Hân Hoan

Chương 29: Oops



“Trong giới showbiz này, chỉ người không nổi tiếng mới không gây uy hiếp.”

“Anh Triệu à, bọn em mới nhận được tin thú vị lắm.” Đợi Triệu Quân Nam trút giận xong, trợ lý sinh hoạt của hắn khẽ cất tiếng nói: “Tống Dụ ở cùng đoàn phim với Lê Chiêu ấy, ngoài mặt là bạn tốt với Lê Chiêu, nhưng thực tế mối quan hệ của hai người rất gay gắt, chúng ta có thể dùng Tống Dụ để mượn sức đánh trả. Anh là một diễn viên thần tượng phái thực lực đang nổi, mà Lê Chiêu chỉ là diễn viên phim chiếu mạng hạng F, nếu anh ra tay với cậu ta, trái lại còn nể mặt cậu ta quá rồi. Nhỡ đoàn phim “Thiên ca” biết được, cũng không phải chuyện tốt với anh.”

“Nhưng bên ngoài đều nói hai người họ là bạn tốt cơ mà?” Một trợ lý khác nói: “Cách đây không lâu lúc Lê Chiêu lập tài khoản weibo, Tống Dụ là người đầu tiên trong ekip phim “Nữ tổng tài bá đạo” theo dõi cậu ta, còn lên hot search cơ mà.”

“Hot search ấy do ekip Tống Dụ mua đấy.” Trợ lý sinh hoạt cười xùy: “Em có đứa bạn từng ở ekip phim “Nữ tổng tài bá đạo”, nói là Tống Dụ suốt ngày bắt nạt Lê Chiêu, ngay cả vai nam chính cũng do Tống Dụ chê không thèm. Bây giờ phim lên sóng, Lê Chiêu thì nổi tiếng mà Tống Dụ lại bị dân mạng chửi là làm màu, Tống Dụ vui bằng mắt?”

“Nói vậy cũng không đúng, nếu quan hệ hai người tệ như vậy, sao lúc Tống Dụ bị bóc phốt, Lê Chiêu còn giải thích giúp cậu ta?” Một trợ lý khác vẫn cảm thấy có vấn đề: “Chẳng lẽ cậu ta là thánh mẫu thành tinh?”

“Chị không biết đấy thôi, khoảng thời gian trước ekip Tống Dụ còn hỏi thăm tài nguyên thích hợp với Lê Chiêu.” Trợ lý sinh hoạt giải thích: “Dù có là kẻ thù, đứng trước lợi ích cũng có thể tạm thời đặt thành kiến xuống mà hợp tác với nhau thôi. Lê Chiêu mới ký hợp đồng với công ty giải trí Dâu Tây, nói không chừng do ekip Tống Dụ dẫn mối.”

Một trợ lý khác: “Kiểu rich kid như Tống Dụ chắc không vì dẹp dư luận trên mạng mà giúp kẻ thù ký hợp đồng với công ty lớn.. đâu nhỉ?” Nhìn sắc mặt đồng nghiệp dần sa sầm lại, giọng người trợ lý này mỗi lúc một nhỏ, cuối cùng ngậm miệng lại.

“Tới đoàn phim “Thiên ca” xem rồi nói sau.” Triệu Quân Nam tỉnh táo lại, khôi phục dáng vẻ quân tử khiêm tốn ngày thường. Năm mười tám tuổi anh nổi tiếng, sau đó giới giải trí ngày một phát triển, anh dần dần bị lớp diễn viên mới thay thế, nhạt nhòa suốt mười năm.

Showbiz bon chen nghệ sĩ nhiều như cá diếc sang sông, mà cũng chỉ được mấy người có thể nổi tiếng. Nổi tiếng quá khó khăn, mà ngã xuống lại quá dễ dàng. “Hiệp quân” là tác phẩm giúp anh ta leo lên đỉnh cao một lần nữa, anh không cho phép xuất hiện bất cứ tỳ vết nào.

Triệu Quân Nam có giao tình với đạo diễn Dương từ xưa, lần này “Hiệp quân” nổi tiếng khắp trời Nam đất Bắc, Triệu Quân Nam còn chịu nhận lời mời của đạo diễn Dương, nhận một vai khách mời, đối với đạo diễn Dương mà nói, đây đúng là niềm vui bất ngờ. Bởi vậy nên Triệu Quân Nam vừa mới tới đoàn phim, đã được cả đoàn phim niềm nở tiếp đón.

Chỉ nửa ngày ngắn ngủi, những lời khen như Triệu Quân Nam thân thiện, không kiêu căng, làm việc chuyên nghiệp được lan truyền khắp đoàn phim.

Người khó chịu với chuyện này nhất là Lục Hạo, nam diễn viên chính trong bộ phim “Thiên ca”. Lục Hạo và Triệu Quân Nam là hai diễn viên debut trong cùng một thời, ngoại hình hai người tương đồng, nhưng con đường nổi tiếng lại khác nhau.

Lục Hạo từ từ phát triển tới ngày hôm nay, còn Triệu Quân Nam vừa debut đã nổi tiếng, sau đó lại im hơi lặng tiếng. Sau khi Triệu Quân Nam nổi tiếng lại, đã giành đại diện nhãn hàng đồng hồ xa xỉ của Lục Hạo, bởi vậy nên mối quan hệ ngầm giữa hai nhà không mấy thân thiết.

Bình dị gần gũi, thân thiện chứ không hề kiêu căng?

Lục Hạo cười gằn trong lòng, năm đó Triệu Quân Nam vừa mới nổi tiếng đã chảnh chọe, mắng chửi trợ lý, sờ mó diễn viên nữ, nếu không vì mấy chuyện này, thì sau đó đã không đến nỗi flop như vậy.

Giới showbiz đúng là đã đổi một nhóm người lăn lộn trong đây, cái tên cặn bã như Triệu Quân Nam mà cũng khoác lên mình thiết lập chính nhân quân tử.

“Anh Hạo à.” Ngay lúc Lục Hạo đang bực dọc, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, anh ngẩng đầu lên nhìn, chính là cậu diễn viên mới Lê Chiêu sắm vai nam phụ trong bộ phim, anh chỉ vào chỗ trống bên cạnh: “Tiểu Lê đó à, vẫn chưa tới cảnh của cậu, ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc đi.”

“Cảm ơn anh Hạo ạ.” Lê Chiêu ngồi xuống, lấy kịch bản trong túi áo chống lạnh ra xem. Lục Hạo nhìn qua, thấy trên mặt kịch bản được đánh dấu chi chít, cũng không làm phiền Lê Chiêu.

“Lê Chiêu, đã lâu không gặp.” Triệu Quân Nam đi tới, phá tan bầu không khí tĩnh lặng giữa hai người.

Lục Hạo liếc nhìn Lê Chiêu, ánh mắt hơi hờ hững: “Tiểu Lê, cậu quen thầy Triệu à?”

Triệu Quân Nam nở nụ cười ôn hoà, giành lời nói trước: “Lúc quay “Hiệp quân” quen Tiểu Lê ở trong đoàn phim, lúc đó tôi thấy Lê Chiêu có năng khiếu, còn dự định đề cử cậu ấy đóng vai tiểu thiếu gia trong phim “Cầu khấn”, sau đó xảy ra một vài chuyện, chuyện không thành, trong lòng tôi vẫn rất áy náy.”

Nghe nói vậy, Lục Hạo hơi biến sắc, vai tiểu thiếu gia trong bộ phim “Cầu khấn” thuộc về đàn em cùng công ty với anh, cũng do chính anh đề cử.

“Chào thầy Triệu ạ.” Lê Chiêu đặt kịch bản xuống, ngoan ngoãn chào hỏi Triệu Quân Nam, sau đó lập tức nở nụ cười ngây thơ: “Không ngờ thầy ở sau lưng lặng lẽ giúp em nhiều chuyện như vậy, em xin lỗi, quản lý không nói cho em biết.”

Nụ cười trên môi Triệu Quân Nam không đổi: “Đừng trách quản lý của cậu, tôi chưa nói cho anh ta biết. Tôi định bàn bạc xong xuôi thì sẽ cho cậu niềm vui bất ngờ, không ngờ lại bị người khác lấy mất.”

“Thế nhưng trong giới cần xem vận may, nếu lúc ấy cậu đi đóng vai tiểu thiếu gia, thì sẽ không có thời gian quay “Nữ tổng tài bá đạo”. Triệu Quân Nam ý tứ sâu xa nhìn Lục Hạo: “Người cần nổi tiếng làm gì cũng sẽ nổi tiếng. Người không nổi được thì dù có tốn hết tâm sức, cũng chỉ thoi thóp mà thôi.”

Lục Hạo: “………..”

Móa, sao anh cứ có cảm giác cái tên ngụy quân tử này chỉ cây dâu mắng cây hòe, cơ mà lại không có bằng chứng!

Đúng lúc Tống Dụ đi ngang qua, lúc này cũng có chung suy nghĩ với Lục Hạo. Hắn dừng bước, quay đầu nhìn Triệu Quân Nam, cái tên ngu học này đang chửi ai thế?

“Nếu chỉ nổi tiếng nhất thời thì cũng vô dụng, lỡ giống như thầy Triệu đây, nổi một năm flop mười năm thì cũng thảm.” Tống Dụ mặc trang phục diễn xuất, cất lời: “Thầy Triệu đang nói đạo lý này, có đúng không nhỉ?”

“Cậu này là Tống Dụ phải không nhỉ.” Triệu Quân Nam làm như không nghe thấy lời móc mỉa của Tống Dụ, nở nụ cười khoan dung: “Tôi đã xem cậu diễn vai Chu Khải Nam trong “Nữ tổng tài bá đạo”, rất hay, rất có hồn.”

“Chuyện đó, thầy Triệu à..” Lê Chiêu chớp cặp mắt trong suốt mà vô tội nhìn anh ta: “Vai diễn của anh Tống là Chu Khải Bắc.”

“Khụ.” Lục Hạo giả vờ ho một tiếng, thấy dáng vẻ ngây thơ vô tội của Lê Chiêu, không nhịn được cười mà bảo rằng: “Tiểu Lê à, thầy Triệu bận bịu nhiều việc, nhớ nhầm tên nhân vật cũng là chuyện bình thường. Lần sau gặp chuyện như vậy không cần phải nhắc nhở đâu.”

“Vâng ạ.” Lê Chiêu gật đầu tán thành, quay đầu ngoan ngoãn nói xin lỗi với Triệu Quân Nam: “Xin lỗi thầy Triệu, em còn nhỏ không hiểu chuyện, không biết ăn nói, mong anh bỏ qua cho em.”

“Phải đó thầy Triệu, Tiểu Lê vẫn còn trẻ con, không có ý gì xấu, cậu đừng để lời thằng bé vào lòng.” Lục Hạo khoác tay lên vai Lê Chiêu: “Thằng bé này cái gì cũng tốt, chỉ là thành thật quá.”

Triệu Quân Nam cười: “Lê Chiêu có lòng tốt nhắc nhở như vậy, sao tôi lại giận chứ?”

Trẻ con?!

Đứa trẻ nhà anh hai mươi tuổi à?

Triệu Quân Nam nghi ngờ nhìn Lê Chiêu một chút, trông thấy Lê Chiêu nở nụ cười tươi rói với mình. Nụ cười này rọi vào lòng hắn cháy hừng hực.

Tên Lê Chiêu rốt cuộc không hiểu chuyện thật, hay đang giả vờ ngây thơ thế?

“Em biết thầy Triệu rộng lượng nhất mà.” Lê Chiêu cười híp mắt lại: “Không ngờ chúng ta còn cơ hội hợp tác nữa, đúng là có duyên ghê.”

Triệu Quân Nam mỉm cười, nhưng bàn tay giấu dưới ống tay áo đã nắm chặt thành quyền.

“Hừ.” Tống Dụ lườm Lê Chiêu một cái, không muốn nhìn bộ dạng ngu ngốc kia của Lê Chiêu thêm nữa, xoay người bỏ đi.

“Thầy Triệu à, cậu diễn viên Lê Chiêu cũng cừ lắm.” Đạo diễn Dương đinh ninh rằng mối quan hệ của Triệu Quân Nam và Lê Chiêu rất tốt, chủ động lên tiếng khen Lê Chiêu mấy câu: “Mới đây trong bộ phim điện ảnh được đầu tư lớn, có một vai diễn rất hợp với cậu ấy, tôi định đề cử cậu ấy thử vai.”

Triệu Quân Nam mỉm cười: “Đạo diễn Dương vẫn luôn bồi dưỡng người mới, các diễn viên trẻ tuổi gặp được đạo diễn xem như gặp may mắn.”

“Đều để diễn viên tương lai trong giới cố gắng hơn mà.” Đạo diễn Dương cười cười, đợi hai cậu diễn viên trẻ tuổi vào trạng thái, bắt đầu khởi động máy quay.

“Chú nghĩ rất phải, nhưng thằng bé Lê Chiêu này không xuất thân trường lớp chính quy, diễn phim truyền hình còn được, nếu lên màn ảnh rộng chỉ sợ diễn xuất của cậu ấy còn chưa đủ khả năng.” Triệu Quân Nam thở dài: “Đến khi đó cậu ấy bị mắng chửi, trái lại lợi bất cập hại, em cảm thấy để cậu ấy tôi luyện thêm mấy năm nữa sẽ ổn hơn.”

Đạo diễn Dương chăm chú nhìn Triệu Quân Nam hồi lâu, mỉm cười gật đầu: “Cậu nói cũng đúng.”

Trong bộ phim, Tống Dụ và Lê Chiêu cũng có quan hệ đối địch, hai người vốn không ưa nhau, sau này bởi quốc gia rơi vào cảnh rối ren, họ dần trưởng thành, cũng học được cách tán thưởng lẫn nhau.

Nhưng quay mấy cảnh đối địch thì dễ, đến khi quay những cảnh người đồng chí hướng thì ánh mắt Tống Dụ lại không ổn.

“Dừng lại! Thầy Tống à, lúc này hẳn là cậu đã tán thưởng Lê Chiêu rồi, nhưng ánh mắt của cậu không ổn, chúng ta thử lại lần nữa đi.” Đạo diễn Dương cầm loa hô: “Thầy Lê à, phiền cậu giúp thầy Tống một lần nữa.”

“Dừng, lại một lần nữa.”

“Lại một lần nữa.”

Triệu Quân Nam nhìn đạo diễn Dương đã bùng lửa giận, đứng dậy quay về phòng nghỉ của mình.

“Anh Nam à, xem ra Tống Dụ và Lê Chiêu thực sự không hợp nhau.” Trợ lý sinh hoạt bưng trà tới cho hắn: “Nghe nói trước đó quay mấy cảnh đấu đá nhau thì rất thuận lợi lắm, nhưng hôm nay quay cảnh hai người tán thưởng lẫn nhau thì lại vấp, đạo diễn Dương tốt tính như vậy mà cũng bị hai người chọc tức điên.”

“Liệu có cần…”

“Không cần.” Vẻ mặt Triệu Quân Nam hết sức âm trầm: “Cái tên Tống Dụ kia cũng không phải hạng dễ nhằn, một tên tân binh mới vào showbiz mà không có chút quy củ nào trước mặt tiền bối.”

“Cậu ta là rich kid, gia đình chịu bỏ tiền ra nâng đỡ cậu ta, những người khác cũng không dám dây vào.” Trợ lý sinh hoạt không ngờ mới nửa buổi, Triệu Quân Nam cũng đã căm hờn Tống Dụ: “Hay là chúng ta xử Lê Chiêu trước.”

“Trong cái giới này, rich kid là cái thá gì chứ?!” Triệu Quân Nam đập cốc trong tay xuống, nước trà còn nóng hổi bắn tung ra ngoài, mùi trà thoảng ra khắp phòng.

“Thầy Triệu à.” Ngoài cửa vang lên tiếng gõ, nụ cười xán lạn của Lê Chiêu xuất hiện sau cánh cửa: “Ban nãy trợ lý của anh không đóng kín cửa, em đóng lại giúp anh nhé.”

“Cạch” một tiếng, cánh cửa đóng lại ngay trước mặt Triệu Quân Nam và trợ lý sinh hoạt của hắn.

Lê Chiêu đóng cửa phòng nghỉ của Triệu Quân Nam, quay trở lại phòng nghỉ của mình, trông thấy Tống Dụ đang ngồi trên ghế dỗi hờn vì đóng phim không thuận lợi.

Thấy cậu đi vào, hắn tức tối hỏi: “Cậu qua phòng nghỉ bên cạnh làm cái gì?”

“Không có gì.” Lê Chiêu xoa ngực: “Chỉ làm mấy việc nhỏ không đáng kể, cảm thấy chiếc khăn quàng cổ trước ngực mình đang phát sáng.”

Tống Dụ: “……….”

Mịa, dở hơi.

Ở phòng nghỉ bên cạnh, trợ lý sinh hoạt len lén nhìn Triệu Quân Nam mặt đen như mực, thở dài trong lòng.

Oops, lần này xong phim thiệt rồi!
Tác giả có lời muốn nói:

Chiêu Chiêu vẫn còn là trẻ con, Chiêu Chiêu hổng biết gì hết trơn á!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.