Hân Hoan

Chương 39: Tạo hình



“Ủa có mỗi tui thấy đêm hội thường niên của Thương Hoàn low đi à?”

Ekip rất coi trọng chuyện Lê Chiêu tham gia đêm hội thường niên ở Thương Hoàn lần này, bởi vậy nên đưa trang phục và dẫn stylist tới từ sớm.

Nhìn khu dân cư năm bước một đồn, ba bước một trạm gác, an ninh hết sức nghiêm ngặt, ekip bắt đầu nghi ngờ, thiết lập nhà nghèo của Lê Chiêu có bao nhiêu phần trăm là sự thực.

“Cái khu này..” Có người lí nhí nói: “Hình như khó vào ở lắm.”

“Bạn của Chiêu Chiêu có hai căn biệt thự ở khu này, cho cậu ấy mượn một căn.” Trương Tiểu Nguyên thấy những đồng nghiệp khác hiểu lầm, bèn giải thích: “Thằng nhóc nhà anh không có gì, chỉ được cái nghèo.”

Đồng nghiệp nói chuyện tỏ vẻ rầu rĩ: “Anh Trương à, anh biết không, thực ra em là yêu tinh đấy.”

“Yêu tinh gì?”

“Yêu tinh gato.”

“Hahahaha.” Đại Khả ngồi bên cạnh cười không nhặt được miệng, vỗ đùi nói: “Tôi kể với cậu rồi, hôm bữa dọn nhà giúp Lê Chiêu tôi cũng gato như cậu đấy.”

Ai mà chẳng muốn có một người anh em tốt vừa giàu lại vừa hào phóng chứ?

Trong lúc nói cười, tài xế sợ hãi quay đầu nhìn Trương Tiểu Nguyên: “Anh Trương, lái xe vào trong hay là đỗ ở gara bên đây?”

“Không cần đâu, cứ lái thẳng vào trong, nhà Chiêu Chiêu ở có gara riêng.”

Những người khác lại càng cảm thấy gato.

Lê Chiêu nhận được điện thoại của Trương Tiểu Nguyên, nghe nói họ đã vào cổng khu, bèn ngồi chầu chực trước cửa nhà Án Đình chờ họ tới.

Mấy phút trôi qua, cuối cùng cũng có hai chiếc xe từ từ lái tới, Lê Chiêu vẫy tay với họ: “Ở bên đây.”

“Chiêu à, sao cậu lại ngồi chầu chực trước cửa nhà người khác thế?” Trương Tiểu Nguyên ló đầu ra khỏi cửa xe.

“Mấy hôm nay em ở bên này, mọi người lái xe vào đi.” Lê Chiêu chỉ về phía gara: “Cửa gara đang mở đấy.”

Lái xe lái vào gara, nhân viên trong ekip thấy ở gara còn có bảo vệ: “Bạn của Chiêu Chiêu có bối cảnh thế nào vậy?”

“Thì bối cảnh hai căn nhà, mười mấy mặt tiền.” Đại Khả lắc đầu cảm thán: “Mỗi tháng chỉ riêng tiền thuê nhà thôi đã mấy triệu rồi.”

“Hai căn nhà ở trong vành đai ba, mặt tiền ở khu phố sầm uất..” Mọi người cúi đầu tỉ mỉ tính toán: “Không xong, không xong rồi, tui hựn tụi nhà giàu.”

Gara riêng rất lớn, bên trong có bảy, tám chiếc xe đỗ ngay ngắn. Có bảo vệ ở đây, mọi người cũng không dám ngó nghiêng thêm, chỉ loáng thoáng cảm thấy những chiếc xe này không hề rẻ.

“Mọi người là đồng nghiệp của cậu Lê à?” Bảo vệ nở nụ cười ôn hòa với họ, thấy trong tay họ mang theo rất nhiều đồ, bèn gọi thêm mấy vệ sĩ khác cầm đồ giúp họ: “Mời đi theo hướng bên này.”

“Xin hãy chú ý bậc thang xuống phía dưới.”

Trong lòng stylist có phần không thoải mái, anh không hiểu sao công ty giải trí Dâu Tây lại muốn sắp xếp anh tới nhà nghệ sĩ tạo hình, trong nhà nghệ sĩ có đủ đồ đạc bằng phòng làm việc của anh không?

Nhưng cho dù trong lòng cảm thấy bất mãn, vẫn phải nể mặt công ty giải trí Dâu Tây.

Thấy ở đây có xe xịn lại có bảo vệ, nhân viên trong ekip của nghệ sĩ nói cái gì mà nhà mặt tiền, anh liền hiểu hóa ra là nhà giàu mới nổi.

Bước vào cánh cửa xã hội, nhìn quản gia đứng nghiêm ngoài cửa tiếp đón, stylist lại càng khẳng định chắc nịch, đây chính là nhà giàu mới nổi.

“Hoan nghênh mọi người tới chơi, nghe nói mọi người tới để tạo hình giúp cậu Lê, cậu nhà tôi chuẩn bị một phòng hóa trang riêng cho mọi người.” Quản gia mỉm cười với họ: “Mời đi theo tôi.”

Mọi người theo sau quản gia, đẩy cửa bước vào một căn phòng rộng rãi, đồng loạt mở to mắt nhìn.

Các món đồ trang điểm và dưỡng da được phân loại đặt trên giá khác nhau, đèn hóa trang cao cấp nhất, cùng với các thiết bị chuyên nghiệp.

“Chuẩn bị vội vàng, nếu thiếu cái gì xin hãy nói với tôi, tôi sẽ sắp xếp nhân viên đưa tới.” Quản gia chỉ vào đồ ăn vặt và đồ uống trên bàn, giới thiệu với mọi người các món đồ được đặt ở đâu: “Ngoài cửa có bảo an, có nhu cầu gì thì hãy nói, mọi người cứ tự nhiên.”

Stylist mới nãy còn ghét bỏ có lẽ người ta là nhà giàu mới nổi lúc này chỉ thiếu điều quỳ xuống nhận cha, đây chính là căn phòng hóa trang mà các stylist và chuyên gia trang điểm tha thiết mơ ước.

“Thầy à, thầy sao vậy?” Trợ lý trang điểm thấy đôi mắt stylist rưng rưng: “Quên mang theo gì ạ?”

“Không.” Stylist lắc đầu, tại sao đôi mắt anh lại rưng rưng nước?

Bởi vì anh yêu tha thiết những món đồ kia.

Lê Chiêu vừa bước vào phòng trang điểm, từ đầu tới chân được chăm sóc cẩn thận, skincare từ đầu đến gót chân, mỗi sợi tóc cũng được stylist nâng niu săn sóc.

“Da cậu đẹp như vậy, không phải sợ máy ảnh chụp rõ nét.” Stylist và chuyên gia trang điểm đảo quanh người Lê Chiêu, nhưng chẳng mấy chốc họ phát hiện ra một vấn đề, bộ lễ phục mà cấp cao công ty giải trí Dâu Tây mượn về không được vừa vặn.

Người thường có lẽ không nhìn được ra, nhưng người trong nghề liếc mắt là thấy có điểm bất thường, bộ trang phục này không hợp với vóc người của Lê Chiêu.

Lê Chiêu eo thon chân dài, trời sinh làn da nõn nà, mà bộ trang phục này rõ ràng hợp với đàn ông trưởng thành ba mươi tuổi trở lên.

“Làm sao bây giờ?” Công ty giải trí Dâu Tây chuẩn bị ba bộ lễ phục cho Lê Chiêu, nhưng cả ba bộ này đều không đạt hiệu quả mà stylist mong muốn.

“Mấy bộ này cùng lắm chỉ bình thường, chứ không thể toát lên khí chất mê người của Lê Chiêu.” Stylist soi mói lắc đầu: “Tôi muốn bộ âu phục mà toát lên cảm giác khiến người ta muốn quỳ bái duới chân ấy.”

“Rạng rỡ, ngây thơ, cấm dục, rồi quyến rũ.” Stylist ngắm nghía kỹ càng gương mặt Lê Chiêu, lẩm bẩm rằng: “Mặc mấy bộ này chỉ tổ lãng phí gương mặt đẹp trời sinh này.”

Lê Chiêu không cảm xúc mặc cho họ giày tới vò lui, bây giờ dù họ có bảo cậu khoác ga trải giường đi thảm đỏ cậu cũng đáp ứng không chút do dự.

“Thật ngại quá, lại làm phiền mọi người rồi.” Quản gia lại gõ cửa đi vào, duỗi tay gọi hai người giúp việc đẩy giá áo đi vào: “Cậu Lê, khoảng thời gian trước cậu nhà đặt một vài lễ phục, nhưng nhân viên nhớ nhầm số đo, cậu xem liệu có hợp với cậu hay không?”

Trên giá treo đủ bộ lễ phục cho nam, màu gì cũng có cả.

Stylist tiện tay lấy một bộ: “Thiết kế bộ trang phục này rất giống với phong cách của nhà thiết kế đứng đầu Hồng Gia.”

Nhà thiết kế đẳng cấp như vậy hẳn sẽ không phạm sai lầm sơ đẳng như nhầm số đo.

“Bộ này hình như là thiết kế của Tranh gia…” Bàn tay stylist trở nên run rẩy, những bộ đồ này không giống hàng tiêu thụ bên ngoài, mà giống như hàng đặt may riêng. Nhiều nhà thiết kế cùng nhớ nhầm số đo như vậy, có phải trùng hợp quá rồi không?

Càng khéo hơn là, sau khi anh chọn một bộ để Lê Chiêu thay, số đo lại vừa như in.

“Bộ này đi.” Stylist chọn một bộ lễ phục màu đen, sơ mi trắng kết hợp với tây trang đen là cách phối hợp mãi mãi không lỗi thời.

Bộ đồ này quả thực rất hợp với Lê Chiêu, thế nhưng những món đồ trang sức anh mang tới lại không xứng với bộ đồ này.

Quản gia thấy họ chọn được lễ phục rồi, mở khóa ngăn tủ bên cạnh ra: “Trong này có một vài món đồ phối sức, không biết mọi người có cần hay không.”

Mọi người đồng thời nhìn sang, chỉ thấy nào là đồng hồ đeo tay, nào là khuy cài cổ tay, ghim cài ngực, ghim cài cổ.. được xếp ngăn ngắn gọn gàng.

“Tôi không thể nhìn thêm được.” Đại Khả che mắt quay đầu đi, đỡ người đồng nghiệp thở dốc: “Nếu nhìn thêm, tôi sợ mình sẽ phạm tội cướp đoạt mất.”

“Chú quản gia à.” Lê Chiêu thoi thóp nãy giờ sau khi được ánh kim cương ngọc ngà chiếu rọi lại khôi phục tinh thần: “Tất cả đều là Đình Đình mua ạ?”

“Đây đều là đồ riêng tư của cậu nhà, cậu Lê cứ yên tâm sử dụng.” Quản gia gật đầu ưu nhã: “Không cần phải lo lắng.”

Ngọc ngà châu báu tỏa sáng óng ánh, Lê Chiêu chớp mắt nhìn, hít sâu một hơi: “Cháu biết rồi.”

Stylist đeo găng tay, cẩn thận lấy ghim cài kim cương ra đeo cho Lê Chiêu, miệng thì nhắc tới tên một nhà thiết kế nào đó, cứ như thánh vật cúng bái.

Sau khi phối hợp tất cả trang sức cho Lê Chiêu xong, giọng stylist cũng run rẩy: “Chiêu Chiêu à, tối nay nhất định cậu phải bảo vệ mấy món đồ này cẩn thận đấy, đừng có mà làm mất.”

Chiếc ghim cài đeo trước ngực này là một trong những món đồ trang sức mà quý tộc nước ngoài nào đó yêu quý, sau khi phá sản, những món đồ ông cất giữ bị trôi dạt ra ngoài. Thế kỷ trước, chiếc ghim cài áo này được một thương nhân nọ trong nước mua lại, sau đó không biết tung tích, không ngờ nó lại xuất hiện ở đây.

Đây không phải thứ có tiền là mua được, ngộ nhỡ làm mất, có bán cả ekip bọn họ đi cũng không đền nổi.

“Chỉ là mấy tảng đá chắp vá thành đồ vật thôi mà.” Quản gia mỉm cười: “Cậu nhà nói rồi, chỉ cần cậu Lê tham gia đêm hội hằng năm vui là được rồi.”

Hẳn là mấy tảng đá.

Stylist điên lên tới nơi, đây là mấy tảng đá thật hả.

Thật ấy ả?!

Giờ nhà giàu mới phất đều phóng khoáng như vậy à?

Tạo hình tổng thể xong, tất cả mọi người đều rất đỗi hài lòng. Ekip chụp mấy bức ảnh toàn thân ở hành lang biệt thự, dùng làm ảnh tuyên truyền cho studio.

Trước khi xuất phát, Lê Chiêu bảo ekip đợi cậu ở dưới, cậu lên gõ cửa phòng Án Đình.

“Đình Đình à.” Đẩy cửa đi vào, Án Đình đang ngồi trên ban công, trên gối đặt một quyển sách không mở. Anh quay đầu trông thấy Lê Chiêu đi tới, im lặng mấy giây: “Không tồi.”

“Đẹp không anh?” Lê Chiêu đi tới bên cạnh anh, cậu sờ tách trà trên bàn, trà đã nguội lạnh từ lâu, những rặng lá bên ban công khẽ rung rinh theo làn gió thoảng.

Cậu xoay người đi lấy áo khoác, khoác lên người Án Đình: “Tối em sẽ cố gắng về sớm, anh nhớ dặn nhà bếp phần cơm cho em đấy.”

Tham gia mấy đêm hội hằng năm này, nhất định không thể ăn no được.

“Được rồi.” Án Đình nhìn kiểu tóc mới của cậu chàng, gật đầu tán thưởng: “Đẹp lắm.”

“Em bị họ hành suốt cả chiều, nếu không đẹp thì có lỗi với fan quá.” Lê Chiêu xoa xoa tách trà: “Trà nguội rồi anh đừng uống.”

“Chiêu Chiêu, chuẩn bị xuất phát rồi.”

Dưới tầng vang lên giọng Trương Tiểu Nguyên.

“Em ra cửa đây.” Lê Chiêu đi được hai bước, thấy Án Đình ngồi ngoan trên ghế nhìn mình, không nhịn được quay lại duỗi tay ra xoa mái tóc anh: “Người anh em, anh như vậy đáng yêu quá đi à!”

Nhìn mái tóc gọn gàng của Án Đình bị mình xoa rối bù cả lên, Lê Chiêu chột dạ bỏ chạy.

Tiếng bước chân mỗi lúc một xa, Án Đình duỗi tay kéo lấy áo khoác trên người, đứng dậy đi tới tay vịn ban công, nhìn cậu và ekip đi về phía gara.

Nhìn chiếc ô tô từ từ lái khỏi cánh cổng, tia sáng trong đôi mắt Án Đình dần ảm đạm.

“Thưa cậu chủ.” Quản gia đứng ngoài cửa, không đi vào: “Trước khi cậu Lê đi đã dặn tôi nhắc nhở cậu, đừng quên uống canh nhà bếp hầm.”

Tấm rèm cửa phất bay trong gió rét, cách lớp rèm thưa, quản gia không thể trông thấy rõ bóng người Án Đình.

“Tôi biết rồi.” Anh cúi đầu nhìn chiếc áo khoác trên người: “Bưng lên đây.”

Phân đoạn thảm đỏ đêm hội thường niên của Thương Hoàn trước giờ luôn thu hút khán giả. Phía Thương Hoàn cũng hiểu tâm lý fan, bởi vậy nên hằng năm đều luôn trực tiếp phân đoạn này.

Theo sự phát triển của thời đại, dưới trướng công ty Thương Hoàn cũng có những sản nghiệp liên quan tới tin tức giải trí, ví dụ như đài trực tiếp Ớt Xanh nổi tiếng trên mạng, công ty Thương Hoàn cũng có cổ phần trong đó.

Còn chưa bắt đầu thảm đỏ, các cư dân mạng đã chầu chực đợi livestream, các diễn đàn cũng mở topic trực tiếp, đợi các nghệ sĩ lên sàn.

Bóng tối dần buông, cánh truyền thông lớn đã chầu chực chiếm chỗ đẹp thích hợp quay chụp ở xung quanh thảm đỏ.

Xuất hiện đầu tiên là ông chủ lớn của các công ty, mọi người đều không hứng thú, ngay cả trên sóng livestream cũng không có nhiều fan bình luận, cùng lắm chỉ có người chạy đến buôn chuyện, vị sếp này có chân với nghệ sĩ nào, trông vô cùng tẻ nhạt.

Thế nhưng khi nữ nghệ sĩ đầu tiên mặc váy đuôi cá xuất hiện, khu bình luận bắt đầu rôm rả.

Các blogger nổi tiếng hành động tức thì, bắt đầu soi xem trang phục và trang sức trên người nghệ sĩ xuất xứ thế nào. Các fan hâm mộ vừa so bì, vừa bình luận cho nghệ sĩ nhà mình, còn lên weibo định hướng bình luận và khen ngợi nghệ sĩ nhà mình, hết sức bận rộn.

Đến khi Lê Chiêu xuất hiện trên thảm đỏ, đầu tiên bình luận im lặng mấy giây, sau đó là một tràng chấm than và aaaaaaaa.

“Aaaaa, anh giai này là ai vậy, em muốn toàn bộ tư liệu về ảnh trong vòng ba giây!”

“Tui có thể! Gương mặt này, đôi chân này, vòng eo này, tui có thể!!!”

“Sao giữa một rừng hạng A lại lòi ra cái cậu Lê Chiêu hạng F vậy?”

“Chiếc ghim cài trên áo sơ mi của cậu ấy đẹp ghê, muốn mua một cái cho anh người yêu.”

“Ủa có mỗi tui thấy đêm hội thường niên của Thương Hoàn low đi à? Đến hạng F như Lê Chiêu mà cũng có thư mời.”
Tác giả có lời muốn nói:

Bé đình: Chỗ tớ có mấy tảng đá đẹp lắm, cho cậu nè~

Chiêu Chiêu: Tớ ra ngoài chơi, cậu ở nhà phải ăn ngoan đấy nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.