Lê Chiêu biết người đàn ông trung niên đang nổi giận kia. Khi đó khắp phố lớn ngõ nhỏ đều dán poster của ông, rất nhiều cô gái điên cuồng vì ông, thậm chí truyền thông còn ca tụng là thần nhan tuyệt thế.
Nhưng người đẹp rồi cũng có ngày già đi.
Thẩm Khang từng nổi tiếng nhất cũng sa sút theo tháng năm, mấy năm qua chỉ có thể đóng vai ba của nam nữ chính trong phim thần tượng. Mỗi khi có video hoài niệm, các cư dân mạng sẽ cảm thán một tiếng, hồi đó Thẩm Khang đẹp trai quá, thời gian đã biến mỹ nam trở thành một ông chú trung niên mập mạp.
“Chào thầy Thẩm ạ.” Lê Chiêu thấy vũ công bị mắng sắp khóc tới nơi, bèn cất tiếng chào hỏi.
Thẩm Khang không ngờ lại có người đi tới góc hậu trường, ông nghiêng đầu nhìn Lê Chiêu, trên gương mặt là nụ cười gượng gạo.
Đợi Thẩm Khang xoay người, Lê Chiêu mới phát hiện bộ đồ diễn của ông bị trà sữa đổ vào, dính dính nhớt nhớt trên người, trông có phần chật vật.
“Chào ngài.” Thẩm Khang nhớ lại lời mình vừa nói, sợ Lê Chiêu nghĩ nhiều, vội vã giải thích với Lê Chiêu: “Hai cô bé này đổ trà sữa lên người tôi, nhân viên nói chỉ có một bộ đồ biểu diễn, nếu không thay được thì chỉ có thể bỏ tiết mục của tôi, bởi vậy nên hơi nóng giận, để cậu cười chê rồi.”
Để một tiền bối gọi là “ngài”, Lê Chiêu có phần khó xử, cậu khách sáo nói đôi câu với Thẩm Khang, xoa dịu bầu không khí.
Hồi nhỏ cậu rất thích xem bộ phim “Đại hiệp thần kiếm” mà Thẩm Khang đóng, thường tranh với các bạn trong cô nhi viện xem ai mới là đại hiệp thần kiếm thực sự. Dáng vẻ Thẩm Khang bây giờ khác rất nhiều so với đại hiệp phong lưu phóng khoáng trong “Đại hiệp thần kiếm”, thậm chí ngay cả nụ cười lấy lòng cũng có vẻ khép nép.
Đợi hai vũ công phụ họa đi rồi, Lê Chiêu chủ động tiến lên bắt tay Thẩm Khang: “Hồi nhỏ cháu rất thích xem bộ phim “Đại hiệp thần kiếm” của chú, lát nữa biểu diễn xong, chú nhất định phải ký tên cho cháu đấy.”
Thẩm Khang có chút thụ sủng nhược kinh, ông hơi khom người xuống: “Đã là phim lâu lắm rồi, không ngờ người trẻ tuổi như cậu hồi bé cũng xem nó.”
“Kinh điển mãi mãi là kinh điển, dù có bao lâu cũng không quá muộn.”
“Thầy Lê à.” Nhân viên đài Ớt Xanh thấy Lê Chiêu, khách khí đi tới chào hỏi cậu. Anh ta đưa mắt thấy Lê Chiêu và Thẩm Khang đang bắt tay nhau: “Thầy Thẩm cũng ở đây ạ.”
“Bộ đồ diễn của thầy Thẩm bị người ta không cẩn thận đổ trà sữa vào, tôi tới xem thế nào.”
“Đây chỉ là chút chuyện nhỏ.” Nhân viên nhiệt tình nói: “Mời thầy Thẩm theo em, phía bên đây có chuẩn bị đồ biểu diễn.”
Thái độ lễ phép khách sáo, khác một trời một vực với trước đó.
“Thế thì làm phiền cậu quá.” Lê Chiêu nói lời cảm ơn với nhân viên, quay đầu khom mình với Thẩm Khang: “Thầy Thẩm à, vậy lát nữa chúng ta gặp lại, thầy đừng quên ký tên cho em.”
Thẩm Khang nhận ra Lê Chiêu đang giúp mình, viền mắt hơi nóng lên: “Nhất định sẽ không quên, nhất định sẽ không quên.”
“Thầy Thẩm à, mời thầy đi về phía này.” Nhân viên dẫn Thẩm Khang đi thay đồ, nói với nhân viên phía đối diện: “Phiền mọi người thay trang phục biểu diễn thích hợp cho thầy Thẩm, tiết mục của thầy Thẩm ở gần đầu, mọi người nhớ tranh thủ thời gian.”
Chẳng mấy chốc Thẩm Khang thay bộ đồ xong, thậm chí còn có chuyên gia trang điểm tới dặm lại lớp trang điểm lần nữa, không ai nhắc tới việc hủy bỏ tiết mục, trong lòng ông cảm xúc ngổn ngang, nhưng nghĩ tới người vợ bị bệnh nặng ở nhà, vẫn nở nụ cười lấy lòng, không dám đắc tội ai.
Ở hậu trường nghỉ ngơi, Đại Khả mở cốc giữ nhiệt, đưa tới trước mặt Lê Chiêu: “Chiêu Chiêu à, đừng căng thẳng, tiết mục của cậu được sắp xếp vào khoảng giờ vàng, nhất định lưu lượng sẽ khá cao.”
“Em không căng thẳng.” Lê Chiêu cầm cốc uống một ngụm: “Chỉ là trong lòng không được vui.”
“Nghĩ thoáng ra.” Trương Tiểu Nguyên biết Lê Chiêu đang nghĩ gì, đưa tay vỗ vai cậu: “Cái giới này chìm chìm nổi nổi, cũng chỉ có vài người có thể nổi mãi. Những người còn lại nhất định phải học cách chấp nhận số phận bị khán giả lãng quên đi.”
“Dạo trước Thẩm Khang vẫn còn đỡ, năm ngoái nói một nghệ sĩ đang hot có khiếm khuyết trước giới truyền thông, sau đó bị ghi hận. Hai năm qua không nhận được kịch bản, dựa vào tiền lời khi chạy show ở các tỉnh lẻ mà sống. Hôm nay bị đổ trà sữa lên người, chỉ sợ cũng không phải chuyện ngoài ý muốn.”
“Ông ấy cũng xui xẻo, đắc tội nghệ sĩ kia không được bao lâu, vợ đổ bệnh, mỗi ngày tiền xài như nước. Nếu không phải vì chữa bệnh cho vợ, có lẽ ông ấy cũng không cần ăn nói khép nép để kiếm tiền như vậy.”
“Đã là chuyện hai năm trước rồi, cơn giận trong lòng nghệ sĩ nổi tiếng kia cũng phải nguôi ngoai phần nào rồi chứ, sao vẫn ghim mãi không tha?” Lê Chiêu chau mày, chẳng trách Thẩm Khang thấy người mới như cậu mà một điều “thầy” hai điều “ngài”, hóa ra là bị hành sợ rồi.”
“Ai mà biết được.” Trương Tiểu Nguyên thở dài: “Giới này áp lực lớn, lại nhiều chuyện, người nào tính gì cũng đủ cả.”
Không phải anh dát vàng lên mặt nghệ sĩ nhà mình, nếu đêm nay không có Lê Chiêu, chỉ sợ có lẽ Ớt Xanh video sẽ thực sự bỏ tiết mục của Thẩm Khang, dù sao đêm hội trực tiếp quy mô nhỏ, bỏ một hai tiết mục cũng là chuyện bình thường, huống hồ Thẩm Khang là diễn viên cũ không mấy được quan tâm.
Đêm hội bắt đầu, Lê Chiêu đi tới khu ghế ngồi của khách mời, bên trái cậu là một nghệ sĩ của Ớt Xanh video, bởi vì được nhiều người trên mạng yêu mến, nên được gọi là anh cả của Ớt Xanh. Bên phải cậu là hai nữ nghệ sĩ hạng B, cái cằm cứng ngắc không được bình thường.
Ống kính trực tiếp thi thoảng lại đảo qua khu khách mời, lúc ống kính lia tới lần thứ hai, Lê Chiêu nhận ra nghệ sĩ bên phải đột nhiên dựa về phía bên cậu, cậu theo bản năng dịch sang bên trái một chút.
Fan Lê trông thấy cảnh này.
“Đóng dấu trai thẳng vô địch.”
(Trai thẳng ở đây chỉ tính cách thật thà)
“Tui mới làm meme “đừng chạm vào tui” nè, ai cần hông?”
Lê Chiêu còn không biết hành động của mình khiến fan Lê cười ha hả, cậu nghiêm túc xem màn biểu diễn trên sân khấu, có lúc còn cười to hơn cả khán giả có mặt ở trường quay, quên mất thân phận thần tượng của mình.
Khách mời trên sân khấu pha trò, Lê Chiêu ngồi dưới cười ha ha.
Lưu Kiều Kiều cảm thấy cái cậu Lê Chiêu ngồi cạnh mình thật kỳ lạ, tiết mục đêm hội trên mạng này mà lại còn xem chăm chú hơn khán giả bình thường, quả đúng là.. đúng là giống tên nhà quê chưa từng va chạm xã hội.
Bản thân là một tiểu lưu lượng đang hot, không biết đường rụt rè một chút, đoan trang một chút à?
Fans nào mà chịu được chính chủ như vậy?
Fan Lê mở Ớt Xanh video chỉ vì cục cưng nhà họ. Quay phim của đài Ớt Xanh cũng rất tâm lý, thi thoảng lại quay về phía Lê Chiêu, hình ảnh nào Lê Chiêu cũng rất chăm chú nhìn lên sân khấu, trông vô cùng vui vẻ.
“Tui nghi là thằng bé quên mất mình là khách mời biểu diễn rồi.”
“Cục cưng vô tư ghê á.”
“Hahahaha, cưng à, con mau tỉnh lại đi, sắp tới tiết mục của con rồi!”
Sắp tới tiết mục của Lê Chiêu, nhân viên dẫn Lê Chiêu đi xuống hậu trường, chuyên gia trang điểm dặm lại lớp trang điểm cho cậu lần nữa.
“Thầy Lê à, cứ làm như diễn tập là được rồi.” Nhân viên dẫn Lê Chiêu ra thang, cổ vũ Lê Chiêu một chút.
“Cảm ơn.” Lê Chiêu hơi khom người ngồi xuống, nở nụ cười tươi rói với nhân viên.
Nhân viên bị nụ cười này làm cho chói mắt, đợi Lê Chiêu lên sân khấu, mới ôm ngực nói với đồng nghiệp: “Một bà chị gần ba mươi như tôi mà cũng bị nụ cười của cậu nhóc này mê hoặc.”
“Bình tĩnh đi nào, bà không phải chị gái, mà là dì cơ.” Đồng nghiệp vô tình vạch trần.
Lê Chiêu ở trên sân khấu hát bài nhạc phim “Nữ tổng tài bá đạo”, ca khúc này độ khó không cao, Lê Chiêu bình tĩnh hát xong, khiến cả hiện trường hò reo sôi nổi.
MC lên sân khấu: “Chiêu Chiêu à, khán giả ở trường quay nhiệt tình như vậy, có phải cậu nên biểu diễn thêm một tiết mục nữa không?”
Nhất thời trường quay hò reo rung trời.
“Mọi người biết rồi đấy, con người em không có sở trường gì khác.” Lê Chiêu nhìn xuống khán đài: “Chỉ là da mặt dày, có thể ở trên sân khấu lâu một chút, tuyệt đối sẽ không xuống.”
“Vậy cũng không được, nếu cậu không chịu xuống, nhỡ đạo diễn thấy cậu đẹp trai quá, cho cậu làm MC, vậy thì tôi thất nghiệp còn gì?” MC lấy chiếc bài tiêu từ trong khay của cô gái bưng tới, đưa vào tay Lê Chiêu: “Biểu diễn xong rồi đi mau đi, tôi không giữ cậu lại nữa đâu.”
Nói đùa xong, Lê Chiêu dùng bài tiêu thổi một bài ngụ ý là cát tường, quay trở về hậu trường.
“Thầy Lê vất vả rồi.” Các nhân viên chào đón, giúp cậu gỡ tai nghe: “Ban nãy thầy biểu diễn tuyệt quá.”
“Cảm ơn, chúc mọi người năm mới vui vẻ, tân niên đại cát.”
“Cảm ơn thầy Lê, chúc thầy hồng hồng hỏa hỏa, đại cát đại lợi.”
Sau khi nói chuyện với các nhân viên xong, Lê Chiêu xuống hậu trường tìm Thẩm Khang đã dặm lại lớp trang điểm, thay đồ biểu diễn khác: “Thầy Thẩm ạ.”
“Thầy Lê.” Thẩm Khang không ngờ Lê Chiêu thật sự tới tìm mình, ông hơi ngạc nhiên.
“Ban nãy đã nói sẽ ký tên, thầy không quên chứ ạ?”
Trong lòng Thẩm Khang không khỏi có chút xót xa, gần hai năm qua, đây có lẽ là diễn viên nổi tiếng nhiệt tình với ông nhất. Ông lấy một bức ảnh còn trẻ của mình trong chiếc túi, nghiêm túc ký tên mình lên đó: “Chưa quên, chưa quên.”
“Cảm ơn thầy ạ.” Hai tay nhận lấy bức ảnh có chữ ký, Lê Chiêu cười rất vui vẻ: “Hồi nhỏ cháu thường tranh với các bạn làm đại hiệp thần kiếm, bây giờ cháu có được tính là được chính chủ công nhận không ạ?”
Ông đã qua cái thời nổi tiếng nhất, sa sút tới mức này, vậy mà vẫn còn người thích nhân vật ông từng diễn, cũng coi như không uổng làm diễn viên.
Nhận được chữ ký, Lê Chiêu chụp chung một bức ảnh với Thẩm Khang, mới quay trở về phòng hóa trang của mình, tẩy trang và thay đồ.
“Không đợi đêm hội kết thúc mới đi à?” Trương Tiểu Nguyên hỏi: “Anh thấy ban nãy cậu có vẻ rất hứng thú với đêm hội.”
“Không xem nữa đâu, có người đợi em quay về ăn đêm.” Lê Chiêu vội vã đi về phía thang máy: “Tối qua em về muộn, hại anh ấy hơn nửa đêm mới ngủ.”
“Chiêu Chiêu, người bạn này đối xử với cậu tốt thật đấy.” Đại Khả cảm thán: “Anh em ruột cùng lắm cũng chỉ như vậy.”
“Chúng em không phải anh em, mà hơn cả anh em ấy chứ.” Lê Chiêu đi vào thang máy, phát hiện nữ nghệ sĩ ban nãy ngồi cạnh cậu cũng có mặt ở đây.
Lê Chiêu đã tẩy trang, mà làn da vẫn trắng trẻo mịn màng như vậy, mang theo ánh dương và sức sống chỉ có ở tuổi này, khiến nữ nghệ sĩ chăm chú nhìn vào.
Lạ thì lạ, nhưng mà ngoại hình cậu ấy đẹp thật, làn da mịn màng không hề giống diễn viên thường xuyên phải trang điểm.
Đại Khả và Trương Tiểu Nguyên đứng ở giữa, tách Lê Chiêu với nữ nghệ sĩ kia. Chiêu Chiêu nhà họ vẫn còn là trẻ con, nếu tùy tiện có tin đồn với sao nữ khác, sẽ ảnh hưởng tới giá trị thương mại.
Cửa thang máy mở ra, hai người khách sáo chào tạm biệt, sau đó mỗi người một ngả, diễn tả sinh động cái gọi là “chúng tôi không quen nhau”.
Sau khi tiết mục của Lê Chiêu kết thúc, Ớt Xanh video phát hiện ra lượng xem chương trình của họ bắt đầu giảm xuống trong phạm vi nhỏ, ngay cả bình luận cũng giảm đi rõ ràng.
Đạo diễn chương trình lắc đầu cảm thán: “Nếu có thể mời mấy nghệ sĩ đang hot, sắp xếp ở những giai đoạn khác nhau, như vậy lượng xem chương trình của chúng ta sẽ ổn định hơn.”
Nói rồi anh ta cũng tự bật cười, sắp cuối năm, nhiều người trẻ tuổi ở với người nhà cùng xem tivi, hoặc đi thăm người thân. Với các ngôi sao mà nói, tham gia đêm hội của các đài truyền hình mới là lựa chọn tốt nhất.
Tên của Lê Chiêu đã được đưa vào danh sách từ sớm, sau đó bộ phim “Nữ tổng tài bá đạo” nổi lên, Lê Chiêu lại trở thành người mới được giải trí Dâu Tây tập trung nâng đỡ, bọn họ còn tưởng rằng ekip của Lê Chiêu sẽ mượn cớ từ chối tham gia đêm hội được trực tiếp trên mạng của họ, không ngờ Lê Chiêu chấp nhận áp lực bị người ta cười nhạo mà tới đây.
Với năng lực của bộ phận quan hệ xã hội của giải trí Dâu Tây, không khó để giúp Lê Chiêu có một suất trong tiết mục đêm hội cuối năm của một đài truyền hình, bởi vậy nên việc Lê Chiêu chọn Ớt Xanh Video đúng là một niềm vui bất ngờ.
Có lẽ vì nghĩ tới ân tình “Nữ tổng tài bá đạo” phát sóng ở web của họ mà nổi lên.
Có thể nể tình cũ như vậy đã hiếm có lắm rồi.
Sau khi biểu diễn xong, Lê Chiêu nhận được rất nhiều lời khen ngợi đến từ fan Lê. Ngay khi các fan Lê đang hài lòng liếm màn hình, cuối cùng cục cưng nhà họ cũng đăng weibo mới!
Lê Chiêu V: Hồi nhỏ toàn tranh với các bạn làm đại hiệp thần kiếm, hôm nay cuối cùng cũng được đại hiệp thần kiếm thừa nhận, cảm ơn thầy Thẩm đã ký tên, cháu sẽ giữ gìn cẩn thận, về khoe với các bạn. 【Hình ảnh】
Bức ảnh Lê Chiêu chụp chung với Thẩm Khang ngay lập tức khiến rất nhiều người trẻ tuổi nhớ lại ký ức hồi bé, thậm chí họ còn bắt đầu tranh luận xem rốt cuộc đại hiệp thần kiếm thích nữ hiệp nào.
“Chiêu Chiêu, cậu muốn giúp Thẩm Khang xuất hiện nhiều hơn à?” Trương Tiểu Nguyên đọc được weibo của Lê Chiêu.
“Anh nói vợ thầy Thẩm bị bệnh cần rất nhiều tiền còn gì?” Lê Chiêu đang nhắn tin với Án Đình, bởi vậy nên không ngẩng đầu lên: “Có thể xuất hiện, thầy Thẩm có thể nhận được nhiều cơ hội hợp tác cũng tốt.”
Cậu hiểu cảm giác bất lực khi cần tiền cứu mạng, năm ngoái vì gom góp tiền phẫu thuật cho chị Hà, mấy đứa trẻ ở cô nhi viện bọn họ đều bạt mạng kiếm tiền, chỉ thiếu điều bán máu bán thận.
“Cậu đấy.” Trương Tiểu Nguyên xoa đầu Lê Chiêu: “Đại hiệp thần kiếm có khác, đúng là hành hiệp trượng nghĩa.”
“Hì hì.” Lê Chiêu cất điện thoại vào túi áo khoác: “Tối nay nhà chuẩn bị nhiều đồ ăn khuya lắm, mọi người ở lại ăn rồi về nhé.”
“Không được không được.” Trương Tiểu Nguyên và Đại Khả cùng lắc đầu, họ có phần.. bài xích việc ở lại nhà Án Đình ăn.
Không phải họ có ý kiến gì với người bạn của Chiêu Chiêu, nhưng căn nhà họ ở thực sự không dễ chịu. Cảm giác bí bách ngột ngạt không ngôn từ nào có thể hình dung được, thể như phân cách họ với chủ nhà ra làm hai thế giới, khiến họ không tự chủ cảm thấy sợ hãi.
“Chiêu à.” Trương Tiểu Nguyên muốn nói rồi lại thôi, anh do dự một chút nhưng vẫn cất tiếng hỏi: “Cậu ở nhà bạn có quen không, không quen thì qua nhà anh ở mấy ngày đi.”
“Anh Tiểu Nguyên, anh hỏi câu này mấy lần rồi đấy.” Lê Chiêu vui vẻ khoe: “Em ở nhà Đình Đình sướng lắm nhé, giường thì êm, cơm thì ngon, ngay cả bác quản gia cũng rất quan tâm tới em nữa.”
“Quen là tốt rồi, quen là tốt rồi.” Trương Tiểu Nguyên thầm nghĩ, trong lòng mình cảm thấy không thoải mái, có lẽ vì nghèo quen rồi thôi.
“Anh Tiểu Nguyên à, tối qua lúc trở về, căn nhà đèn đuốc sáng chưng, Đình Đình thì ngồi đợi em quay về.” Lê Chiêu cười híp mắt lại, đôi mắt cong cong như vầng trăng lưỡi liềm: “Em sống hai mươi năm, lần đầu tiên có người thật lòng đợi em trở về như vậy…”
Khóe môi Trương Tiểu Nguyên run run, nhưng không biết nên nói gì.
Đúng vậy, đối với một đứa trẻ sinh ra bị cha mẹ nuôi ngược đãi, sau mười tuổi mới biết mình không phải con ruột, bị đưa tới trại trẻ mồ côi, thì việc có người đợi mình trở về cũng là một điều xa xỉ.
Xe lái vào cổng biệt thự lớn, Lê Chiêu lại một lần nữa nhiệt tình mời hai người vào nhà: “Không ăn thật ạ? Tay nghề đầu bếp nhà Đình Đình cừ lắm luôn á.”
Hai người lại lắc đầu.
“Thế thôi vậy.” Lê Chiêu tiếc nuối lắc đầu: “Năm sau gặp lại nhé.”
“Cậu Lê à.” Quản gia nghe thấy tiếng ô tô, biết là Lê Chiêu đã trở về. Ông đi tới bên cạnh Lê Chiêu, lấy hai bao lì xì ra: “Cảm ơn hai cậu đã quan tâm tới cậu Lê, chúc mọi người năm mới tốt lành, đây là tấm lòng của cậu nhà chúng tôi.”
Trương Tiểu Nguyên và Đại Khả lắc đầu nguầy nguậy, sao họ dám nhận lì xì.
“Chỉ tượng trưng cho may mắn thôi mà, cũng không đáng bao nhiêu đâu.” Quản gia mỉm cười khuyên nhủ, cuối cùng hai người họ cũng nhận lì xì.
Rời khỏi nhà Án Đình, Trương Tiểu Nguyên và Đại Khả mới mơ mơ màng màng phản ứng lại, sao bọn họ lại nhận lì xì rồi?
Không hợp lý chút nào, bọn họ lại là người không biết xấu hổ, tham tài như vậy sao?
Sao người ta mới nói mấy câu mà bọn họ đã mặt dày nhận lấy lì xì rồi?
“Về rồi à?” Án Đình ngồi trên sofa, trước mặt là chiếc máy tính bảng, thấy Lê Chiêu đi vào, anh tắt máy tính bảng đi.
“Anh xem trực tiếp đêm hội cuối năm ở Ớt Xanh video à?” Lê Chiêu đổi dép, rảo bước chạy tới bên cạnh Án Đình: “Có xem em biểu diễn không?”
Lê Chiêu ở ngay cạnh, thậm chí Án Đình có thể cảm nhận được hơi nóng trên người cậu.
“Tiện thể xem.”
“Em biểu hiện thế nào?” Lê Chiêu ngồi xuống: “Có phải ngầu lắm không, có phải bình tĩnh lắm không?”
“Ừm…” Án Đình im lặng không nói.
“Chẳng lẽ không tốt?” Nụ cười trên gương mặt Lê Chiêu dần dần tan biến.
“Rất tốt.” Án Đình không chịu được nhìn Lê Chiêu ủ rũ, đứng dậy đi tới bàn ăn ngồi xuống: “Cởi áo khoác ra dùng bữa đi.”
“Đình Đình à, không ngờ anh cũng học được cách pha trò rồi.” Lê Chiêu cởi áo khoác ra, đi tới bên bàn ăn, kéo chiếc ghế lại gần Án Đình một chút: “Thực ra lúc lên sân khấu ấy, em căng thẳng lắm, nghĩ tới việc có lẽ sẽ có rất nhiều fan xem nên mới lấy dũng khí. Nếu em mà lạc nhịp, mấy cô bé fan của em sẽ xấu hổ lắm cho coi.”
“Với cả em còn xin được chữ ký của đại hiệp thần kiếm nữa.” Lê Chiêu nói: “Hồi nhỏ em ước gì mình có thể vượt nóc băng tường như đại hiệp thần kiếm, nhưng mà tại trong cô nhi viện em nhỏ tuổi, nên phần lớn thời gian chỉ có thể tranh vai bạn của đại hiệp thần kiếm hoặc là vai phản diện.”
Nghe Lê Chiêu kể chuyện, Án Đình ăn non nửa bát mì vằn thắn, buổi tối trước khi đi ngủ, trong đầu văng vẳng tiếng líu ríu nói cười của Lê Chiêu.
Nửa đêm, Án Đình lại tỉnh dậy.
Mẹ anh đứng bên giường, nhìn anh đầy bi thương. Đột nhiên bà xoay người chạy ra khỏi cửa, trên hành lang vang lên tiếng phụ nữ khóc nức nở, còn có tiếng đàn ông chửi bới.
Án Đình bước ra ngoài.
Anh thấy người đàn ông mặc âu phục ngã xuống vũng máu, cơ thể không ngừng co giật.
Ầm!
Quay đầu nhìn lại, người phụ nữ mặc váy đỏ nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, bà nhảy từ chỗ cao nhất trên cầu thang.
Người đàn ông co giật, tứ chi vì ngã mà trở nên vặn vẹo.
Gió lạnh xuyên qua khe cửa sổ, mang theo từng cơn ớn lạnh.
Đột nhiên một bàn tay ấm áp phủ lên mu bàn tay anh.
“Đình Đình à, anh bước chân trần ra đây đứng làm gì vậy?”
“Sao lại không bật đèn?”
“Mau mặc áo khoác vào đi.”
Trên người anh có thêm một chiếc áo khoác dày cộp.
Anh quay đầu lại, trông thấy một đôi mắt sáng trong nhìn mình đầy thân thương.Tác giả có lời muốn nói:
Bé Chiêu chạy tới nắm tay bé Đình, nghiêm túc dặn dò: Trẻ con không được chạy lung tung, không là người xấu bắt đi đấy.
M: Hôm nay sinh nhựt mình đó các bạn. Thật may mà chỗ mình đã bắt đầu lạnh cho đúng bầu không khí:)))