Hân Hoan

Chương 20: Trả thù lao



“Đây là tình anh em thời đại mới cảm động nhường nào chứ!!”

Gió lạnh rít gào, ô tô cắt màn đêm hắc ám, đậu lại trước cổng biệt thự.

“Bác sĩ Chu, mời bác sĩ đi theo hướng này.” Quản gia mặc âu phục, vội vã đón người ngồi trong xe bước vào cổng lớn, khẽ nói: “Khoảng 12 giờ đêm, đột nhiên nhiệt độ cậu ấy tăng lên bất thường, cứ như vậy trong vòng nửa tiếng, đã lên đến ba mươi chín độ ba.”

“Sao lại nghiêm trọng như vậy?” Bác sĩ Chu vừa rảo bước lên tầng, vừa đeo găng tay y tế vào: “Khoảng thời gian này cậu ấy vẫn không dùng cơm à?”

Vẻ mặt quản gia có chút lạ thường: “Khoảng thời gian này cậu ấy thường ra ngoài đã đành, còn bảo người ta thu dọn căn nhà bên cạnh.”

Bước chân vội vã của bác sĩ Chu dừng lại, quay đầu nhìn về phía quản gia: “Ông nói là, cậu ấy chủ động tiếp xúc với người khác?!”

“Ông cũng biết rồi đấy, thường ngày cậu ấy không thích nói chuyện, lại càng không đề cập tới chuyện cuộc sống với chúng tôi.” Quản gia thở dài: “Nhưng trợ lý Tần lén kể với tôi rằng, trạng thái tinh thần năm nay của cậu ấy không được tốt lắm..”

Hai người cùng im lặng, những năm này anh càng ngày càng trở nên trầm mặc, cũng càng ngày càng không có sức sống, bây giờ đã đến mức không ngủ được, tuy rằng có thuốc dinh dưỡng được điều chế cẩn thận, nhưng sức khỏe vẫn càng ngày càng yếu ớt.

Bác sĩ Chu đi tới cửa phòng, nhẹ nhàng gõ cửa, mở cửa phòng ra. Đằng sau cánh cửa không phải bóng tối phủ đầy, mà căn phòng rực sáng ánh đèn. Án Đình mặc chiếc áo len mỏng dựa vào đầu giường, trong tay cầm quyển sách, gương mặt đỏ lên một cách bất thường, trông thấy ông đi vào, thế mà lại quay đầu nhìn ông.

“Giờ cậu cảm thấy thế nào?” Bác sĩ Chu đặt hộp thuốc xuống, lấy nhiệt kế ra đo nhiệt độ cho Án Đình: “Ba mươi chín độ năm, cậu cần uống thuốc hạ sốt.”

“Sáng sớm mai tôi cần phải ra ngoài.” Án Đình đặt sách xuống bên cạnh, đưa tay ra: “Truyền dịch.”

“Cậu à, truyền dịch càng gây nhiều tổn thương cho cơ thể hơn..” Bác sĩ Chu muốn khuyên nhủ mấy câu, nhưng đối mặt với ánh mắt bình tĩnh của Án Đình, ông biết lời mình nói cũng vô dụng: “Dù có truyền dịch, với tình trạng cơ thể cậu hiện tại, cũng cần nghỉ ngơi.”

Án Đình không nói gì, anh cúi đầu nhìn bác sĩ Chu tiêm mũi kim lạnh lẽo vào mạch máu, dòng máu đỏ sậm không đợi được mà trào lên ống truyền dịch, dường như vô cùng sảng khoái.

Dòng máu dơ bẩn cách mấy, lúc chảy ra khỏi cơ thể cũng mang sắc đỏ tươi.

Nước thuốc lạnh lẽo chảy xuống, ép máu đỏ về nơi nó nên ở.

“Cậu à.” Trông thấy ánh mắt Án Đình bất thường, bác sĩ Chu dùng băng cố định kim truyền trên mu bàn tay Án Đình, cất tiếng nhắc nhở: “Cậu đã hẹn thời gian với bác sĩ Tôn vào chiều mai, xin đừng quên.”

“Mai không có thời gian.” Án Đình dời mắt khỏi ống truyền: “Giúp tôi sắp xếp sang ngày kia.”

“Được rồi.” Bác sĩ Chu thở phào nhẹ nhõm, ông không sợ Án Đình đi trễ một ngày, chỉ sợ anh không đi. Trước đây ông cũng phải hao hết tâm lực để khuyên Án Đình đi tới chỗ bác sĩ Tôn, hôm nay dễ nói chuyện như vậy đúng là chuyện bất ngờ: “Tôi sẽ bảo phía bác sĩ Tôn sắp xếp.”

Án Đình không nói gì nữa, anh đưa cổ tay kia lên nhìn đồng hồ, giờ đang là một giờ sáng, cách rạng sáng khoảng năm tiếng nữa.

Trời còn chưa sáng Trương Tiểu Nguyên và Đại Khả đã giúp Lê Chiêu thu dọn hành lý.

“Mấy cái này, cả mấy cái này nữa, sau này không thể mặc.” Trương Tiểu Nguyên chọn quần áo cho Lê Chiêu, biết rằng Lê Chiêu tiếc những bộ đồ này, bèn giải thích: “Giờ không còn giống như ngày xưa, nếu cậu mặc bộ đồ vài chục tệ này bị người ta chụp được đăng lên mạng, đến khi đó sẽ có vô số người cười nhạo cậu.”

“Anh Trương nói phải đấy, Chiêu Chiêu à, phía công ty đang lên kế hoạch cho cậu phát triển theo hướng thời trang, sau này sẽ có ekip thiết kế chuyên nghiệp giúp cậu.” Đại Khả không dám nói thẳng như Trương Tiểu Nguyên: “Đương nhiên mấy bộ quần áo này của cậu trông rất thoải mái, bình thường mặc ở nhà cũng được.”

“Em biết rồi ạ, nếu gây phốt, công ty lại tốn sức để dập tắt, em không thể vì cái nhỏ mà làm mất cái lớn được.” Lê Chiêu lấy mấy bộ quần áo chất lượng không tồi, gấp lại bỏ vào trong hộp: “Mấy bộ này em dùng làm đồ ngủ.”

Biết cậu nhóc nhà mình hiểu chuyện, Trương Tiểu Nguyên không nói gì nữa, giúp Lê Chiêu tiếp tục thu dọn hành lý.

“Đây là gì vậy?” Trương Tiểu Nguyên lấy một hộp bánh trung thu bằng sắt từ trên ngăn tủ xuống, không biết trong hộp đựng gì mà cầm rất đầm tay.

“Đây là thư ngày trước anh Trương Tiểu Nguyên viết cho em, còn có bút máy anh ấy tặng nữa.” Lê Chiêu cẩn thận nhận lấy hộp sắt, bỏ vào trong vali hành lý.

Trương Tiểu Nguyên ngẩn người, mười năm trước Lê Chiêu mới chỉ là cậu nhóc mười tuổi. Khi đó anh viết thư cho Lê Chiêu cũng bởi vì chút lòng thương xót buồn cười.

Khi đó anh vừa mới tốt nghiệp, mông lung trước con đường tương lai, chỉ viết thư cho cậu bé này, mới tìm được cảm giác tồn tại của bản thân. Thay vì nói anh thiện lương, không bằng nói anh dựa vào chút thiện lương mong manh buồn cười ấy để kiên trì tới bây giờ.

Anh không nhớ rõ những điều được viết trong bức thư, chỉ đơn giản là mấy lời cổ vũ khích lệ. Anh không ngờ Lê Chiêu vẫn còn giữ những bức thư đó đến giờ, trong lòng nhất thời rối bời.

“Lúc đó bạn anh Tiểu Nguyên cũng viết thư cổ vũ cho em.” Lê Chiêu suy nghĩ một chút, lấy hộp sắt trong vali ra, dùng khăn bọc quanh nó, tránh cho lúc vận chuyển chiếc hộp bị đập bẹp: “Trung thu năm ấy anh với bạn anh tới tặng cho mấy đứa trẻ trong viện bọn em mỗi đứa một hộp bánh trung thu, là bánh trung thu nhân trứng muối, ăn ngon lắm luôn ý.”

Hóa ra hộp bánh trung thu cũng là món đồ năm đó họ mua.

“Mấy cô trong viện nói số em may, vừa vào viện năm đầu đã có người hảo tâm tặng bánh trung thu đắt như vậy.” Lê Chiêu nở nụ cười hớn hở, đặt hộp sắt được gói kỹ về vị trí cũ: “Hì hì, lúc số may thì chẳng ai ngăn được cả.”

Cuống họng Trương Tiểu Nguyên nghèn nghẹn, đứa trẻ bị cha mẹ nuôi bạo hành mình mẩy toàn thương tích, thậm chí còn ầm ĩ lên thời sự, thế mà cũng kêu là may mắn ư?

“Đừng nói nhảm nữa, mau thu dọn hành lý đi.” Trương Tiểu Nguyên đưa tay búng trán Lê Chiêu, khẽ ho khan mấy tiếng, che giấu cảm xúc của mình: “Ừ ừ ừ, cậu may nhất, bây giờ còn có người bạn đại gia cho ở miễn phí, ai may được như cậu?”

Lê Chiêu che chỗ bị gõ, nhảy về phía sau: “Anh Tiểu Nguyên à, không được gõ đầu đàn ông.”

“Đàn ông á?” Trương Tiểu Nguyên nhướng mày, liếc mắt nhìn xuống dưới bụng Lê Chiêu, ý tứ sâu xa nói: “Thằng nhóc con, đàn ông cái gì chứ?”

“Anh Trương à, không bằng đã lái là bị báo cáo đấy.” Đại Khả không ngờ Trương Tiểu Nguyên và Lê Chiêu quen nhau từ trước, cười bảo: “Anh Trương à, thời buổi nào rồi mà anh và Chiêu Chiêu còn viết thư?”

Trương Tiểu Nguyên phẩy tay: “Phắn đi, cậu thì hiểu cái gì, lời văn là một trong những cách giao lưu tốt nhất.”

“Cộc cộc cộc.”

Tiếng gõ cửa vang lên, Lê Chiêu nhìn về phía cửa, Án Đình mặc âu phục chân đi giày da khoác áo đứng ngoài cửa, sắc mặt xem chừng còn nhợt nhạt hơn cả hôm qua, tư thế tao nhã hoàn toàn không hợp với hành lang cũ nát.

“Đình Đình à, sao anh tới sớm thế?” Lê Chiêu nhìn căn nhà bừa bộn: “Nhà nhiều bụi lắm, anh đừng vào vội.”

Chuyển chiếc ghế nhỏ ra ngoài cửa, Lê Chiêu lấy một túi hoa quả trong tủ lạnh ra rửa sạch sẽ, để vào trong đĩa đưa cho Án Đình: “Ngồi đợi em một lúc, nhanh thôi ấy mà.”

Án Đình cầm quả đào vẫn còn chưa ráo nước, nhất thời không biết nên ngồi hay nên đứng nữa. Đây là lần đầu tiên anh thấy căn nhà của Lê Chiêu, không gian lớn hơn mười mét vuông, xếp đầy đủ đồ dùng sinh hoạt, chật đến mức người ta không thở nổi.

“Anh dẫn những người này tới à?” Bấy giờ Lê Chiêu mới chú ý, có mấy người xa lạ theo sau Án Đình. Cậu lặng lẽ nhìn mấy quả đào trong đĩa.. Có lẽ không đủ chia.

Đào mùa đông đắt lắm, bình thường cậu không nỡ ăn, tối qua cắn răng mua một hộp. Một nửa chia cho Đại Khả và anh Tiểu Nguyên tới giúp từ sáng, nửa còn lại dành cho Đình Đình.

“Trong tủ tôi còn một vài quả táo..”

“Họ là người của công ty chuyển nhà.” Án Đình khẽ ho hai tiếng: “Cậu nói với họ nên lấy đồ đạc thế nào rồi giao cho họ là được.”

“Không cần phải phiền phức như vậy đâu…”

“Đã trả tiền rồi.”

“Mấy anh em à, mấy đồ trong hộp là đồ cần chuyển đi.” Nuốt ngược lời từ chối xuống, Lê Chiêu nhanh nhẹn mời các nhân viên trong công ty chuyển nhà vào nhà mình.

Cậu vốn tiết kiệm, không thể để số tiền bỏ ra đổ xuống sông xuống biển.

Công ty chuyển nhà làm việc rất nhanh nhẹn, chưa đầy một tiếng đã đưa toàn bộ đồ đạc lên xe. Tất cả diễn ra rất thuận lợi, mãi cho đến khi Lê Chiêu nhìn thấy căn phòng trống trong lời Án Đình.

“Đình Đình, đây chính là.. căn nhà để không của anh à?” Lê Chiêu nhìn căn biệt thự phía trước có vườn hoa phía sau có hồ bơi, lần đầu tiên ý thức được giá trị quan của mình khác Án Đình tới mức nào.

“Cậu không thích à?” Án Đình hỏi Lê Chiêu.

“Thích chứ thích chứ..” Lê Chiêu nuốt nước miếng, căn nhà bỏ không mà cậu nghĩ, là căn nhà có hai hoặc ba phòng, không ngờ lại là một căn biệt thự lớn.

“Thích là tốt rồi.” Ánh mắt Án Đình dừng trên một căn biệt thự khác: “Tôi ở căn nhà bên phải, hoàn cảnh nơi này thanh vắng, an ninh cũng nghiêm ngặt. Ngoài hai căn nhà chúng ta gần nhau ra, các căn nhà khác đều cách rất xa. Cậu làm diễn viên, nơi ở riêng tư và sự an toàn rất quan trọng.

“Giờ em còn chưa có tiếng tăm gì mà..” Lê Chiêu khó xử vò đầu: “Dù có ra ngoài cũng chẳng có mấy người nhận ra em.”

“Sau này họ sẽ nhận ra cậu thôi.” Án Đình giao thẻ cổng ngoài và thẻ nhà cho Lê Chiêu: “Vào xem xem.”

Từ lúc bước vào cửa khu này, Đại Khả vẫn luôn ở trong trạng thái kích động. Là người địa phương, anh từng nghe nhắc tới tên khu này, những người ở đây đều là nhân vật tai to mặt lớn, trong giới có không ít nghệ sĩ muốn mua một căn nhà ở đây cũng phải tốn rất nhiều tiền và tài nguyên. Không ngờ người bạn tốt này của Lê Chiêu thế mà tùy tiện cho Lê Chiêu ở một căn biệt thự miễn phí.

Đây là tình anh em thời đại mới cảm động nhường nào chứ!!

Bước vào cổng lớn, bên trong đầy đủ tất cả mọi thứ, hoa cỏ cây cối đều được cắt tỉa gọn gàng tỉ mỉ. Thảm và rèm cửa trong nhà đều mới nguyên, ngay cả hoa trong lọ cũng còn sương sớm.

“Chào cậu Lê.” Một người đàn ông trung niên mặc âu phục từ trên tầng đi xuống, hành lễ nho nhã với Lê Chiêu: “Tôi là quản gia trong nhà Đình tiên sinh, khoảng thời gian sau này, tôi sẽ phụ trách làm quản gia gian nhà này của cậu, nếu cậu có nhu cầu gì, cứ việc nói với tôi.”

Dứt lời, ông lấy một tấm thiệp vàng trong tập văn kiện ra: “Đây là danh sách các nhân viên phụ trách trong nhà và cách liên lạc của họ, mời cậu nhận lấy.”

Lê Chiêu nhìn người quản gia nho nhã như trong lâu đài cổ này, lại quay đầu nhìn Án Đình, đần mặt trước cách tiếp đón cao quý này.

“Nhận lấy đi.” Án Đình ghé vào tai cậu khẽ nói: “Tiền lương của họ cao lắm, không làm việc cũng nhận tiền.”

Hơi thở của Án Đình nóng rát, Lê Chiêu không nhận lấy danh sách, mà đưa tay sờ lên trán Án Đình.

“Đình Đình, anh bị sốt à?”

Quản gia vẫn luôn mỉm cười tao nhã dường như nghe được điều gì đó đáng sợ, nụ cười trên gương mặt nhất thời tan biến.
Tác giả có lời muốn nói:

Đại Khả: Sự chênh lệch giữa tôi và Chiêu Chiêu, không chỉ là gương mặt này, mà còn thiếu một người anh em cảm động lòng người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.