bếp chỉ có mình Lâm Thân bận rộn.
Chuẩn bị cơm tối xong, mọi người quây quần bên bàn ăn, Lâm Thân bê đồ uống lên bàn: “Nào, chúng ta làm một chầu.”
“Cạn ly.”
Ly cụng vào nhau, phát ra tiếng lanh lảnh khẽ khàng.
“Hồi trước thành tích của Lê Chiêu tốt lắm,nhiều lúc Hiểu Quân không làm xong bài tập hè, kéo Lê Chiêu làm giúp mình, sau đó cô giáo còn khen Hiểu Quân làm bài tốt lắm.”
“Phải đó.” Châu Minh cười ha hả, “Lúc đó Chiêu Chiêu mới học lớp sáu, mà Hiểu Quân đã lên cấp ba rồi, Hiểu Quân còn móc mấy đồng ra mua kem ly để cảm ơn Chiêu Chiêu hỗ trợ.”
“Kem ly năm đồng lận, đến em còn không nỡ ăn.” Trần Hiểu Quân hơi xấu hổ, gãi đầu cười cười.
Anh vẫn còn nhớ, lúc ấy mua kem ly, Chiêu Chiêu vui đến mức nhảy lên. Sợ cô quản lý cô nhi viện phát hiện, hai anh em trốn ở góc tường, anh một miếng em một miếng, ăn xong mới dám trở về.
Bây giờ nhớ lại, vẫn cảm thấy vị kem ly ngày ấy thật ngọt ngào.
Lâm Thân và Đỗ Ngọc Thư chăm chú lắng nghe, họ không muốn bỏ qua bất cứ chuyện gì liên quan tới Lê Chiêu.
“Anh Minh à, anh còn nhớ lúc anh với chị Hà ở trường đại học quay về, lần đầu tiên dẫn bọn em ra nhà hàng ăn lẩu không?” Trần Hiểu Quân cười, “Lúc ấy món mặn hai mươi đồng một đĩa, món chay mười đồng, chúng ta tiết kiệm tiền mà không nỡ gọi đồ uống, chỉ uống trà miễn phí tiệm cung cấp.”
Hồi đó quá nghèo, cái gọi là món mặn hai mươi đồng một đĩa, là một cái chân gà với hai, ba que xiên, bọn họ không nỡ ăn nhiều, phần lớn chỉ ăn chay.
Án Đình cũng chăm chú lắng nghe, anh gắp món Lê Chiêu thích ăn nhất, đút vào miệng Lê Chiêu, Lê Chiêu há miệng ra ăn.
Ngoài cửa sổ tuyết bay bay, trong phòng đèn đuốc sáng ngời, tiếng cười không ngớt.
Ăn tối xong, mọi người ngồi lại chơi với nhau hồi lâu mới ra về. Lê Chiêu mặc quần áo, tiễn các bạn xuống nhà.
Án Đình lấy khăn quàng cho Lê Chiêu, mở cửa cho bọn họ.
Trên hành lang cũ kỹ sạch sẽ, hơi lạnh lùa vào nhảy múa trên gương mặt, nhưng không thể nào cướp đi nụ cười trên môi Lê Chiêu.
Xuống tầng, Chu Hà ngước mắt nhìn lên ô cửa sáng đèn, chỉnh lại khăn quàng cho Lê Chiêu: “Thằng nhóc thúi.”
Lê Chiêu đưa tay xoa xoa chiếc mũ len cô đội trên đầu: “Chị Hà thúi.”
“Người ta là công chúa thơm tho sạch sẽ.” Chu Hà lườm cậu, sau đó bật cười, đút tay vào túi áo khoác, “Ba mẹ rất yêu thương em, sau này em ở với họ nhiều vào, chúc mừng em đã tìm được gia đình.”
“Vâng.”
“Họ không có ý kiến gì với chuyện của em và Án Đình chứ?”
Lê Chiêu lắc đầu.
“Thế thì tốt rồi.” Chu Hà nở nụ cười dịu dàng, “Sau này bọn chị lại có thêm một chỗ để ăn chực nữa.”
“Chị Hà à, nhà của em cũng là nhà của mọi người.” Lê Chiêu chăm chú nhìn Chu Hà, “Em đã có người nhà từ lâu rồi.”
Chu Hà ngạc nhiên nhìn Lê Chiêu.
“Chị, anh Minh, anh Hiểu Quân đều là người nhà của em.” Lê Chiêu dang cánh tay, ôm lấy Chu Hà, “Đến chỗ của em không phải là ăn chực, mà là về nhà.”
“Thằng nhóc này, học ai mấy lời ngon ngọt này thế.” Chu Hà muốn cười mà viền mắt không khỏi ửng đỏ, “Em giỏi lắm, cái gì cũng giỏi. Được rồi, mai chị còn phải đi làm, chị về trước đây. Em không cần phải tiễn chị, ngoài trời lạnh, về sớm đi.”
Nói đoạn, cô mỉm cười, chỉ lên cửa sổ trên cao: “Có người lo em bị đông cứng đấy.”
Lê Chiêu ngẩng đầu lên nhìn, trông thấy Án Đình đang đứng bên ô cửa nhìn họ.
Nhìn Án Đình đứng sau ô cửa, Lê Chiêu không nhịn được nở nụ cười thật tươi.
Chu Hà nhìn đôi tình nhân đắm đuối nhìn nhau từ xa, kéo cánh tay Châu Minh, vẫy tay xoay người ra về.
Tất cả mọi người đều tìm được chốn bình yên cho mình rồi, tốt quá.
Trên mạng, chuyện Triệu Quân Nam mua seeder bôi nhọ Lê Chiêu đã bước vào hồi kết, bởi vì có người phát hiện ra, hắn ta không những thuê người bôi nhọ Lê Chiêu, còn từng chèn ép các diễn viên trẻ tuổi cùng hình tượng với hắn. Thảm nhất là một “tiểu thịt tươi” debut từ một chương trình tìm kiếm tài năng, sau khi bị hắn ngấm ngầm chê không chuyên nghiệp, bị cư dân mạng chế giễu suốt hai năm.
Những chuyện Triệu Quân Nam từng làm lộ ra ngoài, sau đó các đài truyền hình hủy lời mời với hắn, các nhãn hàng cũng hủy hợp đồng.
Mọi người trong giới đều biết, lần này Triệu Quân Nam xác định rồi, không còn cơ hội trở mình nữa.
Trên thực tế, từ lúc đoàn luật sư Thương Úy nhập cuộc, mọi người trong giới đều đoán được, lần này Triệu Quân Nam chết chắc rồi.
Các cư dân mạng phát hiện ra, trong weibo tuyên truyền đêm hội cuối năm đều xóa tên Triệu Quân Nam, các cửa hàng Triệu Quân Nam làm đại diện sản phẩm cũng đã xóa hình ảnh của Triệu Quân Nam.
Triệu Quân Nam mặc dù từng lăn lội trong showbiz, nhưng kể từ ngày hôm nay, hắn như chưa từng xuất hiện.
Tài nguyên của hắn bị những diễn viên nam có chung hình tượng chia nhau, những nghệ sĩ từng hợp tác không đợi được mà khiển trách, giành tiếng tăm cho mình.
Hắn không phải nghệ sĩ đầu tiên ngã xuống, cũng không phải người cuối cùng.
Lê Chiêu chẳng có thời gian đâu để đi quan tâm Triệu Quân Nam ngã xuống, cậu còn đang bận chụp hình lên bìa tạp chí, bận rộn đi quảng cáo, tuyên truyền cho phim, bận rộn ở bên Án Đình đón năm mới.
“Chiêu Chiêu à, đài truyền hình Chuối Tiêu và Quýt đều mời cậu tham gia gala mừng năm mới, cậu có hứng thú tham gia không?”
Đêm tiệc cuối năm, có vài đài tổ chức vào ba mươi Tết, nhưng cũng có một vài đài để tránh chương trình gặp nhau cuối năm của đài trung ương mà chuyển tới đêm mùng một.
Năm ngoái Lê Chiêu chỉ có thể tham gia đêm tiệc cuối năm của một trang trực tiếp trên mạng, chỉ một năm mà đã nhận được lời mời của mấy đài truyền hình lớn.
“Có đài thành phố mời không?” Lê Chiêu không mở nổi mắt ra.
“Có, nhưng họ ra giá kém hơn hai đài này.” Trương Tiểu Nguyên lật xem tư liệu báo giá, “Nếu cậu muốn tới đài họ, phía chúng ta có thể tiếp tục bàn bạc.”
“Anh Tiểu Nguyên à, em muốn tới trường quay gala gặp nhau cuối năm làm khán giả.” Lê Chiêu mở mắt ra, “Đêm đầu năm em muốn về với gia đình, không tham gia các hoạt động khác.”
“Tới gala gặp nhau cuối năm xem?” Trương Tiểu Nguyên có chút ngưỡng mộ.
“Vé nội bộ cho người thân.” Lê Chiêu cười, “Đạo diễn chương trình gala gặp nhau sắp xếp phỏng vấn người nhà của đại sư hí kịch, em không thể vắng mặt được.”
Trương Tiểu Nguyên nhớ ra, mẹ ruột của Lê Chiêu là một danh gia hí khúc, là nhân vật hàng ngũ đại sư được biểu diễn trong các đêm hội của nhà nước.
“Anh hiểu rồi.” Trương Tiểu Nguyên nhận lời, “Bộ phim “Dáng hình không trung” và “Bảy người bạn trai” bắt đầu công chiếu vào 0 giờ ngày mùng một, phía phòng làm việc sẽ đăng bài viết giúp cậu.”
“Vâng.” Lê Chiêu nhìn trời vẫn còn chưa sáng rõ, cả người chỉ muốn co vào trong chiếc áo len rộng thùng thình.
Hôm nay tới đài truyền hình ghi hình cho chương trình giải trí, để phối hợp tuyên truyền cho bộ phim “Dáng hình không trung”. Người phụ trách tuyên truyền cho bộ phim giao thiệp rất rộng, không những giành được con đường tuyên truyền tốt nhất, mà còn đè được mấy bộ phim bom tấn, giúp họ giành được 25% suất chiếu.
Đương nhiên so với 35% suất chiếu của “Bảy người bạn trai” thì vẫn còn kém xa. Nhưng một bộ phim khoa học viễn tưởng đề tài người ngoài hành tinh giành được nhiều suất chiếu như vậy, mọi người trong đoàn phim đã rất mãn nguyện rồi.
Ngồi máy bay tới địa điểm ghi hình, nhân viên của chương trình mời cánh chủ sang của “Dáng hình không trung” ăn trưa, buổi chiều bắt đầu chính thức ghi hình.
Bầu không khí của chương trình rất thoải mái, cả quá trình ghi hình cũng chỉ mất ba, bốn tiếng.
Tối đến ekip chương trình lại mời ăn lẩu, Lê Chiêu phát hiện bầu không khí giữa Đặng Quang và Đỗ Tinh là lạ, hai người ngồi cách mấy nhân viên trong đoàn phim, giữa chừng không hề giao lưu ánh mắt.
Đôi tình nhân này chia tay nhau rồi à?
Dùng bữa xong xuôi, ekip sắp xếp xe đưa nghệ sĩ tới sân bay, Lê Chiêu phát hiện Đỗ Tinh cũng kéo hành lý theo cùng.
Trông thấy ánh mắt Lê Chiêu, Đỗ Tinh gượng gạo nặn ra nụ cười trên gương mặt trẻ con.
Họ đặt khoang hạng nhất trên cùng một chuyến bay, lúc tới phòng chờ, Đỗ Tinh nhỏ giọng nói với Lê Chiêu: “Em chia tay với Đại Quang rồi.”
Lê Chiêu ngẩng đầu nhìn Đỗ Tinh.
“Anh ấy sợ chuyện này bị lộ ra ngoài, cho nên chia tay với em.” Đỗ Tinh nhấp một ngụm cafe, cười khổ một tiếng, ngay cả cafe rơi xuống ống tay áo cũng không phát hiện ra, “Em đã biết trước rồi, hai người cùng giới yêu nhau chẳng dài lâu được.”
Lê Chiêu vẫn không nói gì, bởi vì có lẽ đối phương cũng không muốn cậu nói gì, chỉ coi cậu là một đối tượng an toàn có thể kể chuyện được.
Ngày đó ở đoàn phim vô tình phát hiện ra tình yêu của họ, Lê Chiêu còn cảm thán một hồi, không ngờ cuối cùng vẫn rơi vào kết cục khiến mọi người thổn thức.
“Có lẽ em không hợp làm việc trong showbiz.” Đỗ Tinh cười khổ, “Cái giới này có quá nhiều chuyện bất khả kháng, cũng không có tự do.”
“Xin lỗi anh, lại kể lể với anh nhiều như vậy.” Hốc mắt Đỗ Tinh đỏ lên, “Thế nhưng vẫn rất cảm ơn anh, đã luôn giữ kín chuyện này giúp bọn em.”
“Sau này sẽ tốt hơn, nghĩ thoáng ra một chút.” Lê Chiêu an ủi cậu ta, “Đừng vì một lần yêu mà phủ định tất cả tình cảm.”
“Anh tin vào tình yêu có thể bên nhau đến già sao?”
“Tôi tin.” Lê Chiêu gật đầu, “Chắc chắn sẽ có một ngày, có một người yêu cậu, thích hợp với cậu hơn xuất hiện.”
Đỗ Tinh khẽ run lên: “Cảm ơn anh đã an ủi em.”
“Tôi không an ủi cậu, tôi chỉ nói sự thật mà thôi.” Lê Chiêu vừa mới dứt lời, một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu.
“Lê Chiêu à, tôi là cô của Án Đình.” Người phụ nữ trung niên nhìn Đỗ Tinh một chút, “Tôi có thể nói chuyện với cậu một chút không?”
Đỗ Tinh bưng cafe đứng dậy ra chỗ khác, nhường chỗ cho người phụ nữ mới xuất hiện.
Nghe thấy chữ cô, Lê Chiêu chau mày lại, “Thưa thím, Đình Đình nhà cháu không có cô ạ.”
“Ồ.” Người phụ nữ cười lạnh một tiếng, ngồi xuống đối diện Lê Chiêu, “Tôi biết chuyện của cậu với Án Đình rồi.”
Lê Chiêu lạnh lùng nhìn bà không nói gì.
“Cậu là ngôi sao, phim cậu đóng vai chính sắp công chiếu, không sợ tôi tung chuyện này ra ngoài à?” Người phụ nữ soi mói nhìn Lê Chiêu, thể nhưng đang nhìn một kẻ thấp kém không ra gì.
“Không sao, cùng lắm thì rời showbiz để anh ấy nuôi cháu.” Trên mặt Lê Chiêu không có chút căng thẳng nào, “Ngoại trừ ăn nhiều ra thì cháu không có khuyết điểm gì lớn.”
Nụ cười trên gương mặt người phụ nữ lại càng thêm rét lạnh: “Chắc cậu không biết, Án Đình giống mẹ nó, tính tình cố chấp lại còn điên cuồng. Nếu cậu dám rời khỏi nó, kết quả sẽ giống như người anh đoản mệnh của tôi, chết trong tay nó.”
“Đình Đình nhà cháu tốt như vậy, sao cháu phải rời xa anh ấy chứ.” Lê Chiêu chau mày, “Thím à, thím làm vậy là châm ngòi ly gián, thủ đoạn không cao cấp một chút nào. Bất kể thím nói gì cháu cũng không nghe đâu.”
“Cậu không muốn rời xa nó vì nó nhiều tiền à?”
“Đình Đình nhà cháu không những có tiền, còn có ngoại hình có dáng đẹp nữa.” Lê Chiêu cười tủm tỉm, “Người tốt như vậy, có kẻ ngu mới buông tay.”
Người phụ nữ nghiêm mặt: “Cho dù nó là con quái vật máu lạnh vô tình?”
“Anh ấy quá dịu dàng lương thiện, nên mới không đi xử lý đám họ hàng cực phẩm mấy người.” Sắc mặt Lê Chiêu sa sầm xuống, “Thím à, trong truyện sảng văn vả mặt, người như thím không sống nổi quá ba chương.”
Dịu dàng lương thiện?
Hử?!
Đây là thứ hài hước nhất trong những trò cười bà từng nghe.
“Đình Đình nhà cháu tốt biết bao nhiêu, dịu dàng quan tâm lương thiện nhiều tiền, anh ấy rộng lượng lại hiểu đạo lý, thím đừng có vì bình thường anh ấy không so đo với thím mà chạy đi nói với cháu mấy lời này.” Lê Chiêu buông rèm mi, cất giọng bình tĩnh, “Cháu nhỏ mọn, thích bao che.”
Người phụ nữ khẽ “Ừ” một tiếng: “Vậy để tôi xem xem hai người có thể sống với nhau đến già, ân ái được cả đời không.”
Nói rồi bà đứng dậy ra khỏi phòng chờ.
Lê Chiêu: “………”
Ủa thế thím cố tình chạy tới đây làm gì, ly gián tình cảm của cậu với Đình Đình à?
Người gì đâu mà rảnh dữ vầy nè?
Hai tiếng sau, máy bay hạ cánh ở sân bay thành phố, Lê Chiêu và Đỗ Tinh đi lối riêng. Lúc ra khỏi cửa, cậu ta trông thấy một người đàn ông rất đẹp trai có khí chất, người đàn ông này thoạt nhìn có vẻ quen mắt, giống như đã từng gặp ở đâu rồi.
Không đợi cậu nhìn thêm, người đàn ông đi thẳng tới bên cạnh Lê Chiêu, đưa tay đón lấy vali hành lý trong tay Lê Chiêu, trợ lý của Lê Chiêu không có cơ hội đón lấy.
Mà cậu còn tận mắt chứng kiến, hai người lén lút nắm tay nhau mấy lần.
Nắm tay nhau.. mấy lần?
Phải rồi, đây chẳng phải người bạn đại gia hộ di dời từng tới đoàn phim thăm Lê Chiêu mấy lần hay sao?
Bọn họ, bọn họ….
Đỗ Tinh cảm thấy dường như mình đã nhìn thấy cái gì không nên nhìn thấy.
Sau đó cậu thấy Lê Chiêu đột nhiên hôn vành tai người đàn ông kia một cái, dường như không thèm để ý chuyện này bị cậu nhìn thấy.
Cậu ngơ ngác nhìn bóng lưng hai người, thể như hiểu rõ được điều gì.
Có lẽ trong thế giới tình cảm, nào có nhiều sợ hãi như vậy, chỉ là yêu có nhiều hay không mà thôi.Lời tác giả:
Người xấu: Cái thằng bé Án Đình kia…
Bé Chiêu Chiêu giơ cao tay lên: Cháu biết cháu biết, bạn ấy vừa nghe lời vừa đáng yêu lại còn thông minh nữa, bạn ấy cũng rất tốt tính, không có chút khuyết điểm nào.