“Cố gắng hòa mình vào bầu không khí náo nhiệt này.”
Căn nhà trống trải lại rơi vào yên tĩnh, nhưng vẫn còn có thể ngửi thấy mùi mì thoang thoảng chưa kịp tản đi hết.
Án Đình lấy một con búp bê lắc đầu trong số đồ trang trí Lê Chiêu mang về, con búp bê này đầu to thân nhỏ, trên người mặc chiếc yếm in chữ Phúc, vừa đáng yêu lại vừa được lòng người ta.
Khẽ lắc đầu nó, cái đầu to lắc qua lắc lại, trông đến là đáng yêu.
“Thưa cậu, cậu vẫn chưa uống thuốc.” Quản gia thấy Án Đình đột nhiên hứng thú với món đồ Lê Chiêu mang về, dường như đã quên mất thuốc được đặt trong phòng: “Có cần tôi lấy xuống giúp cậu không?”
“Không cần.” Án Đình gập ngón tay chọc đầu búp bê lại, đặt búp bê lên giá trang trí, xoay người lên tầng quay trở về phòng mình.
“Thưa cậu!” Thấy dường như Án Đình không có ý định uống thuốc, quản gia lo lắng chạy theo, “Cậu…”
Án Đình dừng bước lại, quay đầu mặt không cảm xúc nhìn về phía ông. Mọi dũng khí và lời quản gia muốn nói đều tan biến dưới ánh mắt này, thậm chí ông không dám bước về phía trước một bước.
Mãi đến khi Án Đình đi xa rồi, tiếng đóng cửa vang lên, quản gia mới thở hắt ra. Ông quay đầu nhìn những món đồ trang trí trên giá, cùng với con búp bê khác hẳn với những món đồ đắt tiền, cẩn thận cất những món đồ Lê Chiêu mang về.
Nửa đêm, Án Đình bị tiếng phụ nữ gào thét mắng chửi đánh thức. Anh từ trên giường ngồi dậy, kéo cửa phòng đi ra ngoài.
Người phụ nữ mặc chiếc váy đỏ, từ từ bước qua trước mặt anh, lúc đi tới nơi cao nhất trên cầu thang xoắn ốc, lập tức thả người nhảy xuống, như một con bươm bướm đã mất đi đôi cánh, rơi nặng nề xuống mặt đất.
Bà nằm trên sàn nhà sáng bóng đến mức có thể soi gương, chất lỏng đỏ như máu không ngừng chảy ra khỏi cơ thể, còn đỏ, còn tươi hơn cả chiếc váy trên người bà.
Theo bậc thang bước xuống, Án Đình dừng bước trong sảnh nhà, lòng bàn chân dính dấp. Anh cúi đầu, thấy máu nhuộm đỏ đôi giày mình.
Tại sao một người có thể chảy nhiều máu tới như vậy?
Người phụ nữ nằm dưới mặt đất, mở đôi mắt to tròn đen láy của mình, đối mặt với đôi mắt hắn. Bờ môi mấp máy, nét mặt rất đỗi bi thương, nhưng Án Đình không nghe thấy bà nói gì cả.
Anh giẫm lên dòng suối đỏ sắc máu, đi tới quỳ một gối xuống trước mặt bà, kề tai lên bờ môi nhợt nhạt trắng xám của bà.
Dòng máu đã nhuộm đỏ nửa tấm thân Án Đình, anh nhìn người phụ nữ tuyệt vọng, không chút tình cảm cất tiếng: “Không.”
“Tại sao, tại sao?” Người phụ nữ gào thét: “Con cũng muốn có lỗi với mẹ à?”
Án Đình nhìn bà không nói lời nào, người phụ nữ thét chói tai, dường như muốn đâm thủng màng nhĩ anh, muốn rút linh hồn anh khỏi thân xác tanh tưởi.
“Mai có người tới tìm con.” Tiếng thét của bà rất chói tai, lớn đến mức át cả tiếng Án Đình: “Con đã nhận lời cậu ấy rồi.”
Tiếng thét chói tai lắng xuống, người phụ nữ biến mất, căn phòng nhuộm máu tươi biến mất, trong sảnh nhà rộng rãi, chỉ còn mình Án Đình.
“Thưa anh.” Lúc bấy giờ hai vệ sĩ chạy vào, bật đèn trong phòng lên, “Anh không sao chứ ạ?”
Dưới ánh đèn, sắc mặt Án Đình nhợt nhạt, bộ đồ ngủ trên người mỏng manh, như một món đồ điêu khắc hoàn mỹ không có chút tình cảm nào.
“Không sao đâu.” Án Đình buông mi, sâu trong mắt là một vùng tăm tối.
“Thưa cậu, thuốc của cậu.” Quản gia cầm thuốc, bước ra khỏi góc phòng.
Án Đình nhìn lọ thuốc, không đưa tay ra nhận lấy.
“Sáng mai cậu Lê sẽ tới tìm cậu.”
Đầu ngón tay khẽ run lên, Án Đình bỏ thuốc vào miệng. Nước ấm đưa viên thuốc lăn xuống thực quản. Anh nhìn cửa sổ tối om bên ngoài, giơ cánh tay lên nhìn thế gian.
Sắp sáng rồi.
Mấy ngày liên tục đóng phim với cường độ cao khiến Lê Chiêu vô cùng mệt mỏi, đợi đến khi cậu tỉnh dậy đã qua chín giờ sáng rồi.
Cậu nhảy bật dậy khỏi giường, nhanh chóng rửa mặt, ôm mũ, khăn quàng và áo khoác chạy tới nhà Án Đình bên cạnh.
Bước vào cổng lớn, Lê Chiêu trông thấy Án Đình ăn mặc chỉnh tề ngồi trên ghế sofa, trên bàn bày bữa sáng còn chưa được động vào.
“Xin lỗi, Đình Đình à, hôm nay em ngủ quên mất.” Lê Chiêu khó xử gãi đầu, nhìn bàn ăn trước mặt: “Vẫn chưa ăn à?”
“Ngồi xuống cùng ăn đi.” Án Đình đứng dậy, đi tới ngồi xuống bên bàn ăn, Lê Chiêu vội vã mặt dày ngồi xuống: “Mùi thơm quá đi.”
Ăn sáng xong, Lê Chiêu đội mũ và quàng khăn lên, nói với Án Đình: “Quản lý bảo, dạo này em mới có chút tiếng tăm, không thể để người ngoài nhận ra.”
May mà bây giờ trời lạnh, mặc kín cũng không hề kỳ quái.
Án Đình nhìn Lê Chiêu chỉ để lộ một đôi mắt, nhận lấy chiếc khăn quàng cổ từ trong tay quản gia, học theo Lê Chiêu mà quàng khăn lên cổ.
Kỳ nghỉ năm mới, bất cứ khu vui chơi nào cũng chật kín du khách. Lê Chiêu quen cửa quen nẻo dẫn Án Đình tới một căn tứ hợp viện không mấy rộng rãi, bên trong vọng ra tiếng vỗ tay khen hay.
“Ở đây có mấy cậu nhóc trẻ tuổi, học mãi nghệ Thiên Kiều ngày trước, trước đây lúc đóng thế trong đoàn phim em kết bạn với họ.” Lê Chiêu đưa tay gõ ô cửa sổ nhỏ treo tấm biển “Bán vé”, cậu chàng nằm bò ra bàn ngủ ngẩng đầu lên.
(Thiên Kiều: Khu vực Thiên Kiều Bắc Kinh là cái nôi của rất nhiều hoạt động nghệ thuật dân gian, tạo thành một quần thể gọi là nghệ nhân Thiên Kiều. Các nghệ thuật dân gian này chủ yếu là biểu diễn tạp kỹ, võ thuật, khúc nghệ..)
“Người anh em, có chỗ trống không?” Lê Chiêu kéo khẩu trang che mặt xuống, “Sắp xếp cho anh em một vị trí đẹp đi nào.”
“Chiêu Chiêu?!” Cậu chàng bán vé trông thấy gương mặt Lê Chiêu, vội vã chạy ra khỏi căn nhà, nhìn bốn phía xung quanh một lúc, nhỏ giọng nói: “Anh đang là người nổi tiếng mà, sao lại chạy tới đây?”
“Nổi cái gì mà nổi.” Lê Chiêu kéo khẩu trang lên, “Đang nghỉ lễ mà, anh dẫn người anh em tới cổ vũ các cậu.”
“Đi đi, em dẫn anh vào trong.” Cậu nhóc gật đầu mỉm cười với Án Đình xem như chào hỏi. Cậu dẫn hai người vào nhà, nhấc tấm mành lên chỉ vào chiếc bàn gỗ ở chính giữa: “Mọi người ngồi trước đi, em đi pha trà cho mọi người.”
“Cảm ơn cậu.” Chiêu Chiêu nói lời cảm ơn với cậu nhóc, dẫn Án Đình đi vào giữa nhà, Án Đình để ý, bên trong là một khoảng sân lộ thiên nhỏ, trên sân dựng một lều tránh mưa, thính phòng thưa thớt mười mấy khán giả đang ngồi, sau khi nghệ nhân trên sân khấu biểu diễn tiết mục nuốt cầu sắt xong, khán giả ném tiền thưởng vào trong rổ.
“Bọn họ biểu diễn kỹ thuật Thiên Kiều chính tông, thế nhưng bây giờ mấy người trẻ tuổi không thích xem biểu diễn này, có lẽ sau này càng ngày càng ít người học.” Lê Chiêu nhỏ giọng giới thiệu với Án Đình: “Lát nữa xem mãi nghệ xong, em dẫn anh tới một quán cũ ở gần đây đi ăn.”
Chẳng bao lâu, cậu nhóc bán vé mang ấm trà và hoa quả đi vào, trông thấy Án Đình khí thế phi phàm, cho rằng anh là nhân vật lớn trong giới, sợ mình nói nhiều gây phiền phức cho Lê Chiêu, nên chỉ bắt chuyện mấy câu đơn giản, rồi kiếm cớ rời đi.
Có mấy cậu chàng biểu diễn trên sân khấu, đều chỉ hai mươi, ba mươi tuổi, biểu diễn những kỹ thuật một phái, gì mà nuốt kiếm dài, yết hầu đỡ kiếm, bụng nâng thùng nước, sau khi biểu diễn xong xuôi, cũng mất mười mấy phút.
Kết thúc màn biểu diễn, có người cầm rổ đi nhận tiền thưởng, phần lớn khán giả đều đứng dậy bỏ đi, thi thoảng có người đưa tiền thưởng, cũng chỉ mười mấy hai mươi đồng.
Lúc cậu nhóc cầm rổ tiền đi ngang qua Án Đình và Lê Chiêu, Án Đình cho tiền vào.
Cậu nhóc kinh ngạc dừng bước, nhìn Án Đình, rồi lại nhìn Lê Chiêu: “Chiêu Chiêu à, người mình không cần dùng quy tắc giang hồ này.”
Lê Chiêu cũng không ngờ Án Đình lại bỏ nhiều tiền ra như vậy, đưa tay ôm lấy vai Án Đình, cười ha hả nói: “Theo quy tắc giang hồ, tiền thưởng cho rồi không có lý thu hồi lại, cậu nhận lấy đi.”
“Đại ca, cảm ơn anh ạ.” Cậu nhóc tiễn khán giả ra về, dọn sạch sẽ vỏ trái cây ném đầy trong sân, tất cả đều xúm lại gần Lê Chiêu.
“Cái thằng nhóc này được đấy.” Người cầm đầu tên Đại Long, anh ta huých khuỷu tay vào ngực Lê Chiêu: “Cái bộ phim chiếu mạng cậu đóng kia, anh em bọn anh ngày nào cũng cày view cho cậu, giờ cuối cùng cũng bớt khổ rồi, chúc mừng chúc mừng.”
Mọi người đều có giao tình từng làm diễn viên đóng thế, vai quần chúng trong đoàn phim, chỉ là họ khác Lê Chiêu, tốt xấu gì cũng có nghề sinh nhai, Lê Chiêu không cha không mẹ, không có con đường lùi nào.
Thấy cuối cùng Lê Chiêu cũng nổi tiếng, bọn họ đều rất mừng, tuy rằng trong tiềm thức đều cho rằng sau này sẽ không còn cơ hội gặp lại Lê Chiêu nữa.
Có rất nhiều nghệ sĩ sau khi nổi tiếng, để tránh phiền phức đều đổi số điện thoại, cắt đứt mối liên lạc với rất nhiều người, bọn họ không ngờ mình vẫn còn cơ hội xưng huynh gọi đệ với Lê Chiêu.
Vậy mà Lê Chiêu vẫn tới đây, không những tới, còn dẫn theo bạn mình tới cùng.
“Cảm ơn anh.” Lê Chiêu xoa chỗ bị đụng vào, cười khổ: “Anh Đại Long à, anh mạnh tay thế, nhẹ cái coi.”
“Hề hề.” Đại Long nở nụ cười khó xử, quay đầu nhìn về phía Án Đình: “Cậu là bạn của Chiêu Chiêu à, ban nãy nghe họ nói, cậu thưởng cho bọn tôi rất nhiều tiền, cảm ơn nhé. Sau này nếu qua đây xem biểu diễn, đừng cho tiền thưởng nữa, anh em trong nhà đừng để ý mấy cái này.”
“Diễn hay lắm.” Án Đình chưa bao giờ qua lại với mấy người xã hội này, bởi vậy nên cũng không nhiều lời.
“Có lời khen này của anh là tốt hơn bất cứ điều gì khác.” Đại Long nhìn ra Án Đình không hay nói, bèn quay đầu tiếp tục nói chuyện với Lê Chiêu: “Cậu có biết bây giờ có bao nhiêu cô gái trên mạng gào thét muốn làm vợ cậu không, cậu vào đây mà không sợ bị người ta phát hiện ra à?”
“Năm ngoái đã bảo nếu Tết năm nay có thời gian sẽ qua đây xem các anh biểu diễn khí công rồi mà. Lúc đó anh còn bảo em dẫn bao nhiêu bạn tới cũng không thu vé vào cửa.” Lê Chiêu nhướng mày, giả vờ tức giận: “Sao hả, em mới dẫn một người bạn tới đã không nỡ à?”
“Hừ, cái thằng nhóc này.” Đại Long giơ tay lên, giả vờ định ra tay nặng, rồi lại cười khà khà thu tay về: “Ông đây nói lời đương nhiên giữ lời rồi, dù là Tết năm nay hay năm sau, chỉ cần cậu tới thì không thu vé vào cửa của cậu.”
“Mọi người nghe thấy rồi đấy, sau này em tới đừng ai thu tiền nhé.” Lê Chiêu ôm vai Án Đình: “Với cả người anh em này của em mà đến cũng đừng có thu tiền đấy.”
Đại Long: “Này, đã là ngôi sao nổi tiếng rồi, sao vẫn còn keo kiệt như trước chứ?”
“Tại em nghèo mà.”
Mọi người đều cười rộ lên.
Nhóm Đại Long nói chuyện với Lê Chiêu tới trưa, mới tạm biệt Lê Chiêu. Nhìn bóng lưng Lê Chiêu và Án Đình rời đi, cậu nhóc biểu diễn nuốt bóng sắt đi tới bên người Đại Long, nhỏ giọng nói: “Đại Long à, anh có thấy Chiêu Chiêu với bạn anh ấy mặc áo khoác như áo đôi không?”
“Không thể nào.” Đại Long gãi trán: “Không thể là hai người họ thân nhau à?”
“Phải suy nghĩ trong sáng vào, đừng nhìn ai cũng ra gay.”
“………..”
Trong quán ăn, Lê Chiêu gọi mấy món tủ của ông chủ: “Món sườn cừu nhà ông ấy siêu ngon luôn, lát nữa anh phải ăn nhiều vào đấy.”
Quán ăn đông nghịt khách, ngập tràn khói lửa chốn nhân gian.
“Ừm.”
Tuy rằng chốn nhân gian náo nhiệt, ầm ĩ mà nhàm chán, nhưng mà..
Anh nhìn nụ cười trên môi Lê Chiêu, cố gắng hòa mình vào bầu không khí náo nhiệt này.Tác giả có lời muốn nói:
Bé Đình: Tuy rằng thế giới này ầm ĩ náo nhiệt, nhưng có cậu là tốt rồi.