Hân Hoan

Chương 79: Từ Án Đình



“Từ Án Đình bảo vệ mày được bao lâu chứ?”

Chẳng bao lâu sau ekip của Lê Chiêu hay kết quả thi đại học của Lê Chiêu.

Lúc nghe đến 701, suy nghĩ đầu tiên trong đầu La Vinh là, nếu Lê Chiêu không bon chen trong giới showbiz mà cố gắng học hành, nhất định là một học sinh xuất sắc.

701 điểm, không phải số điểm mà chỉ cố gắng thôi có thể đạt được.

“Anh La à, mình có mua bài viết không?”

701 điểm, dù có là người bình thường cũng phải mở tiệc lớn khoe với bạn bè thân thích.

Lúc còn chưa có kết quả thi đại học, tin hot mà mấy nghệ sĩ vì muốn ném nồi mà mua tập thể bài viết để đẩy Lê Chiêu lên đã bị cái người thi 500 điểm kia dìm xuống.

“Mua chứ!” La Vinh gõ bàn phím cái rầm, “Mấy cái nhà kia không đợi được mà đẩy Chiêu Chiêu nhà chúng ta lên đầu, sao chúng ta có thể phụ ý tốt của họ được.”

“Vâng ạ!” Mọi người mừng tít mắt, không đợi được nữa mà liên hệ với các nhà truyền thông.

Cũng không thể trách họ kích động, bởi vì kỳ thi đại học chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng mọi người, nghệ sĩ nhà mình thi đạt điểm cao như vậy, nếu không khoe khoang khác nào giàu mà không về quê đâu cơ chứ!!

Hơn nữa còn một điều, có một bộ phận phụ huynh không hài lòng với việc con mình theo đuổi thần tượng, nhưng nếu họ biết thần tượng mà con họ theo đuổi thi đại học hơn 700 điểm, khả năng chấp nhận sẽ cao hơn.

Hết cách rồi, nghệ sĩ đẹp trai đạt thành tích tốt, hồi nhỏ lại chịu khổ nhưng vẫn kiên cường lớn lên, đều rất dễ lấy lòng công chúng.

Mua, nhất định phải mua!

Loại mà nổi rần rần khắp mạng ấy!

Trong khi các thí sinh đang vui mừng hoặc phát sầu vì kết quả của mình, phòng làm việc chính thức của Lê Chiêu đăng weibo.

Phòng làm việc Lê Chiêu V: Dạo này có một vài bạn quan tâm tới chuyện @Lê Chiêu V thi đại học, mọi người đoán không sai, thí sinh nhiệt tình bốn lần lên chương trình 【Chuyện ở quanh ta 】đúng là Chiêu Chiêu nhà chúng ta. Cảm ơn mọi người vẫn luôn quan tâm ưu ái, lần này Chiêu Chiêu thi đại học đạt điểm số không tệ lắm, tổng điểm 701, cảm ơn mọi người, chúng ta cùng mong đợi tương lai tươi sáng hơn đến với Chiêu Chiêu.

Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng, weibo này vừa được đăng lên mà cả weibo sôi trào, các trang web lớn thi nhau đăng thông báo thành tích thi đại học của Lê Chiêu đạt 701 điểm.

Xấu hổ nhất không ai khác là nghệ sĩ nọ mua bài viết ngấm ngầm dìm những người khác, cư dân mạng nhiệt tình ăn dưa không chê chuyện lớn chụp màn hình thông cáo Lê Chiêu thi 701 điểm, “thành tích không tệ lắm” đặt cùng một chỗ, hiệu quả hài hước hết sức.

“Thấy 701 em còn tưởng mình nằm mơ, đập thằng em một cái, thấy nó kêu gào thảm thiết mới hay đây là thật.”

“Phòng làm việc này làm màu quá đấy, 701 mà điểm số không tệ lắm á? Mấy thím ở nơi khác chắc không biết, trạng nguyên của thành phố bọn em nay năm 711 điểm, Lê Chiêu chỉ thấp hơn cậu ta 10 điểm thôi. Trạng nguyên thi đại học ở trường học hành cẩn thận, mà Lê Chiêu mấy ngày trước khi thi đại học vẫn còn đóng phim.”

“Không thể để mẹ em thấy weibo này được, không mẹ đánh chết em mất.”

“Cục cưng nhà tui đúng là thiên tài, là thiên tài mà, mẹ yêu cưng quá!!!”

“Ban nãy mẹ em gọi điện thoại, hỏi em có biết nghệ sĩ em thích thi đại học được 701 điểm không? Mày không cố gắng học hành có xứng làm fans của cậu ấy không hả? Huhuhuuh, mẹ ruột à, con không xứng.”

Thành tích thi đại học của Lê Chiêu gây lên cơn sóng lớn trong showbiz. Sáng hôm sau, giải trí Dâu Tây đăng weibo.

Giải trí Dâu Tây: Chúc mừng nghệ sĩ Lê Chiêu trong công ty chúng ta thi đại học đạt thành tích 701 điểm【Hình ảnh】

Trong bức ảnh đính kèm này, trên tường ở đại sảnh của giải trí Dâu Tây có treo một bức băng rôn đỏ in chữ vàng viết rằng “Chúc mừng Chiêu Chiêu thi đại học giành được 701 điểm”, vô cùng vui mừng, vô cùng.. bình dị.

Các cư dân mạng bị hành động này của giải trí Dâu Tây chọc cười, chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi đã có hơn mười ngàn lượt chia sẻ.

Các nghệ sĩ thuộc công ty giải trí Dâu Tây cũng phấn khởi chia sẻ weibo này, ngay cả Lưu Phân hàng ngũ ảnh hậu cũng góp vui.

Lưu Phân V: Chúc mừng nghệ sĩ Lê Chiêu trong công ty chúng ta thi đại học đạt thành tích 701 điểm【Hình ảnh】

Lục Hạo V: Chúc mừng nghệ sĩ Lê Chiêu trong công ty chúng ta thi đại học đạt thành tích 701 điểm【Hình ảnh】

“Đỏ đỏ vàng vàng hoảng hoảng hốt hốt, tí nữa thì em tưởng giải trí Dâu Tây là trường cấp ba muốn tuyển sinh, băng rôn này bựa hết sức, không phù hợp với phong cách trang trí thời thượng của Dâu Tây, không phù hợp một chút nào.”

“Có thể thấy Dâu Tây rất hài lòng với thành tích thi đại học của Lê Chiêu hahahahahaha.”

“Thì cũng hết cách rồi, ai bảo giải trí Dâu Tây không thiếu ảnh đế ảnh hậu, chỉ thiếu một nghệ sĩ thi đại học hơn 700 điểm. Xem giải trí Dâu Tây nhà người ta thiết thực, bình dị thế kia kìa. Nhìn băng rôn kia mà xem, màu đỏ tượng trưng cho sức sống phồn thịnh, chữ vàng tượng trưng cho tương lai rực rỡ, lời chúc phúc nó đẹp đẽ chất phác thuần túy vui vẻ tới nhường nào cơ chứ?”

“Thím lầu trên tới đại học Thủy Mộc học được rồi đấy, tui mua vé xe cho thím, vé đứng!!”

“Hahaha, tui thấy những nghệ sĩ nhà khác từng hợp tác với Lê Chiêu cũng đều đăng weibo, bức ảnh băng rôn này của Dâu Tây nổi khắp mạng rồi.”

“Cơ mà á, thi 701 điểm trâu bò thiệt sự!”

“Tui có đứa em họ là antifan của Lê Chiêu, năm nay nó cũng thi đại học, hay tin Lê Chiêu thi 701 điểm xong, nó nhốt mình trong phòng nửa tiếng, bây giờ đang ngồi trước máy tính xem “Quy ẩn sơn lâm”.”

“Có ai khổ như em không, em học lớp 11, mẹ em đã dán poster của Lê Chiêu lên phòng học của em rồi. Nói là người ta đã đẹp trai lại còn cố gắng, em có tư cách gì mà không cố gắng học hành chứ?”

“Tui ra trường rồi khẽ thở phào nhẹ nhõm, cùng lắm cũng chỉ ngồi bên cạnh trơ mắt nhìn mẹ kêu “mẹ yêu con” với Lê Chiêu trong tivi mà thôi.”

Điểm thi đại học của Lê Chiêu không những giúp cả ekip của cậu vui vẻ, mà ngay cả công ty giải trí Dâu Tây cũng được hưởng không ít lợi lộc, hình tượng của công ty trong giới tăng lên đáng kể.

Sếp Tôn của giải trí Dâu Tây mấy hôm nay cười không thấy tổ quốc đâu, còn cố ý mời mấy người trong nghề tới dùng bữa.

Mấy người trong nghề thấy ngay cả ông Trần của giải trí Cà Tím cũng tới thì giật mình lắm, đó giờ quan hệ của Dâu Tây với Cà Tím không được tốt cho lắm, hôm nay rõ ràng sếp Tôn mở tiệc khoe khoang, thế mà ông Trần cũng có thể nhịn được mà tới đây ư?

Bão tới nơi à?

Càng khiến những người trong nghề lấy làm lạ là, lúc sếp Tôn khen ngợi Lê Chiêu, ông Trần không những không chê cười, ngược lại còn khen với sếp Tôn, khiến mọi người ngơ ngơ ngác ngác.

Chẳng lẽ sếp Trần muốn lôi kéo người?

Vậy thì phải khen trước mặt Lê Chiêu chứ, đâu phải đi khen trước mặt ông chủ của cậu ta.

Kết thúc tiệc rượu, những người có quan hệ không tồi với ông Trần hỏi: “Ông Trần à, tối nay ông nể mặt lão Tôn quá.”

“Tôi không nể mặt ông ấy.” Ông Trần dừng lại trong thoáng chốc: “Tôi đây là thưởng thức tài năng của Lê Chiêu.”

Đồng nghiệp: “????”

Ông thân là sếp tổng của một công ty giải trí, thế mà còn theo đuổi thần tượng?

Tỉnh lại đi nào, con trai ông còn lớn tuổi hơn cả người ta đấy.

Người nào người nấy đều nhiễu sự.

Để ăn mừng thành tích thi đại học xuất sắc của Lê Chiêu, đoàn phim “Dáng hình không trung” tụ tập lại mở tiệc lớn, sau đó cả bàn lại xoắn xuýt vì chuyện không biết Lê Chiêu sẽ học ở đại học Thủy Mộc hay đại học thành phố.

Tống Dụ ngồi bên cạnh Lê Chiêu trố mắt ra nhìn cảnh này, qua nửa buổi vẫn chưa bình tĩnh lại nổi. Tuy rằng hắn đã tới đoàn phim này mấy ngày rồi, nhưng phong cách dị thường của đoàn phim vẫn khiến hắn được mở mang tầm mắt.

Hắn đặt đũa xuống, Lê Chiêu vẫn còn đang cặm cụi ăn: “Ăn ăn ăn, còn ăn nữa, cậu không sợ ăn nhiều mập lên ảnh hưởng tới dáng cậu à?”

“Không đâu.” Lê Chiêu bốc con tôm to trước mặt lên, “Anh biết mà, em thuộc thể chất ăn không mập.”

Thể chất ăn không mập?

Suýt chút nữa hắn quên mất Lê Chiêu thuộc thể chất khiến người ta ghét bỏ này.

Đầu Tống Dụ ong lên.

Lúc đó ở trong đoàn phim “Nữ tổng tài bá đạo”, ngày nào hắn cũng nhồi nhét cho Lê Chiêu ăn, cảm thấy hành động của mình rõ ngu ngốc, hắn làm cái gì chứ?

Đồ ăn lấp đầy bụng cho Lê Chiêu?

Nghĩ tới thể chất thở thôi cũng béo của mình, Tống Dụ gắp miếng cá om dưa vào bát.

Quả gì mà chua chua thế!!

“Lê Chiêu.” Tống Dụ nhìn chòng chọc Lê Chiêu một hồi, do dự một chút rồi lại nói lời xin lỗi với Lê Chiêu: “Chuyện trước đây, xin lỗi cậu.”

Đại thiếu gia nhà họ Tống đó giờ không quen nói xin lỗi người ta, nói xong câu đó thì quay đầu sang chỗ khác, vành tai đỏ ửng như ráng chiều.

“Anh cho em làm nam chính, còn đưa đồ ăn cho em nữa, cái đó không gọi là có lỗi, mà là vì người quên mình.” Lê Chiêu ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo, không có chút oán giận nào với Tống Dụ: “Cả chỗ tiền lì xì lần trước anh gửi nữa, cảm ơn anh nhiều.”

Đối mặt với ánh mắt này, Tống Dụ lại càng thêm chột dạ áy náy. Trên thực tế, kể từ khi quen Lê Chiêu, sự hổ thẹn của hắn đã lên đến đỉnh điểm.

“Dù sao thì.. sau này cậu có chuyện gì không giải quyết được thì có thể tới tìm tôi.” Tống Dụ ngượng ngượng ngùng ngùng nói: “Tôi ở trong giới cũng có mấy phần thể diện.”

Lê Chiêu cười: “Cảm ơn anh.”

“Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cậu đấy, cậu có thể nghiêm túc một chút không hả?” Tống Dụ nghiêm mặt nói, “Cậu đừng tưởng tôi đang khách sáo với cậu, trước giờ lời tôi nói đều là thật.”

Tống Dụ hắn làm việc chưa bao giờ nói láo.

“Vâng, em tin anh.” Lê Chiêu gật đầu.

“Thế còn tạm được.” Tống Dụ đưa tay quàng cổ Lê Chiêu, lấy điện thoại ra chụp ảnh chung.

“Để em chụp cho, tay anh không…”

“Không!” Tống Dụ vô tình từ chối lời đề nghị để Lê Chiêu chụp ảnh, “Tôi không muốn để lại thêm một bức ảnh kinh hoàng nào trong sự nghiệp đóng phim của mình.”

Chẳng có mấy gương mặt chịu nổi góc chụp chết của Lê Chiêu.

Lê Chiêu: “…………….”

Vừa mới nói có gì thì tìm anh ấy, bây giờ đến ảnh cũng không cho cậu chụp.

Tác phong của mấy người thành phố khó hiểu thế đấy!!

Chụp ảnh xong, Tống Dụ gửi ảnh cho Lê Chiêu: “Tôi đăng lên weibo, cậu nhớ chia sẻ đấy.”

Tống Dụ V: Nhiệt liệt chúc mừng @Lê Chiêu V Lê Tiểu Chiêu giành được 701 điểm 【Ảnh chụp chung】

Cư dân mạng vừa nhìn đã thi nhau nói, phong cách chụp ảnh selfie này vừa nhìn đã biết Cá chụp, bởi vì Lê Chiêu không thể chụp bức ảnh đẹp như vậy được.

“Cậu mau chia sẻ weibo của tôi đi, tôi muốn dựa hơi cậu.” Đăng weibo xong, Tống Dụ không quên nhắc nhở Lê Chiêu.

“Vầng…” Lê Chiêu lấy điện thoại ra chia sẻ weibo này.

“Cậu không thể gõ thêm hai chữ à, ít nhất cũng phải thêm icon vào, chia sẻ như vậy không thành ý.”

Lê Chiêu lặng lẽ nhìn Tống Dụ, thêm một biểu tượng mặt cười vào trong bài chia sẻ này.

Tống Dụ: “……….”

Dựa hơi Lê Chiêu khó khăn quá.

Cái biểu cảm mỉm cười này, quả thực đúng là vô tình cười nhạo hắn.

Thấy vẻ mặt Tống Dụ vẫn chưa hài lòng, Lê Chiêu đành phải thêm hai biểu cảm mặt cười nữa: “Lần này anh đã vừa lòng chưa?”

Fan Cá và fan Lê xem toàn bộ quá trình Lê Chiêu chỉnh sửa bài chia sẻ cười nắc nẻ dưới bình luận.

“Em là fan Cá cơ mà vẫn phải nói, hài vãi nồi hahahaha.”

“Xin lỗi fan Lê, mong mọi người tha thứ cho Cá nhà bọn em, ảnh ké fame vất vả quá.”

“Fan Cá đừng giận, Chiêu Chiêu nhà em không có ý chế giễu Cá đâu, thằng bé… quê á, không theo kịp trend trên mạng.”

“Trong lòng Chiêu Chiêu, mỉm cười là lễ phép, nên là… mọi người hiểu đó.”

“Hiểu hiểu hiểu, tụi tui hiểu mà.”

Fan Cá và fan Lê không hiểu lầm nhau vì biểu cảm mặt cười kia, mà ngược lại còn cười nhạo chính chủ dưới bình luận.

Fan Cá nói Tống Dụ ké fame của người anh em.

Fan Lê nói Lê Chiêu còn trẻ, nhưng lại là đứa bé quê mùa không am hiểu mạng xã hội.

Bầu không khí hòa thuận này ngược lại còn khiến người qua đường nảy sinh hảo cảm với cả hai nghệ sĩ, nguyện vọng ké fame của Tống Dụ cũng coi như thành công.

Dùng bữa xong, mọi người trong đoàn phim xoa cái bụng tròn vo, hài lòng ra ngoài.

Phòng bao bên cạnh họ rất rôm rả, đóng cửa rồi mà vẫn vọng ra tiếng nói cười rộn rã.

“Diêu Vũ Quang, ông có bản lĩnh thì uống cạn chai này đi.”

“Hừ, ông đây không có bản lĩnh. Không được là không được, tôi không uống với mấy người nữa, tôi đi trước đây.”

“Đừng đi, còn chưa uống hết mà.”

“Đúng vậy, đừng có ỷ vào ông có anh họ bá đạo mà không để bọn tôi vào mắt.”

Vừa dứt lời, mọi người trong phòng như bị điểm huyệt, rơi vào sự tĩnh lặng chết chóc.

Diêu Vũ Quang nhìn cái người nói mà không biết dùng não, đứng dậy cười gằn: “Ông đây dù có sa sút, nhưng vẫn không tới mức ai cũng dám cười nhạo, cái thá gì chứ?!”

Dứt lời, cậu ta đạp cái người nói câu đó, kéo cửa đi ra ngoài, sau đó vội dừng bước.

“Cậu, cậu Lê, sao cậu lại ở đây?” Diêu Vũ Quang lui về phía sau một bước, đầu gối nhũn ra, thậm chí còn dè dặt nhìn tay Lê Chiêu.

Lần đó bị dần một trận nhừ tử, để lại bóng ma lớn trong lòng hắn.

“Anh Diêu, ai vậy?” Mấy người trẻ tuổi đuổi theo nhìn Lê Chiêu từ đầu xuống chân một lượt, “Đây không phải cái cậu diễn viên gì đó hay sao, ờ, cũng đẹp trai ra phết, anh Diêu để ý à?”

“Mịa, đừng có nói lung tung.” Diêu Vũ Quang sợ đến mức tái mét mặt mày, “Cậu Lê người là diễn viên trẻ tuổi đứng đắn, thi đại học hơn 700 điểm, điểm thi của mấy người cộng lại cũng không cao bằng người ta đâu.”

“Thi đại học đạt điểm cao thì có ích gì, cũng chỉ là tên đào…”

Còn chưa kịp nói từ “kép”, Diêu Vũ Quang đã đá mấy người này sang một bên, nở nụ cười lấy lòng với Lê Chiêu: “Cậu Lê à, thực ra tôi không quen tụi này đâu.”

“Diêu Vũ Quang?” Tống Dụ đi ra cùng Lê Chiêu nhận ra Diêu Vũ Quang, hai nhà từng qua lại làm ăn, nhưng hai năm trở lại đây hình như nhà họ Diêu tiêu đời rồi, ngay cả ba của Diêu Vũ Quang cũng bị tống vào tù.

Tuy rằng đều là con nhà giàu, nhưng Tống Dụ và Diêu Vũ Quang không cùng một con đường, hai người cùng lắm chỉ có thể coi là quen sơ.

“Mới nãy ai chửi diễn viên là đào kép đấy?” Là một rich kid không muốn thừa kế tài sản lại muốn đi đóng phim, Tống Dụ vừa nghe hai chữ “Đào kép” liền nổi đóa, hắn nhìn mấy người đứng phía sau Diêu Vũ Quang, “Giỏi thì ra đây mà nói, đừng có trốn sau lưng lải nhải.”

Mấy người trẻ tuổi đứng sau lưng Diêu Vũ Quang thấy Tống Dụ lớn lối như vậy, gương mặt hơi khó chịu, xắn tay áo lên muốn đánh nhau với Tống Dụ.

“Mấy người yên tĩnh lại cho tôi nhờ.” Diêu Vũ Quang quay đầu lườm bọn họ, “Cậu Lê là bạn tốt của người kia đấy.”

Mấy người trẻ tuổi vừa định đánh nhau lập tức dừng lại, ngay cả ánh mắt nhìn Lê Chiêu cũng thay đổi.

Người có thể làm bạn với anh họ Diêu Vũ Quang là ông tướng đấy, không dây vào nổi đâu, không dây nổi đâu.

“Cậu Lê dùng bữa xong rồi à?” Diêu Vũ Quang cười nịnh, “Chúc mừng cậu thi đại học đạt thành tích tốt.”

Lê Chiêu làm mặt lạnh tanh không nói gì, chỉ vừa nghĩ tới chuyện lần trước Diêu Vũ Quang mắng Án Đình, cậu lại không có chút hảo cảm nào với Diêu Vũ Quang.

Cậu chau mày: “Anh họ mọi người nhắc tới là Án Đình à?”

“Không phải, không phải.” Diêu Vũ Quang sợ đến mức lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi đâu có xứng gọi anh ấy là anh họ.”

Nếu cậu dám gọi ngay trước mặt Lê Chiêu, Án Đình sẽ đánh cậu chết mất.

Diêu Vũ Quang mặc kệ Lê Chiêu nhìn cậu chẳng thiện ý gì cho cam, vẫn ân cần thanh toán tiền cho bàn của Lê Chiêu, cười híp mắt tiễn Lê Chiêu ra cửa, nhưng lập tức trông thấy một bóng hình quen thuộc đứng ngoài cửa.

Án, Án Đình?

Cậu sợ đến mức co người lại, không dám để Án Đình phát hiện ra sự tồn tại của mình.

“Chiêu Chiêu à.” Trên thực tế, trong mắt Án Đình không có sự tồn tại của người khác, anh nhìn Lê Chiêu sóng vai đi ra cùng Tống Dụ, “Anh tới đón em về.”

Trông thấy Án Đình, Lê Chiêu cười tươi rói đi tới trước mặt anh: “Sao anh lại tới đây?”

“Tình cờ đi ngang qua bên cạnh nên tới.” Án Đình ngẩng đầu nhìn Tống Dụ một chút, “Dùng bữa vui không?”

“Có ạ.” Lê Chiêu gật đầu.

Bảo sao còn chụp ảnh cùng người ta.

Án Đình buông rèm mi: “Ngoài trời nóng, chúng ta lên xe trước.”

“Vâng ạ.” Lê Chiêu nói lời chào tạm biệt với mọi người trong đoàn phim, cùng Án Đình lên xe.

Trong xe bật điều hòa, dễ chịu hơn bên ngoài nhiều.

Lê Chiêu không đề cập chuyện của Diêu Vũ Quang với Án Đình, nhắc tới người thân Án Đình không thích, chỉ càng ảnh hưởng tới tâm tình của Đình Đình mà thôi.

Chỉ là…

Mấy người bạn Diêu Vũ Quang sợ hãi Đình Đình, dường như hơi vượt quá mức bình thường.

Còn chưa đầy hai ngày, Lê Chiêu nhận được tin từ đoàn phim “Thiên ca”, mấy hôm nữa “Thiên ca” sẽ phát sóng trên đài quốc gia, đồng thời có ba đài chiếu mạng mua bản quyền, phía đoàn phim mở tiệc mừng công, mời Lê Chiêu tham gia.

Phía ekip rất coi trọng “Thiên ca”, bởi vậy nên Đại Khả đưa Lê Chiêu tới nơi tổ chức tiệc mừng từ sớm, không ngờ vừa mới vào khách sạn, Lê Chiêu đã bắt gặp cảnh tượng ác bác đùa giỡn cô nương.

Lê Chiêu biết cô nương kia, chính là bạn nhảy với cậu trong quảng cáo của đồng hồ Thương Thời lần trước, Lê Chiêu cũng từng gặp tay ác bá này, mấy hôm trước người này đứng núp sau lưng Diêu Vũ Quang.

Cô gái đứng ở cửa thang máy khóc rất đỗi thương tâm, vừa thấy Lê Chiêu ra khỏi thang máy, không chút nghĩ ngợi chạy lại, trốn sau lưng Lê Chiêu.

Tay nhà giàu uống đến độ say khướt nheo mắt nhìn Lê Chiêu: “Lê Chiêu?”

Hắn xùy một tiếng: “Mày cút ra xa cho tao một chút, tao nhìn trúng con bé này rồi, đừng có xen vào việc của người khác.”

“Xã hội pháp trị, hành vi cưỡng ép sàm sỡ con gái là phạm pháp.” Lê Chiêu đưa tay bảo vệ cô gái sau lưng mình: “Phía dưới khách sạn có rất nhiều phóng viên chầu chực, hay muốn lên báo pháp luật hay báo giải trí?”

Cô gái khóc đến mức thở không ra hơi: “Quản lý của em bảo chỉ đưa em tới bàn hợp đồng, không ngờ… không ngờ lại…”

Cô chỉ là một cô gái còn chưa tốt nghiệp, gặp chuyện như vậy thì hốt hoảng, sự xuất hiện của Lê Chiêu chính là tia hy vọng duy nhất của cô.

“Thảo luận hợp đồng cần thành ý, chút quy tắc ấy mà cũng không hiểu à?” Tay nhà giàu muốn đưa tay kéo cô gái, bị Lê Chiêu đẩy ra.

“Lê Chiêu, tao nhắc mày một lần nữa, đừng có lo chuyện bao đồng.” Tay nhà giàu ợ rượu, “Đừng tưởng mày bám được Từ Án Đình là có thể nghênh ngang đi trong giới. Tao nói cho mày biết, loại đào kép như mày chỉ bao một lần, dùng xong là vứt, Từ Án Đình bảo vệ mày được bao lâu chứ?”
Lời tác giả.

Bé Đình Đình: Chiêu Chiêu không những chụp ảnh cùng các bạn nữ, lại còn chụp ảnh với mấy bạn con trai lớp khác nữa, mình muốn đưa bạn ấy về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.