“Thế giới này quá đẹp, nó vẫn không từ bỏ anh, anh đừng từ bỏ nó!”
Buổi tối lúc ăn cơm, Lê Chiêu thấy một chị Hà dịu dàng nhất, và cả một Án Đình nói nhiều nhất.
Mãi đến khi ăn tối xong, vẫn không có ai hỏi Lê Chiêu làm bài thi thế nào, điều này khiến Lê Chiêu tự nhận bản thân làm bài không tệ lắm cảm thấy hơi cô quạnh.
“Mọi người không hỏi em làm bài thế nào à?”
Nhóm Chu Hà nhìn nhau một cái, dè dặt hỏi: “Thế em cảm thấy thế nào?”
“Tốt lắm ạ.” Lê Chiêu gật đầu, “Em làm được tất cả các đề, đề hình em từng giải với Đình Đình rồi.”
“Thế thì tốt, thế thì tốt.” Mọi người cười cười gật đầu, lại cảm thấy bầu không khí còn chưa đủ nhiệt tình, vỗ tay bôm bốp.
“Em cứ có cảm giác như mọi người đang dỗ trẻ con ý.”
“Đâu có chuyện đó.” Trần Hiểu Quân cười gượng ha ha, “Bọn anh đang tự hào vì thành tích của em mà.”
Mọi người hàn huyên một lúc, sợ làm phiền Lê Chiêu nghỉ ngơi nên đứng dậy cáo từ.
Bóng đêm lắng lại.
Lê Chiêu nằm trên chiếc giường to lớn rộng rãi, có phần không ngủ được, cậu đưa tay sờ về phía di động, thấy Án Đình gửi tin nhắn tới.
【Án Đình: Ngủ ngoan, đừng nghịch điện thoại.】
Lê Chiêu chột dạ, lặng lẽ rụt tay về.
Trong đầu quay cuồng các công thức hóa học vật lý tiếng anh, cậu lăn qua lăn lại một lúc, cuối cùng cũng vào giấc ngủ.
Lê Chiêu mơ một giấc mơ, cậu mơ thấy mình ngồi trong phòng thi, nhưng không làm được bài nào.
Cuối cùng đến tên cũng quên viết.
“May mà chỉ là mơ.” Cậu từ từ ngồi dậy, ăn bữa sáng yêu thương cô đầu bếp chuẩn bị, lên chiếc xe hơi Hồng Kỳ 666 tới trường thi.
Thi buổi sáng xong, để không gặp lại phóng viên, Lê Chiêu cố ý chen vào trong đám đông, lặng lẽ đi ra ngoài.
“Bạn học này, làm phiền một chút…”
Bốn mắt nhìn nhau, phóng viên trầm mặc, Lê Chiêu cũng trầm mặc.
Sao lại là anh?
Sao lại là cậu?
“Gặp được nhau là cái duyên, nói mấy câu đi vậy.” Phóng viên nhận mệnh, anh là phóng viên đài truyền hình địa phương, kỳ thi đại học là mối quan tâm lớn của cả nước vào mỗi năm, ba lần liên tục phỏng vấn một thí sinh cũng làm một chuyện thú vị.
“Làm xong bài, vẫn ổn, không khó.”
Lê Chiêu quý chữ như vàng.
Phóng viên cũng không làm khó ậu: “Chúc buổi chiều em phát huy vượt sở trường, đạt thành tích lý tưởng.”
Buổi chiều thi tiếng Anh, bắt đầu đoạn thi nghe, Lê Chiêu phát hiện đề thi nghe năm nay còn dễ hơn lần trước cậu thi đại học.
Đương nhiên, cũng có thể vì Án Đình bảo các nhân viên trong nhà nói tiếng Anh với cậu, khiến trình độ khẩu ngữ của cậu tăng lên đáng kể.
Quả nhiên cái gì cũng phải bắt nguồn từ cuộc sống, học tiếng Anh cũng vậy.
Thí sinh ngồi bên phải cậu dường như đã tuyệt vọng với việc giải đề, viết mấy chữ lên giấy nháp, nhắm mắt đếm đi đếm lại.
Tất cả thái độ tùy duyên này đều hết sức Phật tính.
Thi môn cuối cùng xong, Lê Chiêu đội mũ đeo khẩu trang, ra khỏi phòng thi thấy có thí sinh lặng lẽ rơi nước mắt, bên cạnh có người an ủi cô ấy.
Dù là vui mừng hay bi thương, trên gương mặt trẻ trung non nớt vẫn bừng lên hy vọng trong đôi mắt trong trẻo.
Lê Chiêu dừng bước, ngẩng đầu nhìn cành cây ngân hạnh tốt tươi, ánh nắng chiếu vào đôi mắt, chói lòa rịn nước mắt.
“Đi đi đi, tối nay đi quẩy đi.”
“Tối mai lớp mình liên hoan, đừng quên đấy.”
Nhìn mấy cậu nhóc kề vai sát cánh đi với nhau, Lê Chiêu khom lưng nhặt mấy tờ giấy bị các thí sinh ném xuống đất, tiện tay vứt vào thùng rác.
Để tránh chạm mặt thí sinh buổi sáng, lần này phóng viên cố ý chọn thời gian muộn hơn, phỏng vấn các thí sinh đi ra tương đối trễ.
Phóng viên phỏng vấn mấy người, anh lại đụng mặt cậu thí sinh đeo khẩu trang.
“Đã chạm mặt rồi, hỏi đi.” Lê Chiêu vò mẻ chẳng sợ vỡ, cuối cùng cũng thi xong, tâm tình cậu rất tốt.
Phóng viên: “………..”
Tại sao bất kể thời gian nào, vẫn có thể gặp được cậu, cái duyên phận gì đây?
“Vậy anh hỏi mấy câu không liên quan tới cuộc thi vậy, sao lần nào em ra khỏi phòng thi cũng đeo khẩu trang đội mũ thế?”
“Chống nắng vật lý, như vậy không bị nắng chiếu đen.”
“Để thu hút các cô gái trong trường đại học à?”
“Không ạ, nhưng lúc soi gương tâm tình rất tốt.”
Phỏng viên cảm thấy đoạn đối thoại này không tiếp tục được nữa rồi.
“Nếu chúng ta đã có duyên như vậy, em có thể tháo khẩu trang xuống cho bọn anh quay gương mặt không?” Phóng viên cảm thấy đầu óc mình có vấn đề rồi, sao lại đưa ra yêu cầu như vậy.
“E là không được.” Lê Chiêu nhìn thí sinh và phụ huynh bốn phía xung quanh, thành thật lắc đầu: “Em sợ ở đây không đủ an toàn.”
Phóng viên: “………..”
Anh biết cậu thí sinh này rất tinh vi, nhưng không ngờ tinh vi đến mức ấy, lộ mặt ra mà còn có thể gây huyên náo à?
Cậu ta tưởng mình là mấy ngôi sao đang nổi chắc?
Cười gượng mấy tiếng, phóng viên bắt tay Lê Chiêu: Chúc thành tích thi của em tốt.
“Em cảm ơn.”
Tắt máy ghi âm, phóng viên nói với quay phim: “Mấy cậu nhóc bây giờ, thằng nào cũng tinh vi tinh tướng.”
Dọc đường về đài truyền hình, phóng viên đăng weibo than thở.
Tui không muốn thức đêm: Kết thúc bốn buổi thi liên tục đều phỏng vấn một thí sinh, cái duyên phận gì đây?
Đài địa phương biên tập tư liệu phỏng vấn hai ngày qua, có lẽ biên tập cảm thấy bốn lần liền phỏng vấn cùng một thí sinh rất thú vị, không những bỏ bốn đoạn phỏng vấn vào trong chương trình, còn đăng lên weibo chính thức.
Chương trình địa phương này hay đăng tải các nội dung vặt vãnh, đối tượng khán giả chủ yếu là các bác trai bác gái ngoài năm mươi.
Weibo vốn không được nhiều người quan tâm, ngay cả bình luận và lượt thích cũng đều là người trong chương trình tự cổ vũ.
Lần này đăng video lên, vận mệnh cũng không thay đổi, mọi người cũng quen rồi, không ai để trong lòng.
Kết thúc kỳ thi đại học sẽ có một vài tiết mục thú vị về các thí sinh khiến dân tình xem bật cười thích thú, lần này cũng có thí sinh nổi tiếng, nhưng lại nổi nhờ bức ảnh chụp một sườn mặt.
Thần thi phù hộ: Cuối cùng thi xong, gặp được một soái ca ngoài phòng thi, chân dài tới nách luôn ý! 【Hình ảnh】
Trong hình là một cậu chàng mặc áo phông trắng đơn giản, đội mũ đeo khẩu trang, ngửa đầu lên nhìn cây ngân hạnh, ánh nắng vàng chiếu xuyên qua từng sợi tóc, hàng mi dài nhuộm sắc nắng chói chang.
Bức ảnh này vừa mới đăng không lâu đã nổi tiếng.
“Chế à, em cùng phòng thi với bạn ấy, bạn ấy ngồi ở hàng ghế thứ hai từ dưới lên, chân dài thực sự luôn, tay cũng đẹp nữa!”
“Bức ảnh này thực sự khiến người ta động lòng, nhưng che kín mặt như vậy, không nhìn ra được đẹp hay xấu, cơ mà đôi mắt đẹp, chân cũng dài nữa.”
“Mỹ thiếu niên tắm ánh mặt trời, em có thể!!”
“Các chế à, qua xem video đầu tiên ở page “Chuyện ở quanh ta” đi, có kinh hỷ!”
Những người qua đường bị ngoại hình của soái ca dụ dỗ thi nhau chạy tới weibo chính thức của chương trình nọ thuộc đài địa phương.
Chuyện ở quanh ta V: Hai ngày bốn buổi thi liên tục phỏng vấn cùng một thí sinh! 【Video】
“Nếu độ khó mặt bằng chung đề thi đại học năm nay như vậy thì hẳn sẽ không quá khó.”
“Làm hết sức mình, nghe theo ý trời thôi.”
“Làm xong bài, vẫn ổn, không khó.”
“Không ạ, nhưng lúc soi gương tâm tình rất tốt.”
Xem đoạn video phỏng vấn này xong, các cư dân mạng cười ha hả.
“Cậu chàng này tự tin thế.”
“Làm hết sức mình, nghe theo ý trời! Hahahaha, em cảm giác phóng viên sắp sụp đổ!”
“Em họ của tui cũng là thí sinh thi năm nay, về nhà khóc đến độ thở không ra hơi, nói đề toán năm nay khó lắm, mà cậu chàng này bình tĩnh ghê.”
“Không phải học tra thì chính là học bá, chỉ có bọn họ mới toát lên phong thái cao thủ như vậy.”
“Hài nhất là lần phỏng vấn thứ tư, lúc soái ca nói đã chạm mặt rồi, ánh mắt thực sự bất đắc dĩ, cứ như phóng viên là yêu tinh cố tình gây sự ấy.”
“Chuyện đó, không phải em tìm cảm giác tồn tại gì đâu, em cũng không phải fan của Lê Chiêu, nhưng có câu này chất chứa trong lòng em lâu lắm rồi, có ai thấy đôi mắt cậu chàng này rất giống Lê Chiêu không?”
“Đúng là giống thật, tui hiểu được phần nào vì sao lần nào phóng viên cũng đụng mặt em ấy, bởi vì trong dàn cây củ cải, khí chất của soái ca này rất bắt mắt.”
“Lê Chiêu đang đóng phim mà? Trong danh sách các nghệ sĩ tham gia kỳ thi đại học năm nay không có cậu ấy mà? Chắc chỉ là người giống người thôi?”
Các fan Lê vốn qua đây để hóng hớt, xem đoạn video phỏng vấn này xong không biết nói gì. Bọn họ nhìn từ trên xuống dưới một lượt, nhìn kiểu gì cũng thấy cậu chàng đội mũ đeo khẩu trang này rất giống cục cưng nhà họ.
Phía ekip làm việc vẫn chưa tung tin Chiêu Chiêu tham gia kỳ thi đại học ra, bọn họ cũng không dám nói lời nào, sợ gây phiền phức cho Chiêu Chiêu.
Fan Lê không nói, nhưng các blogger chẳng suy nghĩ nhiều, bọn họ thi nhau chia sẻ weibo, tạo độ hot.
#Lê Chiêu thi đại học#
#Trong trường thi có một soái ca giống hệt Lê Chiêu#
#Thí sinh đẹp trai nhất#
#Lê Chiêu: Làm hết sức mình, nghe theo ý trời#
Các đề tài liên quan chen nhau lên tin hot, cánh truyền thông có quan hệ tốt với La Vinh, Trương Tiểu Nguyên thi nhau gọi điện thoại tới, hỏi xem tin tức này là thật hay giả, đều bị hai người cản lại như đánh thái cực.
Các nghệ sĩ tham gia kỳ thi đại học năm nay lập tức bị Lê Chiêu giành hết tiếng tăm, ngay cả những người bỏ tiền mua bài viết cũng không sánh bằng.
Bọn họ đành phải chịu phục, cái số cả rồi.
Cùng ngày thi xong, Lê Chiêu kéo Án Đình và các anh chị đi ăn lẩu, mấy hôm nay ăn quá thanh đạm, cậu đã quên mất vị thơm cay nồng như thế nào.
Mấy người bạn tụ tập lại đều rất hào hứng, ngay cả Lê Chiêu vốn không thích uống rượu cũng không nhịn được mà uống thêm mấy cốc, lúc xuống bàn bước đi chệnh choạng thành hình chữ S.
“Tửu lượng của Lê Chiêu không tốt.” Chu Hà đội mũ lên giúp Lê Chiêu, nói với Án Đình đang đỡ Lê Chiêu: “Để cậu vất vả đưa con ma men này về rồi.”
“Chuyện nên làm mà.” Án Đình cẩn thận đỡ Lê Chiêu lên xe, nói với nhóm Chu Hà: “Mọi người quay về đi, Chiêu Chiêu có em chăm sóc rồi.”
Chu Hà muốn nói lại thôi, im lặng một chút rồi cười bảo: “Hôm nay Chiêu Chiêu vui lắm.”
Án Đình khom lưng giúp Lê Chiêu sửa lại mũ vào áo khoác, sắc mặt trở nên dịu dàng.
Chú ý tới ánh mắt anh nhìn Lê Chiêu, giọng Chu Hà nhỏ đi: “Chăm sóc em ấy thật tốt, cho em ấy.. một gia đình.”
“Em biết.” Án Đình thu tay về, “Những gì người khác có, em đều có thể cho em ấy, ngoại trừ…”
“Đứa con..”
Chu Hà bật cười: “Chuyện này với bọn tôi mà nói không quan trọng.”
Người không được cha mẹ yêu thương, cũng không biết cách để yêu trẻ con, được người ta thích đã là tốt lắm rồi.
Nhóm Chu Hà đi rồi, Án Đình ngồi vào trong xe, anh lặng lẽ nhìn Lê Chiêu, đưa tay ôm đầu Lê Chiêu, để cậu tựa vào người mình.
Tài xế lái xe từ tốn, trong xe thoang thoảng mùi rượu.
Lê Chiêu không được tỉnh táo, cậu không mở mắt ra cũng biết người mình đang dựa vào là Án Đình: “Đình Đình à, chúng ta phải về nhà rồi à?”
“Ừm, về nhà.”
Lê Chiêu mấp máy: “Như vậy thật tốt..”
Án Đình hơi nghiêng đầu, đợi Lê Chiêu nói tiếp.
Nhưng Lê Chiêu không nói chuyện này nữa, mà bắt đầu luyên thuyên gì đó, có lẽ là mấy lời thoại trong một đoạn kịch bản.
“Vũ trụ rộng lớn vô biên, cậu và tôi chỉ như muối bỏ biển, bất kỳ sự phân biệt trong dòng chảy thời gian đều không đáng nhắc tới.”
“Tôi có dã tâm..”
Lê Chiêu đột nhiên ngồi thẳng người dậy, ngẩn người nhìn Án Đình: “Tiếp theo câu tôi có dã tâm là gì nhỉ?”
Án Đình không nhịn được, đưa tay sờ lên gương mặt hơi nóng của Lê Chiêu.
Anh không biết nội dung lời thoại phía sau là gì, nhưng anh biết mình có dã tâm.
Lê Chiêu say khướt đột nhiên nắm lấy cổ tay Án Đình: “Thế giới này quá đẹp, nó vẫn không từ bỏ anh, anh đừng từ bỏ nó!”
Án Đình nhìn bàn tay nắm lấy cổ tay mình, vẻ mặt mờ nhạt khó thấy: “Được.”
Chỉ cần có em trên thế giới này, anh sẽ không từ bỏ.
Sáng hôm sau, Lê Chiêu từ trên giường bò dậy, cậu liếc nhìn đồng hồ, đã qua giờ cậu hẹn Án Đình cùng chạy bộ. Đến khi cậu rửa mặt xong xuôi xuống tầng, trông thấy Án Đình mặc đồ thể thao từ bên ngoài đi vào.
Cậu trố mắt nhìn, Đình Đình thế mà tự đi tập thể dục?
“Ngẩn người ra đó làm gì vậy?” Án Đình lau khô mồ hôi trên trán: “Ra bàn ăn ngồi đi, anh lên tầng thay đồ đã.”
Lê Chiêu nhìn Án Đình lên tầng, nhỏ giọng hỏi quản gia: “Bác quản gia à, Đình Đình sao vậy?”
Quản gia cười tươi rói: “Cậu Lê à, tôi cũng không rõ nữa.”
Lê Chiêu âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ tối qua mình nói gì kích thích Đình Đình à?
Dùng bữa xong, Lê Chiêu đi tới đoàn phim, Án Đình thì ngồi xe đi làm.
“Tối anh tới đoàn phim đón em.”
Bỏ lại câu nói ấy, Án Đình điềm nhiên rời đi, bỏ lại Lê Chiêu vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác.
Xuyên qua, sống lại, xuyên thư?
Lê Chiêu quay trở về đoàn phim, được cả đoàn phim nhiệt liệt chào đón. Lúc nghỉ ngơi giữa các cảnh phim, Lê Chiêu hỏi Hướng Chấn: “Anh Hướng à, có cái gì có thể khiến người ta thay đổi trong một đêm không?”
Hướng Chấn nhìn về phía Lê Chiêu, ánh mắt kì dị: “Cậu làm gì?”
“Anh Hướng à, anh đừng nổ súng trong đầu.” Vừa nhìn vẻ mặt Hướng Chấn là Lê Chiêu biết anh ấy hiểu lầm rồi: “Nghiêm túc chút đi.”
“Có gì không nghiêm túc, anh nghiêm túc lắm mà.” Hướng Chấn ý thức được mình suy nghĩ lệch lạc, vội ho một tiếng: “Có lẽ là người bên cạnh ảnh hưởng tới cậu ấy.”
Lê Chiêu suy tư, cố gắng nhớ lại tối hôm qua mình uống say, có làm gì kỳ quái kích thích Án Đình không.
Tiếc là ma men không có lý trí, cậu không nhớ được gì cả.
Buổi chiều đóng phim xong, Lê Chiêu đi vào phòng rửa tay, nghe thấy tiếng hai nam diễn viên trong đoàn phim ầm ĩ, cậu lo hai người đánh nhau nên xông vào.
Thế nhưng cậu vừa đẩy cửa ra liền sửng sốt.
Hai thằng đàn ông đánh nhau có đầu dựa đầu, mặt dán mặt không?Lời tác giả:
Bé Đình Đình ghét đi nhà trẻ, cậu muốn bỏ học.
Bé Chiêu Chiêu tặng hoa, tặng kẹo cho Đình Đình: Ở nhà trẻ vui này, lại đẹp nữa, cậu ở lại được không?
Bé Đình Đình ăn kẹo bé Chiêu Chiêu tặng: Được!
M: Mừng năm mới với một chương thiệt là tích cực!! Chúc mọi người một thập kỷ mới thành công và hạnh phúc!!